Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đêm hôm đó, Mật Nhi đã nghỉ công việc ở công ty của Mike. Đằng nào thì bị người ta bàn tán chỉ chỏ này nọ về chuyện của bố con giữa cô với Lãnh Đông thật không hay tí nào.
Mật Nhi lười giải thích, cho bọn họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ vậy. Hơn nữa, nơi này khiến Thiên Đăng cứ suốt ngày thấp thỏm không yên. Cô thế này thiếu gì chỗ để làm chứ?
Mới đó đã kiếm được một chân trong công ty luật rồi, công việc này nhàn hơn, chủ yếu tiếp khách lo giấy tờ, không phải ra ngoài uống rượu bia vào nửa đêm nữa.
Hôm nay, cô sẽ đi thử váy cưới, nghĩ tới thôi là thấy hồi hộp rồi. Thiên Đăng muốn đi xem, nhưng cô không cho. Mật Nhi tin vào quan điểm, để chú rể thấy cô dâu mặc váy cưới trước đám cưới là không tốt lành.
Còn đang hí hửng ra khỏi toà cao ốc Kim Gia, thì đã có một cô gái chặn trước cô.
"Chào em, Mật Nhi, lâu rồi không gặp!".
Chị ta ăn diện đồ da rất sành điệu. Dáng hình thanh thoát, chân dài đúng chuẩn. Ai mà như người mẫu vậy chứ?
Người đẹp như vậy, ngoài Bạch Lan ra cô chưa gặp qua ai. Mà Bạch Lan thì...
"Xin lỗi... Cô nhận lầm rồi chăng?..." - Mật Nhi e ngại nói.
"Trời ơi, em không nhận ra chị à?".
Chị ta gỡ mắt kính ra. Mật Nhi còn cả kinh hơn. Chị ta giống cô như đúc... Chị em song sinh sao?
Mật Nhi sốc đến độ không thốt nên lời.
"Sao có thể..." - Cô lắp ba lắp bắp.
"Giống lắm phải không?" - Chị ta hù cô, cười rất vui vẻ - "Chị đây, Du Nhiên đây!".
Mật Nhi còn chấn động hơn, cô kinh hoàng lặp lại.
"Du Nhiên?".
"Nhìn cái mặt em kìa, đúng là càng lúc càng xinh ra rồi. Đợt trước làm ở quán, em vẫn còn gầy quá!".
Đến lúc này, Mật Nhi mới cười nổi. Đúng là khó tin quá mà.
Cô cùng Du Nhiên đi dạo một quãng, cùng nhau trò chuyện về cuộc sống hiện tại. Nói mới biết, hoá ra Du Nhiên đang tiến thân trong con đường ca hát, còn cô đang rẽ sang một con đường hoàn toàn khác rồi.
"Em sắp cưới rồi à? Nhưng chị không ghen tị đâu! Chị có bạn trai rồi, anh ấy đối với chị rất tốt!" - Du Nhiên nói nhỏ vào tai cô - "Còn rất mạnh mẽ ở trên giường nữa!".
Mật Nhi cạn lời, không biết nói gì. Du Nhiên là vậy, tính chị ta vô tư có gì nói nấy quen rồi. Du Nhiên cũng là một trong số ít những người bạn từng giúp đỡ cô lúc hoạn nạn.
Khỏi phải nói, Mật Nhi vui mừng thế nào khi gặp lại chị ta.
"Còn chồng em thì sao? Có đối với em tốt không?".
"Thời gian Bạch Lan ra đi, em đã sống rất khổ sở. Thậm chí, có lúc còn muốn chết nữa. Là Thiên Đăng đã cứu em" - Mật Nhi mỉm cười hạnh phúc khi nhắc đến tên anh - "Anh ấy là người đã khâu lại từng vết rách trong cuộc đời em".
Đi một đoạn thì đến cửa hàng áo cưới, Du Nhiên cũng muốn giúp cô lựa một bộ váy thật lộng lẫy cho ngày trọng đại này.
"Mật Nhi, em có phiền nếu chị gọi bạn trai chị đến đây xem chung không? Chị bỗng dưng nhớ bạn trai chị quá chừng!".
Mật Nhi bật cười.
"Em thì được thôi, nhưng chẳng nhẽ bạn trai chị rảnh thế à? Chị cứ nhớ một cái gọi là anh ấy đến ngay sao?".
"Ừ, bạn trai chị thế đấy. Anh ấy yêu mà cưng chị lắm!".
"Vậy thì em có chút ghen tị rồi đấy. Vậy... Chị cứ ở ngoài đây gọi với chờ bạn trai chị đến nhé. Em vào thay đồ cái!".
Du Nhiên cười tươi rói nhìn theo cô.
Về hình thức, chị ta thay đổi rồi. Mật Nhi không muốn làm khó chị ta bằng những câu hỏi là tại sao lại muốn phẫu thuật cho giống cô đến thế. Dẫu vậy, tính cách vẫn không thay đổi chút nào, cái tính tuỳ tiện, thích gì làm đó của chị ta mà giờ có người chiều được rồi.
Mật Nhi thấy vui mừng thay cho chị ta.
Trang phục thay xong rồi. Đây là lần thứ hai cô đi thử váy cưới đó. Lần thứ nhất là cô đi thử cùng với Huyền Thư, đó đã là một kỷ niệm không hay rồi. Nghĩ lại những chuyện trước đây là y như rằng có một cục đá đè nặng lên trái tim cô.
"Em ơi, ở đây có gương không?" - Mật Nhi không muốn mình mặc nhầm váy một lần nữa, tránh mất mặt.
"Chị ơi, tụi em có gương ở bên ngoài đấy ạ. Chị mau kéo rèm ra xem đi!".
Nói thế thì đúng là chẳng biết đường nào mà lần nữa. Đành kệ vậy. Dẫu thế nào, chắc lần này cũng không có Lãnh Đông ở đây để cho cô mất mặt.
Nhưng Mật Nhi lầm rồi, lầm to!
Vào lúc bức rèm được kéo ra, Mật Nhi rạng rỡ định bước ra thì trông thấy Lãnh Đông. Trên vai anh là Du Nhiên. Hai người họ đang ôm ấp âu yếm nhau trước mặt cô.
Vụ gì đây? Sao cô thấy như mình biến thành con ngốc giữa chỗ này vậy?
Hoá ra, bọn họ đã vờn được cô một vòng trong cái trò chơi luẩn quẩn này!
Vừa trông thấy cô, Lãnh Đông liền vội vội vàng vàng đẩy người trong tay ra, y như tội phạm gặp cảnh sát vậy. Cô còn đau lòng gì chứ? Đêm hôm trước không phải đã nói người ta đi tìm cô gái khác rồi sao?
Mật Nhi chợt nhớ ra cái hôm anh đi với cô ca sĩ trong ngày hôm đó. Hoá ra là Du Nhiên.
Chị ta cũng hay thật! Tốn sức lừa cô vào cái tròng này.
Mật Nhi nhớ đến trước khi đi, chị ta từng nói muốn phẫu thuật thẩm mỹ vì anh chàng nào đó. Cô làm sao có thể ngờ được đó là Kim Lãnh Đông cơ chứ? Lần đó Kim Lãnh Đông đến tìm cô, bọn họ đã gặp qua nhau rồi...
Xâu chuỗi hết thảy mọi việc lại với nhau, Mật Nhi thật sự cảm thấy, đây... Giống như một trò đùa vậy...
Những năm vừa qua, những điều cô vượt qua, còn ít sao? Chuyện này, thì có đáng gì đâu chứ?
"Mật Nhi, anh với cô ta...".
"Bố, bố đến đúng lúc lắm. Bạn trai của Du Nhiên chẳng là ai xa lạ cả nhỉ? Trái đất tròn thật đấy!".
Mật Nhi thấy mình vừa giả tạo, vừa cứng cỏi đến buồn nôn.
"Mật Nhi, thế em không ngại nếu chị làm mẹ kế của em đấy chứ?".
"Rất nhiều người thử qua vị trí đó rồi, em sẽ không phiền nếu chị thử qua đâu".
Vừa nói xong, Mật Nhi có chút hối hận. Sao cô lại tỏ ra gay gắt thế chứ? Giống như là đang ghen vậy...
"Đùa thôi" - Cô quay lại phía hai người cố chữa lại, cười nhẹ - "Em chúc phúc cho hai người, xứng đôi lắm đấy!".
Nói đến thế rồi, Du Nhiên vẫn không chừa cái mặt cô ra. Cô đã cố không đụng chạm đến bọn họ rồi. Du Nhiên đứng sát rạt bên cô, cùng soi lên cái gương lớn của cửa hàng.
"Em với chị giống nhau thật đấy! Chỉ khác nhau mấy cái mụn ruồi..." - Du Nhiên cố tình đem hai người ra so sánh - "Em xem, cái váy này em mặc lên không đẹp. Em hơi thấp một chút, sẽ kén mặc đồ hơn chị. Có điều...".
Du Nhiên đột ngột bóp lấy hai gò ngực của cô trước bàn dân thiên hạ.
"Ngực em lớn thật đấy. Có phải đi làm không?".
Cô còn chưa kịp nói, Lãnh Đông đã đập bàn quát lớn.
"Du Nhiên, mau buông ngực Mật Nhi ra. Cô nói đủ chưa?".
Mật Nhi hất tóc mái, cố bỏ ra bình thản.
"Em vào trong thay đồ. Hai người... Cứ ở đây từ từ nói chuyện nhé!".
Cô trốn vào trong, nghe thấy ở bên ngoài truyền đến tiếng cười khinh khích của mấy cô nhân viên.
"Là ngực làm à? Thảo nào...".
Mật Nhi thấy ê mặt không còn nước để nói. Chiêu này của Du Nhiên đúng là quá thâm hiểm.
Có thể chị ta nói đúng, người như cô không thích hợp ở bên Lãnh Đông, chỉ có thâm độc và thủ đoạn như bọn họ mới đấu đá với nhau được thôi.
Mài dũa cả bao nhiêu năm bên ngoài, vẫn là quá hiền nên mới bị người ta bắt nạt.
"Lãnh Đông, anh đừng giận nữa mà, chúng ta về nhà rồi nói chuyện nhé!" - Mật Nhi nghe thấy chất giọng ngọt ngào như mật của chị ta - "Mật Nhi, chị với bố về trước nhé! Em cứ tiếp tục lựa đồ đi!".
Cô còn tâm trạng nào để mà lựa nữa chứ?
Sau khi bọn họ đi, cô cũng thay đồ ra và đi khỏi.
Mật Nhi đi dạo trên mấy con phố, chẳng biết đã đi được mấy vòng rồi mới kiếm đường về nhà.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã luôn như vậy rồi. Hễ có chuyện gì buồn, cô lại cứ đi bộ mải miết như thế cho khuây khoả.
Chuyện gì làm cô buồn mới được? Là bị chị em tưởng chừng như tốt phản bội, hay là lại bị Lãnh Đông lừa gạt, hay là vì ghen ăn tức ở? Cô đã không còn có thể phân biệt được rõ ràng nữa rồi.
Bao nhiêu năm trôi qua, sao Lãnh Đông vẫn cứ trở thành vết thương nhức nhối nhất trong lòng cô vậy?
Cô thấy mình thật vô dụng, thật có lỗi với Thiên Đăng quá đi. Sao cô vẫn có những suy nghĩ hai lòng như vậy chứ?
Lần trước thử đồ cưới thì Lãnh Đông là chú rể, cô không là cô dâu. Lần này thử đồ cưới thì cô là cô dâu, anh không là chú rể. Ông trời cũng thật biết đùa người quá đi... Là muốn làm rõ, bọn họ không thuộc về nhau đến như vậy luôn sao?
Mật Nhi cau mày, nghĩ đủ rồi, lầm lũi bước về nhà.