Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giây phút đó, Lãnh Đông như tắt thở, chứng kiến cái cảnh cô lao ra ngoài ban công, anh lao đi theo.
Lãnh Đông không thể tưởng tượng ra, cuộc sống không có cô như thế nào. Anh sẽ ra sao đây? Anh sẽ ra sao? May thay, Lãnh Đông bấu được một cánh tay của cô. Lồng ngực anh vì chấn động mà co thắt dữ dội.
"Mật Nhi ngoan, con giữ chặt lấy! Đừng làm vậy! Đừng nhúc nhích! Đừng buông tay!" - Anh nói như mê sảng.
Sao cô có thể làm ra chuyện này được cơ chứ?
"Người đâu! Người đâu! Mau đến đây!" - Anh kêu gào gọi người đến giúp.
Hai tay anh bấu chặt lấy tay cô, giống như cho dù cô buông tay, cho dù cô có rớt xuống, anh sẽ đi theo cô.
"Lãnh Đông... Bố buông tay ra đi. Để con về với mẹ!".
Cổ tay Lãnh Đông gồng cứng, gân xanh gân đỏ nổi hằn cả lên. Hai tay đỏ ửng, anh vẫn đang cố hết sức để nắm lấy cô. Còn cô, vốn dĩ đã bỏ cuộc từ lâu. Lãnh Đông nhìn bàn tay không hề cựa quậy của anh, cảm thấy xót xa, cô làm sao mà cảm thấy bức bách đến mức muốn chết như vậy chứ? Đều do anh ép sao?
Một lúc sau, tất cả vệ sĩ đều đã được huy động. Bọn họ đã lót một tấm nệm căng khí màu đỏ ở phía dưới.
"Cậu chủ, mau thả tiểu thư xuống đi. Dưới này an toàn rồi!".
Lãnh Đông không muốn buông tay cô. Anh không chắc, lỡ Mật Nhi có mệnh hệ gì...
"Bố, được rồi mà!" - Mật Nhi cố lách tay khỏi tay anh.
Không ngờ, Lãnh Đông vẫn nắm chặt lấy tay anh. Hai bàn chân đang trụ chắc trước chân hoa văn của cái lan can dần dần nơi lỏng.
Anh rơi xuống, ôm chặt lấy Mật Nhi. Có chết cũng phải chết chung.
Chiếc đệm êm ái đỡ lấy Mật Nhi. Cô không sao thở nổi, bố cứ ôm chặt lấy cô, còn đè lên người cô nữa chứ.
Phen này doạ mọi người trong nhà một phen kinh hãi.
"Bố không phải làm vậy vì con đâu..." - Mật Nhi nén run lên.
Nếu đã nói không thương cô, sao bố còn cố khiến cô mơ hồ về tình cảm của bố như thế chứ?
"Tôi không làm vậy vì cô. Tôi làm vì tôi thôi. Tôi không muốn có người chết trong nhà của mình, muốn chết, kiếm chỗ khác mà chết!".
Anh lạnh lẽo đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo. Bố cô cứ như, một cái quay đầu đã trở thành một người khác hẳn.
Mật Nhi bật cười, cô lấy đâu ra tự tin như thế mà nói bố cứu vì yêu cô?
Huyền Thư bấy giờ mới vác cái bụng khệ nệ chạy đến ôm chầm lấy anh, lên tiếng trách móc.
"Anh làm sao vậy? Sao hai người như thế này?" - Huyền Thư lo lắng cho anh, liên tục kiểm tra xem anh có bị thương hay không - "Lỡ anh có chuyện gì, em và con phải sống sao đây chứ?".
"Anh mệt rồi, anh vào nghỉ trước đây!" - Lãnh Đông chẳng nói chẳng rằng đi mất hút vào trong nhà.
Mật Nhi bấy giờ mới chịu ngồi dậy, thì bắt gặp ánh mắt thù địch của Huyền Thư. Cô đoán, chị ta cũng không ưa gì cô rồi.
"Ai bảo chồng chị cứ muốn nhảy xuống theo tôi chứ?" - Cô nói giọng vô ơn.
"Mật Nhi, cô không thấy xấu mặt khi suốt ngày cứ bám đuôi một người đã có vợ có con sao?".
Chị ta thật sự xinh đẹp, duy có cái lúc chị ta tỏ ra xấu tính như vậy thì không.
"Bám đuôi? Chị hỏi chồng chị xem, là anh ta tự tìm đến tôi hay tôi tìm đến anh ta nào? Tôi không có ý định tranh giành với chị bất cứ cái gì cả. Mong chị hiểu rõ cho!".
"Vậy sao cô còn ở đây vậy Mật Nhi? Sao cô không cút đi cho người khác nhờ? Ăn bám bố cô làm cô thấy thoải mái và dễ chịu hơn sao?".
Mật Nhi mệt mỏi, thở dài.
"Tôi có dễ chịu gì sao? Chị nhìn xem? Tôi không động chạm tới chị, hà tất chị cứ phải gây hấn với tôi chứ?".
"Mật Nhi, cô nghe đây, thứ Lãnh Đông muốn từ cô chỉ là nhục dục mà thôi. Cô không có gì cả đâu. Lãnh Đông chỉ coi cô như một con điếm!".
Mật Nhi chịu hết nổi rồi.
"Huyền Thư, nãy giờ tôi đều hết sức nhẫn nại với chị đấy. Sao chị lại sát mạt tôi thế? Bố có ham muốn với tôi thì sao? Sao chị không hỏi bố nguyên do đi? Lỗi do tôi chắc? Chị không có sức hấp dẫn, đó là lỗi của chị!".
Huyền Thư nóng máu. Cô vốn chỉ định chọc tức cô ta để cô ta làm gì đó với mình thôi. Không ngờ con bé này lại lành tính như vậy, con bé hoàn toàn không muốn động chạm tới cô. Đã không thực hiện được kế hoạch, giờ cô còn bị người ta nói là không có sức hấp dẫn.
Gì chứ? Cô là đại minh tinh đấy!
"Này, đừng có níu lấy tay tôi mà!".
Huyền Thư cứ níu lấy tay áo cô, khiến cô rất khó chịu. Cô hất tay chị ta, nhưng chị ta rất cứng đầu, cứ bám dính lấy cô.
"Mật Nhi, chẳng nhẽ tôi cướp Lãnh Đông của cô đi... Cô không tức sao?".
Mật Nhi vò đầu bứt tai.
"Làm ơn, để tôi yên đi mà!".
Cô có dự cảm, Huyền Thư đang có âm mưu gì đó.
"À... Không phải là tôi. Xin lỗi!" - Huyền Thư nhếch mép - "Mẹ cô mới phải. Tôi đã từng nhắc đến chuyện đó chưa nhỉ? Lãnh Đông luôn có những sợi dây mật thiết với những con đĩ, cô và cả mẹ cô. Có ai ngờ, người như Lãnh Đông lại đi thích một con đàn bà cướp chồng của người khác chứ? Giờ đến cô thì cũng vậy! Đúng là mẹ nào con nấy!".
Huyền Thư đã đi quá giới hạn chịu đựng của cô. Mật Nhi xoay người, đột ngột giáng một cú tát vào mặt chị ta, buộc chị ta im miệng.
"Đừng có động vào mẹ tôi!" - Cô la lớn.
Vốn dĩ một cú tát cùng lắm chỉ có thể khiến chị ta lật mặt, thế nhưng loạng quạng thế nào, Huyền Thư ngã nhào xuống sàn.
Sao có thể thế được chứ? Mật Nhi đờ đẫn nhìn chị ta ôm bụng.
"Đau quá! Đau quá!..." - Chị ta rên rỉ.
Không phải lỗi tại cô. Không phải lỗi tại cô. Sao có thể thế được?
Đám vệ sĩ xung quanh còn đang bận thu dọn tàn cuộc ban nãy, đã vừa kịp chứng kiến toàn bộ chuyện này.
"Cô chủ! Mau gọi cậu chủ đến đây!".
Máu bắt đầu chảy dọc xuống đôi chân trắng như ngọc của chị ta. Mỗi lúc một nhiều, nhanh chóng tích tụ thành một vũng.
"Huyền Thư, Huyền Thư...".
"Con... Con..." - Cô không biết phải nói gì, cứ như trời trồng mấp mé môi.
Trong lòng cô dày đặc sự bàng hoàng. Đó là cả một sinh mạng đấy. Một sinh mạng vừa mới mất trước mặt cô. Đó là tội giết người!
Sao Mật Nhi có thể gây ra được điều đó chứ? Bố ơi...
Cô sợ hãi lắm, nhưng không ai để ý đến cô. Chân tay cô thấy máu tươi ồ ạt là đã bủn rủn.
Bố cô còn chưa kịp nhìn đến cô, bế chị ta chạy nhanh đi. Trông bộ dạng hớt hải của bố, cô chỉ biết đứng như trời trồng.
Không hiểu sao mà như thế, nỗi nghi ngờ mọi người dành cho cô càng tăng lên. Ai cũng nhìn, giống như... Cô là một con thú vậy...
Máu chảy xuống, làm ướt bàn chân trần của Mật Nhi.
"Mật Nhi, cháu nói xem, đã xảy ra chuyện gì thế hả?" - Ngay cả đến bà cũng không nhịn được mà quở trách cô.
Mật Nhi không biết. Cô không biết gì cả. Cô ngây ra nhìn người qua lại như mắc cửi.
"Bà... Cháu không làm gì hết, không làm gì hết! Bà phải tin cháu! Bà tin cháu đi có được không?" - Mật Nhi nước mắt đầm đìa cố gắng giải thích - "Là chị ta tự té đấy, cháu chỉ tát chị ta có một bạt tai. Một bạt tai thì làm sao có thể làm chị ta ngã được chứ?".
Kim phu nhân nhìn cô, đầy thất vọng. Tâm hồn cô giống như đang bị giam cầm, nhốt sâu trong ngục thẳm vậy. Không ai chịu tin cô, đến cả bà... Bà cũng không chịu tin cô.
Mật Nhi không tin mình đã làm đâu. Rõ ràng, Huyền Thư đã sắp đặt tất cả. Đây là một cái bẫy... Cái bẫy...
Mật Nhi định đi lên phòng. Có điều vừa nhấc chân lên thì máu đã ngoe ngoét. Cô nhìn thứ chất lỏng đỏ thẫm tanh tưởi đó, cảm thấy hỗn độn lẫn dơ bẩn. Đầu óc cô choáng váng, bao trùm bởi một màu đen. Cô ngất đi, ngã vào trong vũng máu.
Kim phu nhân không đỡ kịp. Bất cứ ai gặp trường hợp này cũng thấy sốc cả thôi. Cái thai kia của Huyền Thư chỉ mới tháng...
"Là tiểu thư làm sao?" - Lão Phúc kinh ngạc.
Mật Nhi trong nhà hiền lành, dễ bảo, có ai tin được. Huống hồ đây đều là những người quan sát cô lớn lên từng ngày.
"Làm hay không đâu còn quan trọng nữa. Ông không thấy sao? Cả người đều toàn là máu, cho dù có là nhảy xuống sông cũng rửa không hết mùi tanh!" - Kim phu nhân thở dài, càng là những lúc quan trọng thì càng phải giữ bình tĩnh - "Lão Phúc, ông sai người tới lau dọn chỗ này, mang tiểu thư vào trong hơ dầu cho tỉnh lại đi. Chắc do con bé bị làm cho sợ hãi quá!".
Chuyện này vẫn chưa là gì cả. Bà rất sợ, sợ nhất là phản ứng của con trai bà khi nghe tin này. Lãnh Đông là đứa dễ kích động, sợ nếu không giữ được đứa bé... Nó sẽ lại về đây để tra tấn Mật Nhi tới chết mất.
"Lão Phúc, ông vào bệnh viện xem thế nào rồi, ông nhớ canh chừng Lãnh Đông cho cẩn thận, nếu có chuyện gì, phải báo ngay cho tôi biết!".