Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Sao có thể vậy chứ? Còn Kim gia? Còn người nhà của anh thì sao?... Tốt nhất anh nên tìm một người khác thì hơn!".
Lời này của Mật Nhi lần này thật là đi quá giới hạn của anh rồi. Anh thấy cô không phải là đang nghĩ cho anh, mà là đang viện cớ.
"Vũ Mật Nhi, em vừa mới gặp hắn xong, đã nóng lòng muốn cao chạy xa bay với hắn rồi sao? Em đừng có ức hiếp tôi quá đáng thế!".
Lãnh Đông lại dần hiện nguyên hình rồi. Mật Nhi bất chợt lo lắng, lỡ có lúc nào đó, Lãnh Đông quay lại làm con người như trước đây thì cô phải làm sao?
Khỏi phải nói, cho dù vẻ bề ngoài bây giờ, anh giống như một người luôn hết lòng chiều chuộng, yêu thương cô, nhưng bên trong anh vẫn là một con thú dại không thể chế ngự.
"Phải rồi... Em thật sự muốn về bên Thiên Đăng... Cha Thiên Đăng cũng là cha em, ông đang rất yếu rồi, em không thể đến cả cha mình cũng không gặp mặt lần cuối được. Lãnh Đông, em từ nhỏ đã không có gia đình rồi, giờ em chỉ còn mỗi anh trai và người cha này thôi".
"Em nói vậy thì em coi anh là gì chứ? Mật Nhi, tôi đã nuôi em suốt tận mười tám năm trời đó... Em là đồ vô ơn!" - Môi Lãnh Đông run lên, cố kiềm chế cơn xúc động - "Được rồi, nếu em đã nói như vậy. Ngày mai tôi đưa em về thành phố X thăm bố em, em muốn có gia đình, tôi sẽ cưới em. Nhưng việc em ở bên người khác, tôi không chấp nhận".
"Lãnh Đông..." - Cô đâu phải đang xin phép anh đâu chứ?
Nhưng cô đúng là có hơi vô ơn thật.
"Anh không muốn nghe em nói nữa. Chuyện này đã quyết rồi. Suốt đời này, em chỉ có thể ở bên anh thôi, đừng mơ tưởng đến bất kỳ người nào khác nữa!".
Mật Nhi tức lắm, tức đến nghẹn họng. Lãnh Đông thì cứ trưng bộ mặt khó đăm đăm ra, giống như cho dù cô nói thế nào cũng nghe không lọt tai.
Mật Nhi qua được một buổi thì bắt đầu giận rồi. Cô đang nghĩ, có khi nào con người cũ của Lãnh Đông bắt đầu xuất hiện lại rồi không? Anh muốn nhốt cô ở đây cả đời?
Mật Nhi trằn trọc không sao ngủ được.
Lãnh Đông quay sang, thấy cô cứ động đậy mãi, anh lại quay sang ôm lấy cô vào lòng.
"Sao vậy? Em không ngủ được à? Nói đến chuyện hôm nay, em lén lút gặp Thiên Đăng, người nên giận là anh mới phải!".
Mật Nhi nghiêm túc quay sang đối diện với anh.
"Lãnh Đông, đây là lựa chọn của em. Em muốn về ở với Thiên Đăng và bố. Sao anh cứ phải bắt ép em như vậy chứ?".
"Không phải anh bắt ép em... Nhưng anh không muốn em rời xa anh. Đừng đi có được không? Không có em, anh sẽ chết mất!".
Mật Nhi vùi đầu vào ngực anh.
Tệ thật, cô cũng không muốn xa anh. Không muốn chút nào.
Sáng sớm hôm sau, Lãnh Đông giữ đúng lời hứa, đưa cô đi đến thành phố X. Anh vô lý không cho cô được mang theo bất cứ món đồ nào đi, anh cho rằng phải như thế thì cô mới không cầm theo những vật dụng cần thiết để tẩu thoát được.
Riêng chuyện này thì,... Anh thật ấu trĩ mà!
"Tốt nhất, em nên ngoan ngoãn một chút, nghe theo tôi. Còn em mà cứ khăng khăng chạy trốn cùng với tên Thiên Đăng đó, tôi nói cho em biết, tôi sẽ cho san bằng thành phố X của hắn ra luôn!" - Suốt dọc đường, Lãnh Đông cứ không ngừng đe doạ cô.
Chẳng phải tối qua anh vẫn còn rất điềm tĩnh nói chuyện với cô sao? Sao sáng nay lại rối loạn thế?
"Lãnh Đông, anh có cần đi khám không? Tối qua không phải là chúng ta đã nói rõ với nhau rồi sao?".
"Tôi làm sao có thể tin em được chứ? Vũ Mật Nhi, lần trước em trốn biệt tôi tận năm năm. Nhỡ lần này em chạy đi mười năm, tôi thật sự muốn chết quách đi cho rồi!".
Mật Nhi nắm lấy tay anh trên vô lăng.
"Không phải đã có anh giám sát em rồi sao? Còn cả binh đoàn kia nữa!" - Mật Nhi hất hàm về phía đoàn xe màu đen đang chạy theo sau - "Em chỉ đi thăm bố thôi, anh có nhất thiết phải làm một cuộc diễu hành thế không?".
Tâm lý Lãnh Đông hiện tại rất bất ổn. Có thể thấy anh đang rất lo lắng. Lồng ngực cứ phập phồng không ngừng. Mắt anh còn chẳng thèm nhìn vào mắt cô.
"Hay... Chúng ta về nhà nhé. Nếu chuyện em đi gặp bọn họ làm anh không thoải mái!".
Lãnh Đông nheo mắt nhìn cô.
"Em đừng hòng đạt được mục đích! Giờ tôi lái xe về, em sẽ lại lấy cái cớ đó ra để trốn đi cùng tên kia. Tưởng tôi ngốc sao?".
Mật Nhi mệt mỏi. Tốt nhất là cô không nói gì nữa thì hơn. Mật Nhi không biết cô còn có thể khiến anh kích động ra như thế.
Do tối hôm qua ngủ không tốt, Mật Nhi gà gật một hồi rồi tựa trên vai anh ngủ say.
Lúc bấy giờ, người anh mới có thể thả lỏng ra. Đúng là mấy năm qua tâm lý của anh có chút bất ổn. Sau gần một năm lục tung cả nước lên không thấy Mật Nhi đâu, anh gần như phát điên. Vào lúc đó, anh chỉ muốn chết.
Cái gì cũng không muốn màng đến nữa.
Về sau, nhờ gặp được Du Nhiên, anh mới đỡ hơn một chút. Nhưng tâm tình kích động thì vẫn chẳng thể thay đổi.
Đến lần mở mắt sau của Mật Nhi, chiếc xe đã đến trước cửa nhà Thiên Đăng rồi. Mùi trong khoang xe có hơi thoang thoảng nồng nặc khó chịu. Mật Nhi bịt mũi.
"Lãnh Đông, anh lại hút thuốc nữa sao? Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, thứ đó có hại cho sức khoẻ!".
"Xin lỗi, vì tôi quá hoảng sợ, nên có làm vài điếu. Đừng lo, tôi đã hút ở bên ngoài. Em ngửi thấy là do mũi em quá thính thôi!" - Lãnh Đông bần thần nói.
"Lãnh Đông, anh đừng như vậy mà!".
Trông thấy anh như vậy, Mật Nhi cho dù có muốn đi cũng không nỡ. Cô ôm lấy một bên má anh, buộc anh quay đầu lại nhìn sâu vào mắt cô.
"Em sẽ không đi đâu cả, sẽ ở mãi bên anh, được chứ?".
Môi cô kề sát lên môi anh, nhẹ nhàng trao anh nụ hôn nóng bỏng. Lãnh Đông ghì chặt lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi anh, càng tham lam đòi hỏi.
"Đi vào trong với em đi! Như thế anh sẽ bớt lo hơn chứ?".
Lãnh Đông ôm chặt cô, lẳng lặng gật đầu.
Giải quyết xong được Lãnh Đông rồi, lại phải đối phó với người nhà họ Thiên.
Thiên Đăng vừa thấy cô là hai mắt sáng rực, rồi thì thấy Lãnh Đông, gương mặt sáng sớm của anh liền trở nên cau có. Mà Lãnh Đông cũng vậy, vừa thấy cái vẻ tươi tỉnh của anh ta liền siết chặt lấy tay cô.
Hai cái người này, sao mỗi lần gặp nhau là muốn xảy ra án mạng vậy chứ?
"Mật Nhi, sao em lại dẫn hắn đến đây? Chẳng phải em nói sẽ về bên anh sao?".
"Tại sao phải về bên cậu? Cậu là cái thá gì của Mật Nhi chứ?" - Lãnh Đông quá khích.
Suýt tí nữa là nhào lên đánh nhau rồi, may mà Mật Nhi cản lại kịp.
"Được rồi, hai người đừng gây nhau nữa!" - Cô nói, quay sang Thiên Đăng - "Không phải anh nói sẽ cho em thời gian để suy nghĩ sao? Hiện giờ... Em vẫn chưa suy nghĩ xong...".
"Suy nghĩ? Em còn muốn suy nghĩ cái gì nữa chứ? Đêm qua chẳng phải..." - Lãnh Đông sừng sổ tóm lấy cô.
Cô nhanh trí, bịt miệng anh lại.
"Đừng có nói nữa, chốc nữa về em sẽ nói anh sau!".
Lãnh Đông tuy còn hậm hực, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cô.
Thiên Đăng mở cửa cho cô cùng Lãnh Đông đi vào. Đó là lần đầu tiên cô biết nhà họ Thiên trông như thế nào đấy.
"Thiên Đăng, sao con lại cho con bé đó vào đây hả?".
Thiên phu nhân vừa nghe thấy có khách tới liền chạy ra ngoài. Bà thật sự không biết thằng con bà giả ngu hay ngu thật mà để con bé đó vào đây nữa?
"Nhà này không hoan nghênh cô, yêu cầu cô cút cho!".
Đây là giờ phút sinh tử đấy, chồng bà đã đang yếu lắm rồi. Trước lúc chết chẳng may còn biết trên đời này vẫn còn lại một đứa con rơi với người tình xưa thì kế hoạch của bà coi như hỏng bét. Bà đã phải đợi bao nhiêu năm mới đợi được cái ngày Thiên Đăng thừa kế toàn bộ gia sản của nhà họ Thiên đây chứ?
"Đây là cái chuyện gì? Mời Mật Nhi đến là con trai bà, chứ nếu không bà nghĩ tôi cho Mật Nhi đến đây chắc? Bà nghĩ bà là ai mà dám hung hăng với cô ấy!".
"Lãnh Đông, anh bình tĩnh lại tí đi... Để em nói chuyện với Thiên phu nhân một lát...".
"Bình tĩnh sao được? Bà ta dám coi thường em...".
Nói là nói vậy, bản thân Lãnh Đông cũng biết mình không nên nói nữa.
"Thiên phu nhân, cháu đến đây chỉ là vì muốn nhận bố thôi. Bà cho cháu gặp bố một lát thôi cũng được, cháu gặp xong rồi sẽ đi ngay...".
"Không! Mày cút ngay! Cút ngay! Đừng chờ tao gọi công an tới!".
"Mẹ! Sao mẹ lại như vậy cơ chứ?" - Thiên Đăng ra sức can ngăn - "Mật Nhi cũng là con của bố mà, chính con đã bảo em ấy đến đây đó!".
"Nhà này là của tôi, tôi muốn cho ai vào là quyền của tôi! Không đến lượt anh lên tiếng" - Căng đến mức chính Thiên phu nhân cũng cắn trả lại con mình.
"Cháu... Cháu chỉ muốn đến xem bố cháu thế nào thôi ạ... Bác cho cháu vào một lát thôi cũng được!".
"Không! Đã bảo là không! Các người mau cút hết cho tôi. Cút hết đi!".