Tô Nhiên đã gói hoàn thành hai bó hoa, Tiếu Mao xếp gọn hai giỏ hoa vào giỏ của mình rồi đánh xe rời đi khỏi tiệm hoa.
Gô đợi bóng dáng Tiêu Mao khuất dân mới trở vào trong.
Ngạn Thần ngồi chễm chệ trên bàn trà, Tô Nhiên bị hẳn làm cho thoáng giật mình.
Cô vỗ vỗ ngực “Anh tới từ lúc nào vậy?” Hắn liếc mắt qua người cô một chút hỏi “Cô không định ăn trưa?” Nếu không phải hắn nhắc nhở có lẽ Tô Nhiên suýt nữa quên mất.
Suốt từ sáng sớm, Tô Nhiên mở cửa tiệm đợi Tiểu Mao lấy hoa về và gói cho kịp đơn của khách.
Cô làm việc suốt mấy giờ đồng hồ không nghỉ ngơi, đến cả uống nước cũng chẳng dám.
Cô cười cười trả lời, đằng sau nụ cười che lấp sự mệt mỏi của bản thân “Tôi không đói” Cô còn khá nhiều đơn nữa, cố gắng tới giờ tối hoàn thành và kiếm thời gian nghỉ ngơi, đi chơi.
Ngạn Thần đi qua một số địa điểm thấy nhiều tiệm hoa rất đông khách, nhiêu người mua quà cáp, hắn có chút lấy làm lạ hỏi Tô Nhiên.
“Hôm nay là ngày gì sao?” “Hôm nay là trung thu” “Trung thu là gì?” Ngạn Thần là lần đầu nghe qua ngày lễ Trung Thu.
“Trung thu là dịp lễ để bày tỏ sự biết ơn, chăm sóc, báo hiếu tổ tiên, ông bà và cha mẹ.
Đây là dịp lễ thể hiện sự đầm ấm, đoàn viên và là dịp để những người con ở nơi xa sum vầy hướng về bên gia đình” Tuy nhiên, lễ Trung Thu không chỉ giới hạn trong phạm vi gia đình, đối các doanh nghiệp thì tết Trung Thu là dịp để bày tỏ sự tri ân với đối tác, khách hàng đã hợp tác cùng trong suốt thời gian qua hay các cá nhân thể hiện sự kính trọng, bạn bè đã giúp đỡ mình.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Cho nên, nhiều người đặt hoa là muốn bày tỏ sự quý trọng của mình.
Trong dịp Trung thu, ngoài hoa ra thì bánh trung thu, lồng đèn, múa lân đêm hội còn là thứ trở thành trung tâm của ngày lễ long trọng này.
Ngoài ra, bọn trẻ được các cơ quan địa phương tổ chức lễ phá cỗ, rước đèn vui chơi dưới ánh trăng sáng của đêm rằm tháng tám.
Cũng có rất nhiều cặp đôi rủ nhau đi chơi, đi xem pháo hoa đêm hội ở một số địa điểm lớn.
Đi xem rước đèn, nắm tay tản bộ dưới nền trăng tròn vành vạnh.
Tô Nhiên chợt mỉm cười vì sự ngây ngốc của hẳn.
Ngạn Thần nghiễm nhiên chưa ba giờ được trả qua một ngày lễ nào ở hạ giới cho nên hắn có chút tò mò và khó hiểu.
Gô rũ mí mắt xuống, trong lòng có chút tủi thân.
Cô thà rằng đi chơi một mình còn hơn là để sự kiêu ngạo trong lòng Ngạn Thần ngày một lớn.
Cô cười nhạt, tiếp tục cắm hoa.
giờ chiều....!
Tô Nhiên vừa buồn ngủ vừa cố gắng cắm hoa đến chai cả tay.
Cộng thêm phần bủn rủn vì chưa được dùng bữa trưa.
Ngạn Thần chợt đi đến, mang theo một chiếc cặp lông đựng đồ ăn đặt xuống trên bàn trà.
Âm thanh va chạm vang lên rõ lớn.
Tô Nhiên khó hiểu quay mặt nhìn hắn, mày nhíu chặt lại “Tôi tưởng anh không quay lại” “Mau dùng bữa đi” Hoá ra, Ngạn Thần rời đi chỉ vì chuẩn bị bữa trưa cho Tô Nhiên.
Cô cười thâm trong bụng, sự kiêu ngạo của hẳn được rũ bỏ một phần ba rồi.
Gô tiến đến bàn trà, ngồi xuống phía đối diện với hẳn.
Tô Nhiên từ từ mở cặp lồng ra theo từng hộc, hộc cơm, hộc đồ ăn và còn có cả món chè nhãn ép tráng miệng nữa.
Cô soạn ra trước bàn, bắt đầu đưa đũa dùng bữa “Anh tự tay chuẩn bị cho tôi sao?” “Đồ ăn tự tay nương tôi làm” Tô Nhiên xém tí nữa bị sặc vì nghẹn.
Cô thật bất ngờ, là Tuý Linh chuẩn bị cho cô toàn bộ đồ ăn nay..