Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
May là Thiên Đăng không có gì quá nghiêm trọng, ngoài một vết bầm tím khá to một bên mặt thì không sao cả.
"Vũ Mật Nhi, em được lắm. Không có anh ở nhà lại ở với hắn ta!".
Mật Nhi mếu máo oan ức.
"Đâu phải do em? Em vừa trốn được ra khỏi căn hộ, vừa tới đó liền bị anh ta kiếm được!" - Mật Nhi giơ giơ điện thoại ra - "Anh xem này, anh ta không ngừng gọi điện với nhắn tin cho em, điện thoại em nóng muốn phát nổ luôn rồi ấy. Mà cho dù vậy, em rất ngoan nhé, vẫn chưa bắt máy chưa nhắn gì lại cả đâu!".
Thiên Đăng giật lấy cái điện thoại từ tay cô, lại bắt bẻ.
"Thế sao em không chặn hắn đi?".
Mật Nhi nhún vai một cách vô tội.
"Anh cứ thử chặn đi!".
Thiên Đăng không tin cô vào danh bạ chặn số thử. Kết cục ngay sau khi xác nhận, một số lạ khác và một tin nhắn từ một số khác liền bay tới.
Thiên Đăng thở dài.
Kim Lãnh Đông, hắn ta đúng là cái gì cũng có cả. Cái gì cũng vượt trội hơn anh. Thiên Đăng quay sang nhìn cô gái xinh tươi hồn nhiên bên cạnh, có chút ngỡ ngàng vì đến giờ, cô vẫn ở bên anh.
"Vì vậy, anh đừng có đố kỵ rồi giận em nữa được không nào?".
"Mật Nhi, em thật sự không hối hận chứ?" - Thiên Đăng vẫn có vẻ không chắc chắn.
"Em tuyệt đối không hối hận. Thiên Đăng, hiện tại anh mới là người quan trọng nhất đối với em. Kim Lãnh Đông đã là quá khứ rồi, nên để quá khứ trôi qua thôi...".
"Vậy tốt, trưa nay, em cùng anh đi ăn với mẹ nhé! Là mẹ anh... Muốn gặp em...".
Chính Thiên Đăng cũng thấy hơi khó xử khi nói ra chuyện này với cô.
Mật Nhi hiểu anh nghĩ gì. Cô day mạnh bịch đá vào má anh, khiến anh kêu lên á một cái.
"Ngốc quá! Ăn cùng một bữa thôi mà. Đó sẽ là mẹ chồng của em đó. Anh không cần phải thấy áy náy như vậy đâu!".
Thiên Đăng vì cô đã hi sinh biết bao nhiêu, anh đối xử với cô tốt thế nào chứ? Những chuyện anh làm cho cô trên đời này còn ít hay sao? Còn cô, chỉ có mỗi một bà mẹ chồng cũng không thể vì anh lấy lòng được thì có phải phụ lòng anh quá không?
"Em không ngại sao? Lần trước mẹ anh đã...".
"Không sao đâu. Sắp làm vợ anh rồi, em phải tập làm quen thôi!".
Sau đó, Mật Nhi bắt đầu tra tấn anh bằng vô số những câu hỏi về sở thích của mẹ anh. Không phải Kim phu nhân ban đầu cũng không thích cô đó sao? Nhưng chính sự đáng yêu của Mật Nhi đã chinh phục được bà. Mật Nhi không tin, cô không thể làm điều tương tự với Thiên phu nhân.
Mấy tiếng sau trong ngày hôm đó, Mật Nhi đã ngộ ra, cô sai rồi. Chuyện này không dễ hoá giải như cô tưởng.
Trong nhà hàng sang trọng, phục vụ chạy ra chạy vào duyên dáng còn hơn các tiểu thư đài các khiêu vũ. Không khí có phần trầm lắng hơn các nhà hàng bình dân một chút. Mật Nhi nhìn thực đơn thì đã hiểu được tại sao nơi này lại vắng như vậy?
Có điều kiến trúc và đồ trang trí ở nơi đây thật sự rất tinh tế. Phông trắng làm bật lên sự lịch thiệp, đơn giản, cũng như mở rộng không gian ra gấp nhiều lần.
Đối với những nơi thế này, Mật Nhi vốn không nên lạ lẫm. Những năm nay, một mình Thiên Đăng từ một phải chi trả cho cả hai người, đóng học phí cho cô đã không dễ dàng gì rồi!
Mọi chuyện vốn dĩ cứ tưởng ổn rồi, vì hôm nay thái độ của mẹ Thiên Đăng đã ổn hơn. Mật Nhi đã nghĩ công lớn thuộc về mấy món quà kia, cho đến khi Thiên Đăng có chút việc phải ra ngoài một chút.
"Vũ Mật Nhi, cô cũng mặt dày thật đấy! Cô còn dám vác mặt đến đây sao?".
Mật Nhi chết đứ người. Sao có thể bỗng dưng quay ngoắt độ như thế?
Trong mắt của Thiên phu nhân, cô nhìn ra có một sự khinh ghét khó có thể kìm chế được.
"Con...".
"Con cái gì? Tôi từng nói cô sẽ là con dâu tôi sao? Không biết Thiên Đăng kiếm ở đâu ra thứ yêu tinh như cô, nói đi, cô muốn gì để có thể rời xa Thiên Đăng nhà tôi?".
Cái gì? Tình tiết này là lấy từ trong phim ra sao?
Mật Nhi nhất thời không biết đem biểu cảm nào ra để đối diện với Thiên phu nhân. Trông cô giống kẻ lắm tiền lắm sao?
"Bác... Con nghĩ bác có chút hiểu lầm rồi... Con không cần gì cả... Con...".
"Mẹ cô là một con hồ ly tinh, chuyên đi dụ dỗ người khác vì tiền, lý nào cô không phải vậy chứ?".
Mật Nhi á khẩu, lại lôi mẹ cô ra sao?
Đúng lúc nghẹn lời, khó xử này, Thiên Đăng đi vào. Bầu không khí cô đọng phút chốc được giải thoát.
"Sao vậy? Sau khi con đi, hai người đã nói những chuyện gì rồi?".
Mật Nhi lấy một ổ bánh mì lên ăn, cố gắng che đi cảm xúc hỗn độn cùng sắc mặt khó coi của mình.
"Không có gì!" - Thiên phu nhân cười xuề - "Lâu lắm rồi mới được gặp con, con nhớ ăn nhiều một chút!".
Bụng Mật Nhi sôi lên, cô thấy người phụ nữ trước mặt có chút đáng sợ. Thiên Đăng hiền lành như thế... Sao có thể?
Còn đang trong phút giây lơ đễnh suy nghĩ, cái ghế trống kế bên Mật Nhi bỗng có người kéo ra, ngồi xuống.
Mật Nhi hoàn toàn bị bất ngờ.
"Sao? Con định đám cưới mà không có bố chắc?".
Tim Mật Nhi đập thình thịch, thình thịch, cô đoán mình sắp bị suy tim mất rồi!
"Chào! Chắc bà là bà thông gia. Khỏi phải giới thiệu nhiều, chắc bà đã biết tôi rồi. Kim Lãnh Đông" - Anh đứng dậy bắt tay một cách rất tự nhiên, rồi nhấn mạnh - "Chúng ta từng gặp qua nhau rồi!".
"Kim Lãnh Đông...?" - Thiên phu nhân lặp lại vô thức.
Mật Nhi cùng Thiên Đăng bốn mắt nhìn nhau, không khỏi bàng hoàng, chuyện này thật không ai có thể lường trước được.
Kim Lãnh Đông đeo bám cô ở mọi nơi!
"Bố, con chẳng phải đã bảo bố không cần đến nữa rồi sao?" - Mật Nhi nghiến răng xoay qua anh, giả bộ nói.
"Sao bố có thể không đến được chứ? Bố phải ngăn con khỏi cái đám cưới sai lầm này!" - Lãnh Đông đang chìm sâu trong cái vở diễn bố con đầy nhàm chán - "Thiên phu nhân, chắc bà cũng không muốn điều này xảy ra đâu nhỉ?".
Mật Nhi há hốc mồm.
Lãnh Đông đến đây để ngăn đám cưới lại sao?
"Bố đã cố nhắn tin cho con, nhưng con hoàn toàn lờ đi, nên bố phải sử dụng biện pháp này thôi!".
Mật Nhi chớp chớp mắt. Những tin nhắn níu kéo của hắn thì có liên quan gì ở đây?
Lãnh Đông rút từ trong túi áo vest ra một xấp tài liệu, đưa cho Thiên phu nhân.
"Đây là giấy xét nghiệm DNA!" - Anh giải thích - "Mật Nhi không phải con ruột của tôi, nhưng chồng bà thì chính là cha ruột của con bé!".
Đôi đồng tử của Thiên Đăng và Mật Nhi đồng thời mở lớn.
Như còn chưa rõ, Lãnh Đông xối thêm một gáo nước lạnh cho bọn họ tỉnh ngộ.
"Người mà mẹ của con, Thiên Thiên, lúc trước cặp kè chính là bố của Thiên Đăng. Vậy con nghĩ xem... Con và Thiên Đăng có quan hệ gì nhỉ?" - Lãnh Đông nghiêm trọng nhíu mày - "Anh em cùng cha khác mẹ lấy nhau, pháp luật nào cho phép thế?".
Bàn tay Thiên Đăng đang ôm lấy tay cô trên bàn nơi lỏng. Dám chắc anh cũng đang sững sờ như cô bây giờ.
Làm sao có thể vậy chứ? Sao có thể trùng hợp như vậy?
Mật Nhi bần thần, miệng lầm bà lầm bầm. Vậy ra gia đình mà mẹ cô cướp chồng là nhà họ Thiên ư?
Thiên Đăng không thể tin, anh giật tờ giấy từ tay mẹ anh. Trên đó có ghi rõ tên của Vũ Mật Nhi và tên của bố anh - Thiên Đại Quang, kết quả tương thích đến ,%. Anh ngồi sụp xuống ghế.
Mẹ anh dường như không bất ngờ lắm với kết quả này.
"Kim Lãnh Đông, ông muốn khui sự thật này lên, có phải muốn con gái ông đến tranh giành thừa kế với con trai tôi không?".
Tai Mật Nhi ù đi, cô không nghe thấy gì nữa. Giữa cái ghế của cô đang ngồi với ghế của Thiên Đăng giống như có một ranh giới vô hình đang chia cắt hai người. Nói vậy thì, những năm nay bọn họ ở bên nhau, đều là sai trái cả sao? May là bọn họ vẫn chưa...
"Thiên phu nhân, bà biết tôi là ai rồi đấy. Nói cho bà biết luôn, Vũ Mật Nhi sau này sẽ là vợ của tôi. Bà nghĩ có khối tài sản đồ sộ của Kim gia rồi, cô ấy còn cần cái tài sản thừa kế bèo bọt của bà sao?".
Lãnh Đông quả nhiên biết trêu tức người khác.
"Hết yêu mẹ đến yêu con gái? Tình yêu của anh cũng thật biết cách di truyền quá đi!" - Thiên phu nhân châm chọc.
"Bà yên tâm. Mật Nhi sẽ là tình yêu cuối cùng của tôi. Ngoài tôi ra, cô ấy sẽ không cưới ai được nữa!".
Lãnh Đông vừa dứt lời, Mật Nhi đã tức giận đứng lên, hất ly rượu đỏ trên tay cô vào mặt anh.
"Kim Lãnh Đông, ông vừa phải thôi! Ông cứ phải ra tay phá hoại hạnh phúc của tôi, ông mới chịu nổi sao?".
Lãnh Đông bình thản, rút khăn giấy trên bàn, chậm rãi lau người.
"Nếu em chấp nhận làm vợ tôi, tôi sẽ tha thứ cho em tội này!".
Mật Nhi giận tới rung người.
Người đàn ông này đến giờ vẫn cứ trơ trẽn như vậy!
"Vậy thì đừng bao giờ tha thứ cho tôi!".