Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tiếng nhạc xập xình, thứ ánh sáng đen đỏ kia càng làm người ta mê muội. Mật Nhi từ trên cao ngó xuống, chỉ thấy một dòng người chen chúc nhảy múa, xoay đầu giống như trúng tà. Thật khó tin, cô đã có lúc là một trong số bọn họ.
Bây giờ cô cảm thấy, những người một khi đã sa chân vào đây, đều là những con người tuyệt vọng, đang quằn quại trước cuộc sống.
"Tiểu thư, cô có muốn uống thêm gì không?" - Anh phục vụ liên tục hỏi cô.
Dẫu sao cô cũng đã ngồi lì ở đây hơn ba tiếng, lại độc kêu mỗi một ly nước lọc, có chút làm người ta thấy chướng mắt. Thật ra, cô không còn tiền mà chi trả nữa rồi, lần này ra ngoài phải dè xẻn từng đồng một.
Mật Nhi sốt ruột. Sao mãi vẫn chưa thấy tới chứ? Nhỡ cái chị tóc trắng ấy không tới thật, cô phải làm sao? Lọ mọ đến thành phố X một mình không nơi nương tựa sao?
Cô nghĩ, cho dù thế, vẫn tốt hơn là đối mặt với Lãnh Đông hằng ngày. Cô nghĩ đến anh, lại tự mình nốc cạn một ly nước, tựa như thứ chất lỏng trong đó không phải nước, mà là rượu vậy.
Cho dù là nước lọc, vẫn khiến người ta thấy đắng chát.
Nếu quá h vẫn chưa thấy chị ta tới thì chắc cô sẽ ra bến xe đi đến thành phố X thôi. Cô sẽ đến đó một mình, không dựa vào ai cả.
Nơi này càng về đêm càng loạn, cô thật sự sợ mình không thể ở lại lâu hơn. Đang vừa lúc xách balo muốn rời khỏi thì cô bắt gặp cái bóng đỏ rực như lửa vừa mới lướt qua. Cô có chút kinh dị, quay đầu lại thì nhận ra gương mặt quen thuộc.
"Bạch Lan!".
Cô chen ngang dòng người cuồng dã, ngược lối đuổi theo Bạch Lan.
"Bạch Lan! Bạch Lan!" - Cô ra sức gào thét.
Nhưng chị ta hoàn toàn nghe thấy. Tiếng cô chỉ là một hạt cát giữa biển tiếng ồn bao la...
Mật Nhi đang vội, vô ý va phải một người.
Tên đó cực kỳ hách dịch, tóm cô trở lại.
"Đừng! Tôi đang cần đi gấp?".
Hắn ta nhếch mép cười cô. Ánh đèn rọi vào một nửa khuôn mặt hắn, nước da non trắng, vừa nhìn đã biết ngay một tên công tử nhà giàu phách lối.
"Có biết tôi là ai không mà dám ngang ngược như vậy?".
"Không... Tôi không biết..." - Lúc này tốt nhất là đừng có gây chuyện, nhỡ có chuyện gì động phải bố cô, sẽ rất phiền phức - "Tôi xin lỗi. Tha lỗi cho tôi đi nhé!".
Cô vội vã cúi đầu, nhưng hắn vẫn cố chấp không cho cô đi.
"Tưởng đi dễ dàng như vậy sao? Hay là cô em chiều bọn anh một đêm đi. Bọn anh sẽ tha cho!".
Hắn ta chạm vào má cô.
Cô lùi ra, mới thấy đám người bọn họ rất đông, xem ra không gây được. Cô còn muốn lẩn đi, thế nào mà, mọi người bỗng chốc quây thành một vòng tròn xung quanh cô, không cho cô một chỗ trốn.
Mật Nhi khiếp hãi. Đám người này thật sự quá doạ người rồi.
"Em gái à! Xem ra em thật không hiểu chuyện rồi. Qua đêm với Tư Bản thiếu gia, em gái nhất định không chịu thiệt!".
Bọn họ túm lấy tay cô, kéo lại.
"Đừng động vào người tôi!" - Cô vùng vẫy.
Hắn càng giữ chặt cô hơn.
"Em gái xinh đẹp, trông em có chút quen mắt đấy! À, anh nhớ ra rồi, hoá ra là Kim tiểu thư, con gái nuôi của lão hổ già Kim Lãnh Đông đây mà".
Thân phận của cô đều đã bị bại lộ sao? Toàn là tại mấy cái báo lá cải đó. Sao có thể hại cô ra nông nỗi này chứ?
"Dừng tay lại đi! Kim Lãnh Đông đang trên đường tới đây rồi".
"Vậy thì sao chứ?".
Vương Thịnh lấy tay ra ngăn cản hắn đưa cô đi.
"Thật đấy!" - Mắt Vương Thịnh như bắn ra lửa - "Mày dám lôi cô ta đi, Kim Lãnh Đông tới đây, hắn sẽ xé xác mày ra!".
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Chưa bao giờ quán bar náo nhiệt như ngày hôm nay. Cánh cửa sắt bị đá xuống, đổ rầm xuống đất, Lãnh Đông bước vào trong.
Gương mặt vẫn điềm nhiên như vậy. Phải rồi, người bị bắt đi đâu phải là Huyền Thư đâu chứ?
Tư Bản trêu ngươi Lãnh Đông hôn lên má cô.
"Đứa bé này của ông thơm đấy!".
"Tôi còn cần đứa con này!" - Lãnh Đông cứng rắn nói.
Tư Bản cười cười nhìn anh.
"Lãnh Đông này, có mệt không? Ông đã cố thuyết phục tôi cả mấy tháng nay rồi. Tôi đã rất kiên quyết rằng tôi sẽ không bán cả công ty lại cho ông đâu, trừ phi...".
Tư Bản quấn chặt lấy cô như một con bạch tuộc vậy. Thảo nào bố dạo này luôn rất bận rộn, hoá ra là muốn mua lại công ty của Tư Bản sao?
Mật Nhi có nghe nói qua loa. Đại khái thì tên Tư Bản này không có hứng thú với việc điều hành công ty cho lắm, cha hắn có mỗi hắn là con trai nên buộc phải giao lại cho hắn thôi. Không ngờ ông ta vừa chết, hắn đã muốn rao công ty, muốn kiếm ít tiền để mở thêm một chuỗi quán bar nữa. Mà trong đó, chỗ này cũng là của hắn.
"Tôi không cần thứ đó của cậu. Giao Mật Nhi ra đây!" - Lãnh Đông nghiến răng, quả quyết không bàn điều kiện.
"Chà! Hội đồng quản trị của bên ông sẽ nói sao khi nghe tin này nhỉ?" - Tư Bản nín cười - "Vậy chắc trên giường cô ta phải tốt lắm? Gì? Muốn giữ cô ta ở lại để tiện thoả mãn sao?".
Nhớ đến chuyện chiều hôm nay, những lời mà Lãnh Đông nói, Mật Nhi thật sự không có cách nào đối mặt với anh được.
"Đưa người ra đây mau! Nếu không thì cậu biết tay tôi!".
Lãnh Đông bề ngoài tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng lồng ngực anh cứ không ngừng phập phồng vì lo sợ. Ai cũng biết tên Tư Bản này trác táng thế nào mà. Chắc phải hơn năm lần hắn đã bị kiện vì tội hiếp dâm.
Tư Bản cũng không muốn quá căng với anh, đành nhẫn nhịn buông tay, đẩy người ra.
"Không!" - Cô lên tiếng - "Bố, bố nên chấp nhận lời đề nghị này đi. Vụ làm ăn này đã đủ thay con trả hết nợ cho bố rồi chứ?".
Vương Thịnh đứng gần đó, sợ đến mức nuốt vội nước bọt.
"Mật Nhi, không nên! Tên đó...".
"Vương Thịnh!" - Lãnh Đông ngăn không cho cậu ta nói tiếp - "Cứ để cô ta làm những việc mà cô ta muốn đi! Loại bướng bỉnh!".
Lãnh Đông đằng đằng sát khí, phút chót đã chịu xuống tay với cô như trao đổi một món hàng.
Cho đến lúc Lãnh Đông xoay người, Mật Nhi bần thần vì bố vẫn là chọn công ty thay vì cô.
Lãnh Đông lao ra ngoài như tên bắn, không ai có thể ngăn cản anh được. Anh sợ chỉ cần một cái quay đầu thôi, anh sẽ thật sự xông tới mà bất chấp đón cô về. Chân anh cứ bất giác cựa quậy không chịu nằm yên. Anh muốn châm một điếu thuốc nhưng cái hộp quẹt có bật cách mấy cũng không lên. Anh điên người, chọi thẳng cái hộp quẹt đi. Hộp quẹt vàng bắn thẳng vào thân xe làm chỗ va chạm có hơi móp một chút.
"Cái loại cứng đầu!".
Được! Cô ta muốn ở lại chứ gì? Anh để cho cô ta ở lại, thấy cô ta dơ bẩn rồi, trái tim anh tự khắc sẽ ném cô ta qua một bên thôi.
"Mật Nhi, tất cả đều do cô tự chuốc lấy đấy!".
Dám thách thức anh, dám bỏ nhà ra đi, cứ coi đây như là một cách trừng phạt vì tội không nghe lời đi. Anh lên xe, dặn nhanh với lão Phúc.
"Chốc nữa ông liên lạc với Tư Bản, bảo cậu ta ngày mai mang giấy tờ thu mua đến đây. Tôi muốn làm cho xong việc này càng sớm càng tốt!".
"Còn... Tiểu thư? Không phải cậu chủ đến đây để đón tiểu thư sao?" - Giọng Lão Phúc run run.
Ông có cảm giác giống như càng hỏi thì mặt cậu chủ của ông ta càng tối sầm lại. Ông có chút ớn lạnh. Tính khí của Lãnh Đông không tốt, chỉ cần điên lên thì có muốn giết người cũng được.
Nhà họ Kim tuy không dây dưa nhiều với giới xã hội đen, nhưng thế lực từ đời này qua đời khác đều rất ghê gớm, quan hệ rất rộng khiến ai cũng khiếp sợ. Có tiền thì dù là ai cũng phải cúi đầu thôi.
Kim Lãnh Đông sinh ra trong gia tộc giàu có bao đời như thế, lại còn là người nối dõi duy nhất của dòng họ. Chẳng khó hiểu làm sao mà tính tình của anh luôn ương ngạnh, cố chấp hơn người. Đó là lý do vì sao anh lại cực đoan đến mức, thuận anh thì sống, nghịch anh thì chết.
Mật Nhi trước giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời. Anh nói một, cô không dám cãi hai, cũng chưa từng hỏi lý do. Vấn đề là hiện tại, anh nhận ra, con bé đã ngày càng mất kiểm soát. Chỉ cần anh lơ là một chút, con bé sẽ lập tức bung ra khỏi anh.
Nếu đã cứng đầu cứng cổ như vậy, cho nó thử bung ra một lần xem sao?!
"Chú Phúc, lát nữa chú đi qua bên công an, gửi cho bọn họ cái này! Bảo bọn họ giải quyết nhanh nhanh một chút, trong đêm nay bắt đầu hành động đi!".
Lãnh Đông lấy trong cặp anh ra một xấp hồ sơ, đưa cho lão Phúc.
Ông không dám nói gì thêm, chỉ còn biết nghe theo. Dẫu sao thì chắc trong lòng cậu chủ đã có tính toán trước chuyện gì đó.
"Không, bây giờ chú đưa tôi đến đó luôn đi. Tôi không chờ được nữa!".
Vốn dĩ anh đang chờ thêm một thời gian tự tay mình huỷ diệt tay Tư Bản đó, nhưng đã đến nước này, đẩy nhanh tiến độ một chút cũng không sao.
Muốn trừng phạt cô, nhưng sao anh vẫn sốt ruột đến thế?!