Tô Nhiên cùng Ngạn Thần trở lại hạ giới...!
Sáng tay Tô Lăng đã tới công ty từ sớm cho nên hiện tại nhà không có ai.
Ngạn Thần đưa cô trở lại phòng ngủ của chính mình trước đó.
Cô lúc mới đến liếc mắt qua một vòng trong phòng, đồ đạc được sắp xếp rất gọn gàng.
Tô Nhiên trước tiên tiến đến trước bàn trang điểm, cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và nhìn ngắm mình trong gương.
Cô mỉm cười, người trong gương diễn tả lại hành động của cô một cách chân thực.
Tô Nhiên có chút cao hứng, quay đầu nhìn Ngạn Thần cười nói "Ngạn Thần, cô ấy thật giống tôi"
Ngạn Thần bật cười thành tiếng "Ở đây ngoài tôi và em ra còn có thêm ai khác hay sao?"
Tô Nhiên lập tức hiểu ý, cô quay đầu lại, tiếp tục nhìn vào gương.
Cô đưa một bàn tay lên sờ má mình, giường như, gương mặt này thật lạ lẫm.
Ánh mắt cô trở nên sắc lẹm, rồi cô thu hồi tâm mát, nhẹ nhàng mỉm cười.
Nhìn bộ dạng của cô lúc cười trông rất đẹp, đến cả sự tàn nhân cũng không lấn át được sự nhân từ của mình.
Cô dời bàn tay xuống cổ, nắm lấy sợi dây chuyền.
Tô Nhiên chợt nhận ra, sợi dây này không phải của cô.
Cô giật nó xuống, đặt qua một bên bàn.
Ánh mắt Tô Nhiên chợt sáng rực, cô cúi đầu mở hộc tủ bàn trang điểm ra.
Tô Nhiên chen qua đám đồ trang sức nhặt lấy một chiếc hộp gỗ lên.
Cô mở ra, quả nhiên sợi dây chuyền có đính chiếc răng đang ở đây.
Cô mỉm cười, tự tay đeo nó lên cổ của mình.
Tô Nhiên đặt lại sợi dây chuyện cũ vào trong hộp gỗ, cô để vào hộc tủ như cũ.
Cô bắt đầu có hứng thú với chiếc gương, Tô Nhiên ngắm nhìn thật kĩ gương mặt của mình trong gương.
Nhìn thật kĩ một chút cô mới nhận ra bản thân của mình.
Lúc Tô Nhiên rời khỏi bàn trang điểm, váy của cô vô tình bị vướng vào khuy cửa tủ bàn trang điểm.
Cô quay người, cúi xuống gỡ ra vô tình mở cánh cửa tủ.
Cô đưa đôi mắt nhìn vào bên trong, ngoài đồ skincare thì còn có một bộ hồ sơ.
Mà lúc này đây, Ngạn Thần bước đến cho nên cô vội vàng đóng cánh cửa tủ lại.
Tô Nhiên bước vào bên trong, thứ cô để ý đầu tiên chính là tấm ảnh chụp chung của cô và Tô Lăng treo trên tường.
Cô nhíu mày, song chuyển dời ánh mắt lướt xung quanh phòng.
Tô Nhiên hướng phía tủ quần áo bước đến, cô vươn tay mở cánh cửa tủ.
Bên trong quần áo rất nhiều, hẳn là không phải ở đây.
Cô ngồi trệt xuống, mở hộc tủ ra.
Quả nhiên giấy tờ rất nhiều.
Gô tìm kiếm bộ hồ sơ tựa như của Tô Nhiên, lật qua mấy lớp hồ sơ giấy tờ cuối cùng cũng tìm thấy.
Tô Lăng, tuổi....!
Bất chợt, có tiếng động ở phía ngoài cửa.
Tô Nhiên bước ra, mở cánh cửa.
Trong nháy máy, cổ tay của cô bị nắm chặt, kéo cả người Tô Nhiên ra khỏi căn phòng.
Cánh cửa bị đóng chặt lại, Tô Nhiên bị hất tung cách xa căn phòng mấy bước chân.
Từ phía sau lưng, cô quay người và nhanh như cắt tóm lấy cổ áo của người đàn ông.
Bàn tay Tô Nhiên níu chặt lấy cổ áo của hắn.
Ánh mắt chợt xuất hiện tia xanh lam trong nháy mắt rồi biến mất vào hư không.
Diêm La Thất Sát nhíu mày, đồng thời gạt tay của cô xuống "Tô Nhiên?"
Sự xuất hiện đột ngột của Tô Nhiên khiến cho hắn ngây người một lúc.
Rất nhanh, Diêm La Thất Sát định thân, bước đến bàn ăn và ngồi xuống.
Hản lấy một quả táo đỏ, cắn một miếng "Không ngờ cô đã có thể trở lại hạ giới"
Tô Nhiên nhíu chặt mày, cô đứng thất thần tại chỗ "Diêm La Thất Sát, sao anh lại ở đây?".