Hứa Tĩnh Kỳ ra đến cung điện Thuỷ Tộc, nàng ta nắm chặt tay thành quyền, căn cắn môi dưới chịu đựng sự nhục nhã.
"Quang Thánh Tiễn, con gái của ông, cứ đợi đấy cho tôi"
Nàng ta hừ lạnh một tiếng, phất áo bỏ đi khỏi cung điện.
Tô Nhiên mấy ngày nay ở nhà, nếu rảnh rỗi cô sẽ mang cơm tới công ty cho Tô Lăng.
Tô Lăng đã khôi phục chức vụ trưởng phòng của mình, giường như mọi việc quay trở về quỹ đạo của nó giống như lúc cả hai bọn họ chưa xảy ra tai nạn.
Tô Nhiên cho cơm và đồ ăn vào hộp một cách gọn gàng.
Cô khoá cửa nhà, tự mình đi bộ tới công ty của chị gái mình.
Lúc đi qua khu trung tâm cũ chợt cô dừng bước.
Tô Nhiên bị quá khứ bủa vây, vụ tai nạn kinh hoàng ập đến.
Thế nhưng, cô cũng chỉ xem nó như là một sự cố ngoài ý muốn.
Cô quay lưng bỏ đi, nhưng lúc Tô Nhiên bước được mấy bước cổ tay liền bị ai đó giữ chặt lại.
"Tô Nhiên"
Cô quay đầu, nữ nhân áo trắng che mặt bằng tấm vải nhìn cô ánh mắt tựa như muôn ăn tươi nuốt sống.
Tô Nhiên nhếch một bên mép cười "Buông ra", chất giọng vô cùng lạnh lẽo.
Nữ nhân nhấc bổng người cô, sau đó để người cô đáp đất một cách mạnh mẽ.
Cả người Tô Nhiên bay lên không trung, sau đó một tiếng nổ lớn vang lên trong không trung.
Khói bụi một mảng lấp đầy không khí, nữ nhân khoanh tròn hai tay cười đắc ý.
Khói bụi tản dần, nữ nhân không những không nhìn thấy bóng dáng Tô Nhiên đâu mà từ phía sau cổ bị một bàn tay ai đó bóp mạnh lây.
Ẳ ta từ từ quay đầu, nét mặt có chút hoảng hốt.
Ngạn Thần nhấc bổng người ả, ném thật mạnh vào trong khu trung tâm bị bỏ hoang.
Tấm khăn che ngang mặt của nữ nhân rơi xuống đất, còn người đáp đất một cách mạnh bạo kèm theo tiếng kính vỡ.
Mảnh kính văng tung toé, rơi xuống phía trước mặt hắn và Tô Nhiên.
Hắn ôm chặt lấy người cô, muộn một chút nữa e là Tô Nhiên gặp chuyện không hay rôi.
"Em có sao không?"
Ngạn Thần ôm lấy bả vai cô, nét mặt trở nên nghiêm trọng.
"Được"
Trong nháy mắt, thân ảnh của cả hai biến mất vào hư không.
Tô Nhiên cùng hắn xuất hiện trong thang máy.
Thanh đang đi lên tầng số , cửa thanh máy được mở ra, Ngạn Thần cũng buông tay cô.
Cô bước ra khỏi thang máy, cười cười và vẫy tay tạm biệt hắn.
Cánh cửa thanh máy đóng lại, thân ảnh của Ngạn Thần cũng biến mất.
Ánh mắt Tô Nhiên đột nhiên hiện lên sự tàn nhẫn, cô nhìn thẳng và nhấc bước chân tiến về phía trước.
Tô Lăng chăm chú làm việc trong phòng, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ "cộc cộc cộc".
Nàng nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử trên bàn, trên môi xuất hiện một nụ cười.
Nàng hướng phía cửa bước tới, đẩy cánh cửa ra.
Tô Nhiên nghiêng đầu nhìn nàng, trên tay còn cầm theo một hộp cơm.
Nàng cầm lấy tay Tô Nhiên, nhanh chóng dắt cô vào trong phòng kẻo đứng phía ngoài sẽ bị lạnh.
"Mau vào đi kẻo lạnh"
"Vâng"
Tô Lăng dẫn cô vào trong phòng điều hoà, để cô ngồi xuống sopha ấm áp.
"Hôm nay sao tới muộn thế?"
"Lúc nãy em....gặp người quen nên dừng lại nói chuyện một lát"
"ÀP "Chị đói chưa, mau ăn cơm kẻo nguội"
Tô Nhiên vừa mở cơm ra vừa vui vẻ cười nhắc nhở nàng ăn cơm..