"Tìm tôi có chuyện?"
Ngạn Thân nhíu chặt mày lại hỏi.
Diêm La Thất Sát lùi xa giường bệnh của Tô Nhiên mấy bước.
Ngạn Thần lạp tức ngôi xuống mép giường, kéo chăn đắp lên người cho cô.
Y khoanh tròn hai tay lên trước ngực, ngạo nghễ nói "Trong thời gian tôi đi vắng, anh có thể thay tôi bảo vệ Tô Lăng được không?"
"Tô Lăng vừa mới tỉnh lại, cậu đã muốn đi?"
Ngạn Thần không liếc nhìn y, hắn nhìn Tô Nhiên, đáy mắt có chút phức tạp hiện lên.
Cái tên Diêm La Thất Sát này lại muốn một lần nữa biến mất hay sao? Hay lại rảnh rỗi trở về Địa Phủ tiếp tục giúp Mạnh Bà phát canh đây? Tô Lăng vừa tỉnh lại đã muốn rời đi là có ý gì? "Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ sợ nhiều lúc tôi không ở cạnh cô ấy sẽ gặp nguy hiểm"
Ý của Diêm La Thất Sát chính là Y vân chăm sóc cho Tô Lăng, nhưng một số thời gian không có ở cạnh nàng thì muốn nhờ Ngạn Thần thay y để mắt đến nàng.
Nhỡ đâu Tô Lăng ngang bướng tự ý rời khỏi phòng bệnh kiếm Tô Nhiên thì phải làm sao? Sức khoẻ còn chưa ổn định lại nếu tuỳ tiện rời phòng bệnh lúc y tá không trực ca thì phải làm sao? Nếu như ngã xuống một cái há chẳng phải lại gây thương tích cho bản thân mình? Ngạn Thần chưa giám chắc sẽ bảo vệ được Tô Lăng những lúc không có Diêm La Thất Sát ở đây.
Hẳn cũng chẳng phải ở đây suốt, cho nên hắn còn do dự có nên đồng ý hay không đây nữa.
"Tôi sẽ không đảm bảo tính tuyệt đối cho cậu, nhưng nếu có khả năng tôi sẽ giúp cậu chú ý đến Tô Lăng"
"Được"
Thấy hắn không nói gì, Diêm La Thất Sát lập tức cáo biệt hắn trở lại Địa Phủ.
Diêm La Thất Sát vừa xuống đến Vọng Hương Đài đã thấy bóng dáng Mạnh Bà phát canh quen thuộc bên mái đình.
Hắn thở ra một hơi dài, quả thật, mỗi bát canh là một câu chuyện khác nhau.
Có những người sẽ cảm thấy thật tiếc nuối, cũng có những người cảm thấy vô thoả mãn vì kiếp trước họ chịu quá nhiều đau khổ rồi.
Đến một kiếp mới, họ chỉ hy vọng bản thân sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Nụ cười trên môi Diêm La Thất Sát trở nên vui vẻ, tâm tư cũng thanh tịnh đi rất nhiều.
Hắn tiến đến cạnh Mạnh Bà.
Mạnh Bà nhìn thấy hắn lập tức nét mặt trở nên rạng rỡ "Thiếu gia, thật lâu ngày gặp lại"
"Ta còn tưởng lão bà đã quên ta?"
Hản tới Diêm Vương điện, tìm cả ngoài lẫn trong cũng không thấy.
Đến cả bóng dáng của hai tên Hắc Bạch cũng không thấy mặt mũi đâu.
Đến cả nương cũng không muốn gặp hắn! Diêm La Thất Sát đành trở lại điện của mình nghỉ ngơi rồi đợi nương của mình xuất hiện.
Ở bệnh viện....!
Tô Lăng không ngủ được, có lẽ do không quen ngửi mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện cho nên nàng tỉnh lại từ rất sớm.
Ngoài phòng rất lạnh, Tô Lăng vừa bước ra đã phải thu chân lại và đóng chặt cửa phòng.
Đợi đến sáng, nàng đi hỏi y tá cũng chưa muộn.
Tâm giờ sáng...!
Tô Lăng khoác chiếc áo khoác mỏng rời khỏi phòng bệnh, ra đến cửa liền bị gió rít đến lạnh cóng.
Nàng run rẩy thân mình nhấc từng bước chân xuống đến quầy tiếp tân của bệnh viện để tra hỏi tình hình Tô Nhiên, liệu cô có đang ở bệnh viện không.
Nàng đẩy chiếc móc treo bịch chuyền trên tay, vừa đi vừa run rẩy vì lạnh.
Tô Lăng xuống đến, tiến lại hỏi người tiếp tân "Cho hỏi, có bệnh nào tên là Tô Nhiên không ạ?"
Người kia ngẩng đầu nhìn Tô Lăng, trông bộ dạng của nàng như vậy mà không lấy đến một tia thương xót còn bắt phải chờ "Xin đợi một lát"
Tô Lăng đứng đợi, không hề biết được rằng cô ta đang kiểm tra số liệu của bệnh viện chứ không phải kiểm tra bệnh nhân cho Tô Lăng.
Nàng đợi qua một lúc lâu, cả người lạnh cóng lại.
Nàng mới lên tiếng hỏi "Xin hỏi, bệnh nhân Tô Nhiên có ở bệnh viện không"
"Phiên quá, tôi chẳng phải đã bảo cô đợi rồi sao?".