Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Con muốn coi phim nào?".
Đây là vấn đề nan giải thứ hai. Phải xác định được bộ phim mà mình thích.
Mật Nhi không có một chút khái niệm nào về vấn đề này cả. Cô nghe được cặp đôi ở trên mình chọn gì thì lặp lại vô thức như vậy thôi.
Bố cô lặng lẽ mua vé, sau đó bảo cô ngồi ngoài đợi để bố đi mua bắp và nước.
"Chúng ta vừa mới ăn xong mà!".
Bố bật cười nhìn cô.
"Mật Nhi, đây là một thông lệ khi đi coi phim. Nếu thằng bạn trai nào của con dắt con đi coi phim mà không mua thứ này, hãy đá đít thằng đó đi!".
Cô ngơ ngẩn. Bố rất ít khi cười, nhưng cười lên thì giống như một bức tượng đá vừa nở hoa vậy. Mấy cô gái đi bên cạnh bọn họ cứ ngắm bố không chớp mắt, thật lộ liễu. Bọn họ cứ cầm cái điện thoại trên tay xoay xoay, giống như là chỉ chờ một cú hích để chạy tới xin số.
Nụ cười của bố chính là cú hích đó.
Để ngăn chặn cơn lũ sắp sửa tràn đến đó, cô đứng dậy xoay người khoác tay bố.
Lúc này trông họ chẳng khác gì một đôi tình nhân thực thụ.
"Con làm gì vậy?" - Lãnh Đông hơi ngỡ ngàng, anh có chút bồi hồi khi con bé khoác tay.
"Cứu bố khỏi những bông hoa ăn thịt kia. Bố nên cảm ơn con mới phải!".
Hai tay cô bám chặt lấy bắp tay chắc nịch của bố.
"Mọi người đều nghĩ chúng ta là một cặp đấy!" - Cô cười tinh quái.
"Vậy thì chúng ta cứ đóng giả thử một ngày đi, em yêu!".
Bố vui vẻ hùa theo, nhấc tay ra khoác lấy vai cô thân mật.
"Lãnh Đông... Con có thể gọi như thế không?".
"Đương nhiên, cứ gọi anh bằng những tên em muốn, Mật Nhi!".
Cả hai người họ khúc khích cười với nhau mãi cho đến lúc chiếu phim, giống như thế giới chỉ còn hai người họ, chỉ hai người mới biết mình vui vì điều gì, chỉ hai người họ mới thấy vui khi đóng những trò tình cảm giả.
Lãnh Đông thật sự tận hưởng trò chơi này, tận hưởng đến mức, anh nghĩ, anh có thể làm tất cả những ước muốn thầm kín của mình với Mật Nhi. Thật sự, anh chưa từng thấy thích thú khi nghe tên mình được thốt ra từ miệng ai như vậy.
Vì không thích bị người ta dòm ngó, Lãnh Đông chọn ghế cặp nằm trên cùng. Mật Nhi có chút bất ngờ vì bố mình lại thành thạo nơi này đến vậy, nhưng nghĩ lại thì... Không có gì đáng bất ngờ cả.
Vào chỗ rồi, cô mới cởi áo khoác ngoài ra. Bên ngoài đông người quá, cô vẫn luôn sợ sẽ không phù hợp.
Đương nhiên, Lãnh Đông có chú ý đến hành động này. Anh không thể dừng được mà dùng ánh mắt lướt trên người con bé.
Màn đêm, lớp áo trắng, chỉ càng khiến cho làn da trắng như sứ của cô nổi bật hơn.
"Con đã định mặc bộ này để đi chơi với Thiên Đăng" - Cô giải thích, cố nói trước để phòng không quên lời bà dặn.
Hay thật, ra thằng bé chết tiệt đó, tên là Thiên Đăng. Anh lách người, để luồn vào những lọn tóc cô, nói nhỏ.
"Đừng làm anh ghen!".
Hơi thở chậm rãi của Lãnh Đông lay động màng nhĩ của cô, làm má cô nóng lên.
May là trong đây tối, không ai có thể nhận ra cô đang xấu hổ, nếu không trò chơi đã bị dừng lại rồi.
Lãnh Đông cao hơn, từ góc nhìn này có thể thấy được rãnh ngực sâu của Mật Nhi rất rõ. Điều này giống như đang nhắc nhở anh, Mật Nhi cũng là một cô gái xinh đẹp, quyến rũ... Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh người ngồi bên cạnh Mật Nhi hiện tại không phải là mình thôi, anh đã thấy trong người mình không ổn nữa rồi.
"Bộ phim này đúng là gout của em thật!".
Lãnh Đông ngả lưng trên ghế nhìn vào màn hình lớn đang chiếu bộ phim hoạt hình rõ ràng đang phá hỏng buổi tối lãng mạn kia, thiếu điều muốn phá ra cười. Thà là như vậy, rất giống Mật Nhi của anh, anh không kìm được vuốt mái tóc con bé.
Mật Nhi thấy thật mất mặt. Đúng là ngoài phim hoạt hình ra, cô hiếm khi nào coi những thể loại khác. Nhưng mà... Coi như mua vui cho bố cũng được.
Cô hiếm khi thấy bố vui vẻ thế. Hễ nhìn đến gương mặt ngây thơ ngơ ngẩn của cô chăm chú coi bộ phim kia làm anh quên đi hết mọi mệt mỏi trên đời này.
"Bố... À... Lãnh Đông, anh ăn một chút đi, hay uống một chút!".
Mật Nhi hiểu anh, anh không thích nước ngọt. Có con bé thích uống thôi, nên con bé toàn quyền sử dụng hai ly nước. Lần này, con bé đưa cho anh ly nước đang uống dở. Trên ống hút vẫn còn hằn vết son của con bé.
Anh ngồi dậy, hớp một ngụm, được con bé mớm cho một hạt bắp làm quà khuyến mãi. Có một thứ cảm giác gì đó lâng lâng khó tả, khi anh ở gần Mật Nhi, khi anh được con bé đút cho ăn. Đó đều là những cảm giác sung sướng, anh chưa từng được có trong đời.
Bộ phim hoạt hình đó, nói chung, chỉ có Mật Nhi coi từ đầu đến cuối, còn anh chỉ mải nhìn cô, vốn không để ý tới cái trò trẻ con đó.
Hết phim, mọi người ai nấy hối hả ra khỏi rạp. Có mình Mật Nhi vẫn ngồi lì ở đó, tựa như tiếc nuối.
"Chân em bị tê mất rồi, anh cõng em nhé!".
Anh đương nhiên không từ chối con bé. Anh cởi áo vest, cột chặt trên hông con bé, để giúp che đi cái váy ngắn.
Rõ ràng, lúc đi và lúc về là cùng trên một con đường. Mà sao khung cảnh đã trở nên thơ mộng hơn thấy rõ.
Mật Nhi nằm trên vai bố, ngoan ngoãn như một chú mèo con. Hai tay cô quàng qua cổ ôm chặt lấy bố.
Hai người đi qua một chiếc hồ lớn. Về đêm, những ánh đèn vàng mờ ảo từ cây cầu son gần đó rọi xuống mặt hồ đậm chất trữ tình. Hôm nay, mặt trăng cũng to và tròn hơn mọi khi.
Mật Nhi thấy đẹp, đòi bố đứng lại để được nhìn ngắm.
"Nào, có nhìn thì nhìn nhanh lên. Lưng anh sắp gãy rồi!".
Bọn họ đã đi cả một quãng đường dài, vì Mật Nhi đòi bố cõng cô về tận nhà. Mà bố là thế, cô muốn gì bố đều sẽ chiều theo.
"Anh yêu, Mật Nhi muốn đến cây cầu đó chơi!".
"Chưa quen nhau được bao lâu, em tính hành anh chết phải không?".
Mật Nhi thỏ thẻ vào tai bố an ủi.
"Anh biết em yêu anh nhất mà!".
Lãnh Đông bị chấn động. Anh biết, con bé nói thế không có ý khác. Dù gì đây cũng là trò chơi của hai người mà.
"Mật Nhi!" - Anh bỗng gọi cô - "Anh cũng yêu em!".
Mật Nhi có cảm giác không đúng. Rõ ràng bình thường bố cũng nói yêu cô suốt, nhưng không rung động như thế này. Giữa màn đêm vắng lặng, giọng nói của người đàn ông ấy vang lên ôn tồn và chân thành, như thể đang nói hết tiếng lòng mình ra vậy.
Trái tim Mật Nhi không nghe lời nữa rồi. Cô sợ nó đập to quá, bố sẽ nghe thấy mất.
Đã khá trễ, nơi cây cầu đã vắng vẻ, chẳng có lấy một bóng người, bình thường ở đây có rất nhiều những cặp tình nhân hẹn hò.
Lãnh Đông nắm lấy tay cô và nói.
"Mật Nhi, em có biết câu truyện của cây cầu này không?" - Cô lắc đầu - "Người ta nói với nhau rằng, chỉ cần nắm tay nhau đứng ở giữa cây cầu này, có thể được ở bên nhau mãi mãi".
Vẫn là âm thanh trầm thấp ấy, thật lay động lòng người. Gió khẽ thổi qua làm mái tóc cô bay bay, che giấu đi gương mặt ngượng ngùng. Trên cây cột gỗ cao cao, những chiếc đèn lồng được kết lại với nhau đang đung đưa sáng tỏ minh chứng cho lời hứa này.
"Mật Nhi, anh muốn ở bên em mãi mãi" - Như còn chưa đủ chắc chắn, anh lặp lại một lần nữa.
Bàn tay anh chạm vào má cô, buộc cô nhìn thẳng vào anh. Khi hai mắt sóng sánh như mặt nước hồ nhìn nhau, anh biết tình cảm ấy không thể nén lại được nữa rồi.
Môi anh chạm môi cô. Nhắm mắt lại, thời gian như ngừng trôi. Nhẹ nhàng và từ tốn, mùi hương ngọt lịm của trái cấm đang tan dần trên đôi môi, lan toả đến từng lớp tế bào, ăn mòn đi lý trí.
Anh yêu cô quá rồi!
Mật Nhi, anh yêu em! Anh yêu em!
Anh yêu những lúc em cười, yêu những lúc thấy em trong trẻo và tinh khôi như ánh nắng mai, yêu những lúc em chọc anh cười, yêu những lúc đi làm về có em, yêu những đêm em nằm trong tay anh, yêu cái cách em bé nhỏ và vô tư như thế. Yêu em đến phát điên rồi.
Mật Nhi biết cô đang cùng anh vượt quá giới hạn của một trò chơi. Nhưng cô không thể đẩy anh ra được. Từng câu nói Lãnh Đông nói, từng cử chỉ anh làm, đều khiến cô đổ gục trong vòng tay anh, khiến cô nguyện xin chết vì anh.
Trái tim cô đập nhanh hơn mỗi lần ở bên anh. Mọi thứ anh làm đều khiến cô không nỡ chối từ. Cô đã say như cái lần cô uống cạn cốc bia đầu tiên của đời mình.
Anh từ tốn ôm chặt lấy cô, để cô ngả vào vòng tay mình. Nụ hôn giữa hai người ngày một trở nên mê say, trở nên đắm đuối.
Lãnh Đông không muốn, cũng không nỡ buông cô ra. Anh muốn nuốt trọn cô, không để cô rời xa.
"Bố..." - Mật Nhi khó khăn lấy hơi, cô không thể thở được trong sự cuồng nhiệt của anh.
Nhưng chỉ một câu đó thôi, một tiếng gọi, đã đủ đưa hai con người trở về thế giới thực.
Ánh mắt chan chứa tình cảm của anh phút chốc đông đặc lại như màn đêm vây kín quanh mình. Lãnh Đông nhìn người con gái bên dưới, thật sự không thể tin được mình đã mất kiểm soát đến như vậy. Đêm nay anh không uống rượu, không sử dụng bất cứ loại thuốc kích thích nào, mà vẫn trở nên mất tỉnh táo.
Đây đã không còn là một trò chơi nữa. Có ai chơi trò chơi mà chơi bằng cả trái tim mình không?
Anh tự mình kiểm điểm nghiêm khắc bản thân, sao có thể làm đến nước này?
Mật Nhi từ sắc mặt anh có thể hiểu được ngay.
"Trò chơi kết thúc rồi phải không bố?".
"Ừ... Kết thúc rồi!".
Lãnh Đông xoa đầu Mật Nhi, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Anh thầm nghĩ, Mật Nhi thật ngốc, chắc chẳng hiểu anh vừa làm gì con bé cả đâu. Đó là anh tự an ủi mình. Con bé vẫn nổi tiếng không được sáng dạ cho lắm.
Chính vì Mật Nhi quá hiểu anh, nên hiểu phản ứng đó, hiểu luôn cả tâm trạng phức tạp của anh. Chỉ có anh là không hiểu, không hiểu được tâm trạng chùng xuống của cô khi nghe được bốn chữ "Trò chơi kết thúc".
Cô biết anh khó xử.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô luồn vào lòng bàn tay anh, nắm chặt như đang vỗ về an ủi.
Mật Nhi tựa vào vai bố, giả đò như đang tiếp tục chăm chú ngắm cảnh. Nhưng trong thâm tâm, cô hiểu rõ, cô chỉ đang cố gắng níu kéo khoảnh khắc này thôi.
"Mật Nhi, chuyện ban nãy... Con không giận bố chứ?".
Cô lắc đầu.
"Chúng ta chỉ là đang chơi trò chơi thôi, có gì đâu ạ?".
Lãnh Đông thật sự có chút không tin được vào độ hồn nhiên của con bé. Nhưng anh còn có sự lựa chọn nào khác sao?