Edit: Yunchan
Rượu là phải ủ thật dụng tâm.
Tiểu Lâu phu nhân đã nói thế.
Phu nhân Phong gia chưng cất rượu luôn nhằm vào sau mùa thu hoạch, dùng gạo hoa quế làm men, lấy gạo trắng làm nguyên liệu chính, mài thành bột rồi chưng nấu. Lấy ít nước suối trong vị ngọt thanh ngoài thành với nguyên liệu mới lên men vào canh hai trong đêm, đổ vào thùng lớn để lên men.
Sang năm mới cho vào hủ đắp kín bằng bùn, bỏ vào trong hầm lớn, nhiệt độ không được cao cũng không được thấp, không được để ánh sáng rọi vào, cần trông chừng thật cẩn thận, mỗi ngày đều phải kiểm tra tình trạng của nó, chỉ cần bùn nứt ra thì phải đắp thêm bùn vào, không được để lọt khí.
Rượu phu nhân ủ ra cực ngon, thuần chất và tuyệt hảo.
Vả lại phải ủ một năm thì mới được mở ra, sau khi mở ra thì lọc bớt cặn, thế là đã uống được.
Màu sắc của nó như kim tuyền, trong vắt mát lạnh, vào cổ không gắt không sặc, mùi hương của nó dìu dịu say lòng người, uống vào ba ngày sau vẫn không tan, vị của nó mạnh và đầy sức sống, khiến người ta quyến luyến quên cả đường về, suy đi nghĩ lại vẫn phải để dành một hớp, không nỡ uống hết.
Thứ rượu đó, vì ủ xong vào năm Ngân Quang ra đời, nên phu nhân bèn đặt tên cho nó là Ngân Quang.
Ngân Quang tửu, số lượng ủ ra cực ít, trước nay phu nhân không bán mà chỉ giữ lại cho thân hữu trong nhà thưởng thức, nhưng như thế chỉ tổ khiến người ta càng tò mò thêm, thi thoảng tặng đi một hai vò, thì sẽ có phú thương tranh nhau ra giá để mua cho bằng được, và dù giành được thì thường cũng chẳng nỡ uống.
Tiểu Lâu phu nhân thích chưng cất rượu, hồi nhỏ chỉ cần cậu rảnh rỗi thì cũng sẽ được gọi đi phụ một tay.
Lão gia cho phu nhân một mẫu ruộng, để phu nhân trồng lúa ủ rượu, vào lúc thu hoạch, cậu thường dắt theo Ngân Quang tới mẫu ruộng đó để phụ gặt lúa, cậu rất thích vùi chân trần vào trong bùn, thích cái cảm giác khi bùn ẩm lành lạnh len qua kẽ hở ngón chân, bao trọn cả bàn chân.
Khi gió thổi lùa qua, bông lúa vàng óng sẽ khua vang lao xao, Ngân Quang sẽ háo hức chạy tung tăng trong ruộng lúa, khiến mình mẩy dính đầy bùn và vương mùi lúc thóc.
Sau vụ thu hoạch, trước khi đông tàn, hơn nửa thời gian của cậu đều ở trong tửu phường.
Có một năm nọ, Thanh di dẫn theo người tới giúp, giới thiệu là con trai của đại ca, người đó lớn hơn cậu mấy tuổi, nước da rám nắng, đi đâu cũng để chân trần chứ không thích xỏ giầy, dù hãy còn thiếu niên nhưng trông lại cao lớn hệt như người trưởng thành, vả lại khẩu âm của cậu ta na ná như người phiên.
Vì tuổi tác xấp xỉ nhau nên cậu phụ trách dạy tên nhóc đó làm việc, cùng nhào men với nó trong tửu phường, gác đêm cùng nhau, lúc rảnh rỗi thì luyện võ so tài với nhau.
Sau đó, cậu với tên nhóc đó trở thành bạn.
Tuy sau này mỗi người đi mỗi nơi, nhưng hàng năm hai người luôn dành ra mấy ngày để gặp nhau, có khi là kể những chuyện lý thú gặp được trong năm qua, có khi chẳng nói lời nào mà chỉ uống rượu.
Vào năm mười tám tuổi, mức độ hóa thú của hắn đã tăng lên rất nhiều, thời gian giãn cách đã rút ngắn lại, hắn định ra đi, nhưng đi rồi lại quay về, bao giờ cũng không thể dứt áo đi xa.
Sau đó, hắn thử thêm mấy lần, dần dần hắn mới biết có lẽ mình không thể làm được, hắn không quên được nàng, không bỏ được nàng, nàng cũng không chịu cho hắn quên, cứ như hiểu được tâm tư của hắn, dù hắn đang ở nơi rất xa thì bao giờ nàng cũng nhờ người chuyển tới một vò rượu xuân lâu năm, một nắm lệ chi mới hái, hay một vò rượu ủ kim cúc nho nhỏ, một đôi ủng da mới tinh, một bộ áo trong lót lông dê…
Nàng chẳng bao giờ để lại lời nhắn và cũng không viết thư, nhưng tin nàng gây họa thì cứ tuôn tới ào ào, cuối cùng vẫn khiến hắn hết lần này tới lần khác khó mà khống chế được mình, leo lên ngựa, bước lên thuyền, trở về với Giang Nam xinh đẹp, dọn dẹp hậu quả cho nàng.
Một năm nữa đã qua và người nam nhân đó lại đến, cùng y gác đêm và uống rượu dưới ánh trăng, loại rượu uống lúc đó là do hai người ủ cùng nhau.
Mấy vò rượu đó rất thuần chất, rất thơm, nhưng vẫn còn sót lại vị đắng, chút chan chát, thậm chí có một vò còn bị chua.
Hắn phì cười, nam nhân nọ cũng vậy, nhưng họ vẫn uống cạn nó.
Ánh trăng đêm đó sáng vằng vặc, mà hắn có lẽ là đã ngà ngà say, khi hắn rót một vò rượu đắng khác thì trăng đã bắt đầu mông lung, sau đó hắn nghe mình nói.
“Huynh có thể hứa với ta một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
Hắn ôm vò rượu phản chiếu ánh trăng, nhìn hảo hữu gan to bằng trời, thấy nhiều biết rộng của mình, chậm rãi yêu cầu: “Nếu có một ngày ta phát điên biến thành dã thú, thì nhờ huynh giết ta.”
“Đương nhiên.” Nam nhân nọ toét miệng cười.
“Ta đang nghiêm túc.” Hắn dời tầm mắt về vò rượu trong lòng, cười khổ.
Nam nhân ngoảnh đầu nhìn hắn, thấy ánh trăng in lên vò rượu bị xao động sóng sánh.
Nhìn vò rượu kia, rồi nhìn sang hảo hữu, nam nhân bèn nhàn nhạt lên tiếng.
“Ta biết.”
Nghe vậy, hắn bật cười tự giễu, khàn giọng nói: “Đa tạ.”
Nam nhân chỉ xách vò rượu trong tay lên, nốc thêm một hớp lớn, sau đó cũng bật cười.
Hắn uống, uống nữa, uống đến khi vò rượu kia cạn sạch, rồi lại đổi một vò khác.
Rượu này thật đắng, vừa đắng vừa chua, nhưng hắn vẫn quyến luyến không nỡ bỏ, chỉ vì đôi khi nó vẫn ngọt.
Sẽ ngọt đến nỗi… ngọt đến nỗi khiến tim hắn nóng lên…
Cho nên, không nỡ buông ra, làm cách nào cũng không nỡ buông ra.
Rượu hết vò này tới vò khác, rung động hết vòng này tới vòng khác, hắn cười, hết lần này tới lần khác.
Đêm hôm đó, họ uống đến gần say bí tỉ, nhưng hắn biết nam nhân kia sẽ nhớ lời cam kết của mình, và tuân thủ cái cam kết đó.
Chỉ cần có yêu cầu, khi cơn điên cuồng ập tới, hắn sẽ thông báo cho nam nhân đó, khi ấy người này sẽ trở lại để tự tay giết hắn, giết con dã thú điên cuồng kia —-
Chương
Edit: Yunchan
Ùm!
Dòng nước lạnh buốt ùa vào miệng mũi khiến nàng ho khan, nhưng chỉ tổ uống càng nhiều nước lạnh hơn mà thôi.
Nàng quẫy đạp trong đau đớn, tới khi tỉnh lại thì phát hiện mình chẳng nhìn thấy gì cả, vả lại còn đang ở trong nước.
Nín thở, nàng chịu đựng cơn đau nhói trong ngực, cố lay tỉnh bản thân đừng vội vàng hít thở nữa, nhưng cái lạnh thấu xương vẫn khiến cho nàng run lên cầm cập, cứ như cả máu trong cơ thể cũng đã đông lại, nhưng eo thì vẫn nóng.
Nóng quá, đau quá.
Ý thức của nàng lại trở nên nhòe nhoẹt, ngay khi nàng không thể nhịn nổi phải há miệng ra lần nữa, thì cũng đúng lúc nàng ngoi lên khỏi mặt nước lạnh băng.
Nàng sặc nước ho khan, hít lấy hít để không khí, sau đó mới ý thức được mình đã đau tới bất tỉnh, nhưng nàng không nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Trong bóng tối nàng không thể nhìn thấy được gì, chỉ cảm thấy mình như bị một bàn tay tóm lấy chạy hết tốc lực, lắc lư lên xuống.
Đêm mưa, lạnh lẽo, băng giá.
Gió cứ rú rít bên tai, mưa như lưỡi dao lạnh buốt cứa lên người nàng, còn chưa kịp dừng lại đã bị cuồng phong thổi quét.
Sau đó, tất cả đều yên tĩnh lại, trừ hạt mưa vẫn cứ rơi xuống rào rào.
Đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra?
Nàng mơ màng suy nghĩ, cảm giác mọi thứ đều mông lung tới khó hiểu.
Ở đâu đó sau lưng dường như vẫn vang lên tiếng người huyên náo, bóng người chồng lên nhau chằng chịt, kim thiết sáng loáng khua vang.
“Ở đó! Ở đó! Đuổi theo mau —-“
Mũi tên bạc lại phá không, gió lại bắt đầu gào thét, ngọn cỏ và lá cây nhọn cắt qua tay chân nàng, rạch qua gò má nàng.
Xoạt xoạt —-
Đau, đau quá.
Nàng muốn né, nhưng thứ đang kiềm giữ nàng càng cắn chặt hơn, khiến cho nàng sực nhớ lại.
Răng, đó là răng, đó là răng của hắn, hắn cắn nàng —- nó cắn nàng —
Không phải là lỗi của nó, bọn họ làm nó bị thương, nên nó cũng nghĩ nàng là kẻ địch.
Nàng biết, nhưng lệ nóng vẫn trào khỏi hốc mắt.
Nàng cố sức hít thở, dùng hết sức để hít thở, định mở to mắt ra để nhìn rõ, nhưng nàng chẳng thấy gì ngoài cái miệng nóng như lửa và hô hấp nóng bỏng kia.
Bỗng dưng, loạt mưa tên phóng qua vun vút, găm phập lên thân cây, cắm sâu vào đất, bắn cả vào nước.
Tiếng kèn đó lại vang lên, rồi vang lên lần nữa.
Vó ngựa kéo tới rầm rập.
Ở đâu đó đằng trước đột nhiên bừng sáng, đội kỵ binh lùng bắt sau lưng giơ cao cây đuốc rừng rực.
Nàng nghe thấy tiếng nước chảy, không phải nước mưa mà là sóng vỗ, sau đó nhìn thấy bên sông soi sáng đèn đuốc của biết bao con thuyền lớn nhỏ, trong đó có một con thuyền lớn đen ngòm với cột đen và buồm đen, nó lẩn khuất trong mưa và gần như hòa làm một với bóng tối.
Trong cơn mưa, chỉ có chiếc thuyền đó là không thắp đèn, cánh buồm đen của nó thì đang căng lên lộng gió, trong cơn gió táp trông nó như đã hóa rồ, di chuyển vô cùng linh hoạt, trên sàn thuyền là lớp lớp bóng người đan xen.
Tốc độ của chiếc thuyền đen cực nhanh, nó rẽ sóng lướt tới băng băng, bám theo con mãnh hổ đang chạy lồng lên trên bờ, còn nhanh hơn cả truy binh trên cạn.
Nó không chú ý, nó bị ánh sáng của đèn đuốc và tiếng hò hét của truy binh cưỡi ngựa đằng sau hút mất sự chú ý. Nhưng nàng nhìn thấy con thuyền đen đang lướt đi thầm lặng trong đêm tối đó, nhìn thấy người nam nhân đứng ở mũi thuyền, cho dù gió thét mưa gào, sóng lớn lật trời vẫn không hoảng hốt.
Nàng nhận ra chiếc thuyền đó, nhận ra người nam nhân đó, nhận ra chiếc cung đen đúa to tướng độc nhất vô nhị trên tay y.
Mũi tên của cung thủ bình thường đã rất đáng sợ, còn y, sức mạnh và độ chính xác lại thuộc hàng nhất đẳng, con mồi mà y nhắm trúng xưa nay chưa bao giờ chạy thoát.
Không, tại sao y lại ở đây? Sao lại ở đây? Lẽ ra y phải ở phương xa, vào thu mới trở lại mới đúng chứ!
Con thuyền đen nhanh chóng tiếp cận, nó đến gần hơn, gần đến mức nàng có thể nhìn thấy gương mặt lạnh lùng khắc nghiệt của y.
Y giơ trường cung lên, kéo căng dây cung, ngay trên đầu sóng đang cuộn lên điên cuồng, nhắm bắn —-
“Sở đại ca, đừng!”
Không hề nghĩ ngợi, nàng rướn người tới giang rộng hai tay, che kín con thú đang cắn mình, chắn lại chỗ hiểm trên cái cổ to khỏe đang bị nhắm bắn của nó.
Nhưng tên đã lên dây, bắn vút đi, lao thẳng tới bàn tay trắng ngần của nàng.
Nó sẽ đâm xuyên bàn tay nàng, nàng biết, nhưng nàng vẫn không chịu rụt tay lại, chỉ cần bớt được bao nhiêu lực thì tốt chừng đó, nàng không muốn nó chết, không muốn, không muốn —-
Trong chớp mắt, mũi tên đã lao tới.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, nó chợt quay đầu lại vì tiếng la hét của nàng, động tác này khiến toàn thân nàng hoàn toàn chắn giữa nó và mũi tên, nhưng một giây tiếp theo, khi nhìn thấy mũi tên phá không đó sắp bắn trúng nàng, nó tức tốc nghiêng đầu đi, để nàng thoát khỏi phạm vi của mũi tên, lấy thân thể mình để đỡ tên.
Mũi tên nhọn hung hãn cắm phập vào xương vai bên trái, còn sâu hơn tất cả những mũi tên chỉ cắm lên da lông, nàng có thể cảm giác được cơn chấn động khi mũi tên đó bắn trúng nó, cảm giác được cái miệng cắn nàng đang co giật, cuối cùng nó vẫn thả lỏng miệng vì đau.
Nàng té xuống đất, nhưng lại không đau, không đau như trong tưởng tượng, trừ xương sườn ra thì những nơi khác cũng chỉ bị thương ngoài da.
Nàng sờ eo mình, kiểm tra chỗ bị chảy máu, nhưng không có, nàng không tìm được bất kỳ vết thương nào bị răng đâm thủng hết.
Ngân Quang ngẩng đầu lên, nhìn về phía con thú bị trúng tên.
Nó trừng nàng, phun khí, thở hổn hển, nhìn chằm chằm, sau đó bước tới một bước.
Ngay lúc này, một mũi tên khác lại xé gió bắn tới, nó nghe thấy tiếng liền lui nhanh ra sau né tránh, mũi tên đó lập tức đánh trúng vào khoảng đất trống giữa nó và nàng, dù đã ghim vào đất nhưng lông vũ trên mũi tên vẫn run lên bần bật.
Cảnh này khiến nó dừng bước, cơ bắp và xương cốt bị trúng tên run run vì đau, nó ngoảnh đầu sang, nhìn thấy nam nhân trên con thuyền đen đã rút ra một mũi tên khác, nhắm bắn.
Nó trừng y, sau đó dứt mắt khỏi tên thợ săn đang nhắm bắn mình, quay đầu nhìn về phía nàng.
Ngân Quang ngồi lặng đi nhìn nó chằm chằm, tim đập lên dữ dội.
Mưa rơi xiêng theo cơn gió táp, bụi cỏ lau bên bờ cũng bị thổi nghiêng.
Thế rồi một mũi tên khác lại phá không bắn tới, nàng nhìn thấy nó nhảy ra sau né được một cách dễ dàng, cặp mắt ánh kim lập lòe sâu hút, lóe lên trong đêm tối như sao rơi hay tàn lửa, chẳng mấy sẽ bay đi.
Cách đó không xa, tiếng người truy đuổi đã ngày một gần.
Nó phải đi, nàng biết, nó không có bất kỳ lý do nào để nán lại nữa.
Mũi tên của Sở đại ca trước giờ luôn đủ sức mạnh để dọa tất cả dã thú thoái lui.
Nó có thể chạy trốn, chỉ cần bỏ nàng lại là được, tốc độ của nó có thể nhanh hơn thế này, nó có thể biến mất trong miền hoang dã, con mồi đâu chỉ có mình nàng, đâu chỉ một mình nàng.
Nhưng nàng không phải con mồi.
Nó chắn tên cho nàng kia mà.
Cũng có lẽ đó chỉ là trùng hợp, nhưng nó không cắn nàng, nó chỉ ép đau xương sườn của nàng chứ nó không cắn thật, có lẽ lúc nãy nó chỉ muốn cứu nàng, lúc ấy nàng đang ở trong tầm bắn, nàng đứng ngay giữa nó và những cung thủ, nhờ phát cắn của nó mà nàng mới không bị bắn trúng.
Chắc là nàng điên rồi, điên mất rồi.
Ý nghĩ này thoáng qua óc, nhưng nàng không ngăn được mình, nàng vẫn nhìn nó chăm chú tới nỗi gần như điên cuồng, loạng choạng đứng dậy, giang hai tay ra với con mãnh thú ấy, nghe mình mở miệng hét to.
“A Tĩnh, tới đây!”
Nàng kêu lớn, lôi sự chú ý của nó về, nó nhìn nàng, đồng tử ánh kim lóe lên.
Một cách chăm chú, nàng nhìn sâu vào mắt nó, giang tay ra, lớn tiếng yêu cầu.
“Tới đây!”
Nó trợn mắt nhìn nàng, nhe răng ra.
“Tới đây mau —-“
Tiếng hét lần này gần như là ra lệnh, khiến nó giơ chân trước lên, chồm về phía nàng… lao tới.
Có khi nó lao tới để ăn thịt nàng cũng nên, có khi nó coi tiếng hét của nàng là khiêu khích cũng nên, nàng không biết, nàng không thể nào chắc chắn, nhưng nàng cũng không muốn tránh ra, nàng sẽ không để nó bị bắt, sẽ không để nó nằm thoi thóp trong đất hoang chảy máu đến chết.
Tuyệt đối không.
Mũi tên nhọn bắn vút tới gần như cùng lúc, nhưng nó không sợ hãi, nó chỉ nhảy bật lên bầu trời đêm, đáp xuống trước mặt nàng, nhưng nó không cắn nàng, không có.
Chẳng chút suy nghĩ, nàng ôm chầm lấy cổ và lông nó, lúc nó nhảy vút lên trời đêm lần nữa trên lưng còn cắm những mũi tên gãy khác, nàng không muốn làm nó đau hơn nên cố hết sức để tránh ra, không cho mình đè lên chúng.
Nó cõng nàng xông ra, cách xa đội truy binh sau lưng và con thuyền đen đáng sợ bên mé sông.
Trong cơn mưa xối xả, tim nàng đập lên thật nhanh, nằm sấp trên người nó, nhìn thấy nam nhân trên mũi thuyền đã lắp tên vào cung, kéo căng dây cung lần nữa.
Nhưng mà, lần này, y không buông dây cung ra.
Nàng ở trên lưng nó, ngay trên lưng nó.
Nàng không thấy rõ mặt y, nhưng thấy y buông lỏng dây cung, hạ thấp mũi tên.
Trong tích tắc đó, nàng biết y đã buông tha, tạm buông tha.
Tốc độ của con thuyền đen chậm lại, nó ngày một nhỏ lại, ngày một xa.
Lòng nhẹ đi đôi chút, nước mắt đã bay tan ra như bão táp.
Thật chặt, nàng bao bọc nó, vùi mặt vào trong lớp lông rậm rạp của nó, để mặc nó đưa nàng trốn vào màn đêm, mất hút trong mưa gió.
Cơn mưa phùn lất phất, dịu dàng như bàn tay của mẹ.
Trong cơn mê mang nặng trĩu, nàng nằm trên lưng nó run lên khe khẽ, nhiều lần suýt không giữ nổi mà té xuống vì đau đớn và mệt mỏi, nhưng nàng vẫn cố bám chặt lấy, có chết cũng không thả tay ra.
Nó chạy rất nhanh, băng qua vùng hoang dã, nhảy qua khe suối nhỏ, thậm chí lội qua một con sông lớn, vượt qua hết ngọn núi này tới cánh rừng nọ, vòng qua tất cả thôn trấn và nhà cửa, dường như nó biết truy binh sau lưng sẽ không từ bỏ dễ dàng, vì vậy nó chưa từng dừng lại để nghỉ ngơi.
Sau đó, rốt cuộc nó cũng dần chậm lại, từ lao như điên sang chạy chậm, rồi chuyển sang đi bộ khi rẽ vào trong rừng núi.
Trời đã sáng.
Nhưng trong rừng vẫn tối âm u.
Mưa chẳng biết đã tạnh từ bao giờ, gió cũng đã lặng.
Thậm chí nàng không biết rõ là nó đã chạy rất xa, chạy ra khỏi vùng ảnh hưởng của mưa bão hay mưa bão đã đi xa.
Nàng cảm giác như mình đang nằm trong nôi, nó run lên một cái rồi té ngã xuống đất, nàng cũng té theo, nhưng tay vẫn túm lấy một nhúm lông của nó.
Sau đó nàng mới nhận ra, nó mang nàng đến một sơn cốc có núi cao chót vót và thác nước chảy ầm ầm.
Dưới người nàng là lá khô, đất cũng khô ráo, cho thấy đêm qua nơi này chưa từng có mưa, nó đã chạy rất xa rồi.
Con mãnh hổ phía trước đang nằm bên bờ suối thở hổn hển, đôi mắt to màu hổ phách nhìn nàng chằm chằm, nó định đứng dậy nhưng lại lảo đảo chới với.
Dưới ánh mặt trời hình dáng của nó càng đáng sợ hơn.
Mũi tên gãy trên lưng nó đã rơi xuống một ít trong lúc chạy, nhưng hơn phân nửa vẫn đang cắm ở đó, còn mũi tên đen trên vai thì vẫn găm rất chắc, máu khô từ vết thương lại rỉ ra nhuộm đỏ mảng lông quanh đó.
Khi nó vận sức, nàng có thể nhìn thấy mũi tên đó xê dịch qua lại, làm vết thương ở đó càng rộng ra thêm, máu đỏ phút chốc trào ra như suối.
Nhất định nó rất đau, nàng chỉ nhìn không thôi đã thấy đau rồi, nhưng nó vẫn gồng sức đứng lên, mới đi được một bước thì đã té xuống đất.
“Đủ rồi…”
Thể lực bị rút kiệt, khiến cho toàn thân nàng run rẩy, nhưng nàng vẫn cố bò dậy, bước lại phía nó, nói: “Đã đủ… đủ xa rồi…”
Nó không chịu nghe, vẫn thở hào hển, ngọ nguậy muốn đứng lên.
“Đủ rồi!” Nàng mắng.
Nó trợn mắt thấy nàng đã đi tới trước mặt mình, bèn hầm hừ há miệng gầm về phía nàng.
Hơi nóng phả lên mặt nàng, nàng cố dằn hơi thở nhưng không lui lại, không chạy trốn.
Nó căm tức nhe hàm răng trắng hớn ra với nàng, gầm gừ đe dọa.
Tuy vậy nàng vẫn đứng tại chỗ trừng mắt với nó, rồi nàng giơ tay vuốt lên cái mặt hung ác của nó, nó cứng đờ, nhưng miệng vẫn đang run, gầm nhẹ trong cổ họng.
“Đủ rồi…” Nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, nàng nhìn đôi mắt man dại của nó, giọng khàn khàn: “Huynh có thể ăn thịt ta… nhưng xin huynh… đừng lộn xộn nữa… đừng động đậy… đừng động đậy nữa…”
Nó thở phì phò liên tục, trừng mắt với nàng.
Sau đó, cứ như cuối cùng đã hiểu được lời nàng, dần dần nó không giãy giụa muốn đứng dậy nữa mà nằm mọp ra đất.
Trong phút chốc, tim như bị cứa cho một nhát, nàng rất muốn ôm nó khóc lớn, nhưng nó đang bị thương, nếu không xử lý nhanh lên thì e rằng chỉ có chết.
Cho nên nàng gạt nước mắt đi, xé góc váy của mình ra, nhìn nó rồi bước tới gần.
Lúc nàng di chuyển, nó cũng quay đầu nhìn theo nàng.
Ngân Quang từ từ nâng tay lên, vừa cầm lấy một mũi tên cắm trên lông nó với vẻ thăm dò, vừa nói với nó: “Ta muốn rút tên trên người huynh xuống, huynh có hiểu không? Không phải ta muốn làm hại huynh mà muốn cầm máu cho huynh, hiểu không?”
Nó không lắc đầu, và dĩ nhiên cũng không gật đầu.
Nàng đoán là nó hiểu được, dù không hiểu thì nàng vẫn phải xử lý những mũi tên này, rửa sạch vết thương cho nó, vì vậy nàng ấn nhẹ lên chỗ lông bị đau của nó, rồi hít sâu một hơi, cầm chắc lấy cán tên, vận sức nhổ mũi tên ra.
~ Hết chương ~