Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mật Nhi giống như người mất hồn. Cô không còn biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, không còn biết mình còn cảm nhận được gì, không biết mình đã làm gì. Cô chỉ biết mình đã ngây dại, nằm lì ở đó, cho đến khi Vương Thịnh tới đưa cô đi.
Anh ta nhấc cô lên giống như một cái xác chết. Cô vẫn nghĩ cô sẽ cứ như thế.
Không còn cảm nhận được gì, không còn biết cái gì cả, cho đến khi Vương Thịnh sờ mó cơ thể cô.
Cô bị bất ngờ, đẩy anh ta ra.
"Anh làm cái gì thế?".
Giờ phút đó cô mới biết, mình đã được đưa vào khách sạn. Cô không biết tới nơi này.
Anh ta vừa bị đập vào sàn, đang nhìn cô với ánh mắt háu đói. Cô đã biết mình không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa rồi.
Cô muốn chạy trốn, lại bị Vương Thịnh khoá chặt.
"Không... Không...".
Cô vật lộn với anh ta, nhưng anh ta khoẻ quá, có đánh đấm thế nào cũng không ăn thua.
Anh ta đè ngửa cô trên giường, khoá hai tay cô trên đỉnh đầu.
"Này cô em, với bố cô thì được, còn với tôi thì không à? Sao lại bất công như vậy? Nghe bố cô em kể, tôi còn tưởng cô em là con điếm. Bố cô em nói cô em biết cách khiêu gợi đàn ông lắm mà? Mà với điếm thì ai mà chẳng như ai, nhỉ?".
Mật Nhi trừng trừng nhìn anh ta, ghê tởm. Sao bố cô lại đi kể những chuyện như vậy chứ? Mật Nhi cảm thấy bị xúc phạm và sỉ nhục ghê gớm.
Vương Thịnh nắm lấy một bên ngực cô.
"Chà, ngon đấy!".
Mật Nhi vẫy vùng, không được, tức giận nhổ nước miếng vào mặt anh ta. Theo phản xạ, Vương Thịnh lấy tay ôm lấy mặt.
"Cái quái...".
Chỉ chờ có thế này, Mật Nhi liền dốc sức đạp một cái thật mạnh vào giữa bụng hắn, khiến hắn ngã ra giường. Cô vùng dậy, chạy vọt đi, hướng đến chỗ cửa.
"Đâu có dễ dàng như thế!" - Vương Thịnh xông đến bế xốc cô lên từ đằng sau - "Tôi đã giúp cô thì cô phải trả công cho tôi chứ?".
"Đó là do tôi tin anh, anh đã nói là bố yêu tôi, cho nên tôi mới nghe theo lời anh hoá trang trà trộn vào đấy. Nhưng anh lừa tôi, các người là một bọn lừa đảo!".
Vương Thịnh không màng đến việc cô nói gì, không màng đến việc cô chống cự kịch liệt ra sao. Anh ta điên cuồng quẳng cô xuống giường, bắt đầu tự thoát y.
"Điên rồi! Anh điên rồi!" - Cô liên tục đạp vô ngực, vô bụng anh ta, để anh ta phải tránh xa ra.
Nhưng không, anh ta vốn chẳng mảy may suy chuyển, mà còn bắt lấy chân cô, giữ chặt.
"Tên Lãnh Đông đó đã cướp người tao yêu nhất. Giờ thì tao sẽ chiếm lấy mày, để hắn biết mùi nỗi đau đó ra sao!".
"Anh điên rồi! Bố tôi đã nói không yêu tôi...".
Vương Thịnh bỏ ngoài tai mọi thứ cô nói. Anh ta cứ nhảy bổ vào cô như một con thú hoang.
"Buông ra! Buông ra! Tên khốn kiếp..."
Trong lúc quờ quạng, tay cô may mắn vớ được cái gì đó. Chẳng cần biết đó là cái gì. Cô phang mạnh vào đầu hắn.
Chiếc đèn ngủ vỡ tan tành. Nó nhấp nháy mấy cái hấp hối rồi tắt lịm. Vương Thịnh đổ ập xuống người cô, máu từ đầu anh ta đổ ra thấm ướt cả giường.
Mật Nhi kinh hãi, hốt hoảng đẩy anh ta ra rồi rời khỏi đó. Trong lúc hớt hải, cô đạp phải một mảnh thuỷ tinh vỡ, khiến nó đâm sâu vào lòng bàn chân cô. Nhưng cô không cảm thấy gì cả, hoàn toàn không cảm thấy gì cả, cô cứ chạy đi như điên.
Cho đến khi mất máu quá nhiều, trời đất tối sụp, cô mới dừng lại.
Tỉnh dậy đã thấy mình ở trong bệnh viện rồi.
"Mật Nhi...".
"Bà" - Cô mếu máo.
Đến tận bây giờ mới thấy đau, đau từ tận trong tim ra đến ngoài thể xác, cơn hốt hoảng từ đêm qua vẫn còn đó. Cô thậm chí vẫn còn đang chạy, trong giấc mơ.
"Mật Nhi, cháu bình tĩnh lại. Mọi chuyện đã ổn rồi. Đã ổn rồi. Bác sĩ nói cháu chỉ có chút suy nhược và bị mất máu thôi. May mắn thay, cái miểng đó không lớn đủ để đâm vào gân cháu...".
"Bà... Bà nói cháu biết đi... Có phải bố cháu nuôi cháu, chỉ vì yêu mẹ cháu không? Chỉ vì bố muốn thực hiện nguyện vọng của mẹ cháu thôi đúng không?".
Bà nắm chặt lấy tay cô, nài nỉ.
"Mật Nhi, chuyện quan trọng lúc này là cháu phải dưỡng bệnh, chóng khoẻ lại. Đừng quan tâm đến những chuyện đó nữa...".
Đó chẳng khác gì bà vừa gật đầu nói, đó đúng là sự thật. Kim phu nhân hoá ra cũng có lúc đau lòng như vậy, cũng có lúc lo lắng cho cô như vậy. Thật sự, trong thâm tâm, bà luôn coi Mật Nhi như con, cháu trong nhà.
Mật Nhi xoay đầu về phía cửa sổ. Đôi đồng tử đen láy hứng lấy ánh sáng, vốn dĩ nên sáng lên, nhưng không, điều đó chỉ làm tương phản một mảng tối thẳm sâu trong lòng con bé.
"Bà, cháu muốn đi. Cháu sai rồi, do cháu nghĩ bố yêu cháu nên mới cố ở lại. Nhưng cháu sai rồi, bố vốn chỉ coi cháu là vật thế thân của mẹ thôi. Cháu là ai mà chia rẽ được bố và Huyền Thư chứ? Cháu muốn đi tìm Thiên Đăng, anh ấy đã hứa sẽ khiến cháu quên đi hết mọi chuyện...".
"Mật Nhi, chạy trốn không phải là cách!".
"Cháu không chạy trốn... Cháu chỉ là... Không muốn thấy bọn họ nữa mà thôi. Bà ơi, bà đưa cháu về nhà có được không? Cháu muốn ra khỏi căn nhà đó càng sớm càng tốt, cháu không muốn ở lại trong căn phòng đó nữa!".
Bà ôm lấy cô, đầy thương cảm.
"Được rồi. Được rồi. Bà hiểu rồi. Tội nghiệp cháu gái tôi...".
Mật Nhi lệnh khệnh bước vào nhà. Căn biệt thự này từng gắn bó với cô suốt mười sáu năm nay. Nói lời chia tay lúc này thực khó khăn. Cô đã có những quãng thời gian ấm cúng cùng gia đình ở nơi này, dù những ngày qua ký ức đau buồn lấn át ký ức vui, cô vẫn...
Quá giờ chiều, Huyền Thư đã đi dự sự kiện. Bố cô vẫn còn ở công ty chưa về. Cô không định chào bố lần cuối.
Trong căn phòng nhỏ hẹp không một chút ánh sáng, Mật Nhi mò mẫm lần dưới tấm đệm mỏng của mình, rút ra mảnh giấy nhỏ. Trên đó còn ghi lại địa chỉ nhà của Thiên Đăng. Cô nhanh chóng nhét mảnh giấy vào túi quần rồi xách balo đi ra ngoài.
"Mật Nhi, cháu cầm lấy ít tiền này để phòng thân" - Kim phu nhân đã có mặt ở ngay trước cửa phòng để tiễn cô lần cuối.
"Bà, không cần đâu... Cháu không muốn nợ nhà mình thêm bất cứ thứ gì nữa. Lần này cháu đi, không biết bao giờ mới trở về... Bà ở nhà cố gắng giữ gìn sức khoẻ nhé!".
Kim phu nhân vẫn cứ nhất quyết dúi tay cô xấp tiền. Thực sự cô không thể nhận được nữa, món nợ này cô đã không còn có đủ khả năng để trả.
"Bà, nếu bà còn thương cháu, xin bà hãy rút lại tiền, để cháu được đi cho thanh thản đi ạ. Cháu còn tiền tiết kiệm suốt bao nhiêu năm qua, sẽ đủ chi trả cho cháu khi đến thành phố X mà. Đến đó rồi, Thiên Đăng sẽ lo liệu cho cháu cả mà".
Kim phu nhân hết cách với cô, đành ngậm ngùi nói.
"Thôi, vậy bà bảo lão Phúc chở cháu ra bến xe nhé!".
"Không cần đâu bà. Cháu tự đi được mà!".
Kim phu nhân chau mày.
"Làm sao thế được? Chân cháu còn đang bị thương mà!".
"Cháu không sao đâu. Cháu có thể tự đi được. Bà đừng làm phiền đến lão Phúc, nhỡ bố cháu về không thấy lại hỏi thì không được đâu...".
Mật Nhi ôm chặt lấy bà lần chót.
"Bà ơi, được rồi. Bà đừng lo lắng cho cháu nữa. Khi nào đến được thành phố X, cháu sẽ gọi về cho bà ngay!".
Nói rồi, cô dứt khoát quay người bước đi.
Cô thật sự không thể chịu nổi giây phút chia tay này, còn lần lữa, cô sợ mình sẽ không đủ dũng khí nữa mất. Dũng khí để rời xa bố, rời xa bà, rời xa gia đình, rời xa những ký ức đã nuôi sống và gắn bó cô cả cuộc đời.
Cô lê bước đi trên con đường dài, vốn dĩ cô phải đến bến xe. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào... Cô lại đi đến nghĩa trang. So ra thì, nghĩa trang vẫn gần hơn là bến xe thật.
Mỗi tội, trái đường...
"Mẹ, lại là con đây... Con nghe nói thành phố X cũng là nơi mẹ và bố quen nhau" - Cô ngồi trên thảm cỏ xanh, khui lon bia ra - "Đáng nhẽ, với tư cách là một đứa con, con không nên nói ra điều này. Nhưng mẹ thật là một người mẹ tồi tệ. Mẹ đã tự tử, mẹ vứt bỏ con. Trước đây con chưa bao giờ oán trách điều đó, vì con vẫn nghĩ dù như thế, con vẫn thấy thật may mắn khi được ở bên bố. Rồi cũng mẹ, tại sao mẹ lại cướp đi người mà con yêu nhất trên đời chứ? Tại sao mẹ đã cướp đi quyền được có mẹ của con, cướp đi cuộc sống bình thường của con rồi, mẹ còn cướp luôn cả Lãnh Đông của con nữa chứ?".
Mật Như nhìn sâu vào trong hư vô, cảm giác cả con người mình đều trống rỗng. Cảm giác đắng chát trong khoang miệng cứ thế lưu lại, cô không còn muốn uống tiếp, cũng không thể chịu đựng nỗi cơn đau ngút ngàn đang chọc thủng trái tim mình.
"Lãnh Đông... Lãnh Đông... Tại sao anh đối xử với em như thế? Tại sao anh có thể chà đạp lên tình cảm của em như thế?" - Cô thổn thức.