Nếu không tính những lần hôn phớt qua của Tần Hiếu Tắc, thì đây có thể xem như là nụ hôn chính thức đầu tiên giữa hai người.
Lục Giai Ân chưa bao giờ đứng yên một chỗ ngoan ngoãn đến vậy. Cô không nhúc nhích, để mặc Tần Hiếu Tắc cử động.
Cánh môi mềm mại khẽ chạm vào nhau, ma sát rồi giao thoa với nhau.
Sau mấy động tác đơn giản, toàn thân Tần Hiếu Tắc như có luồng điện chạy qua, sống lưng anh nhanh cóng tê dại, mạch máu sôi trào gào thét, hơi nóng xộc thẳng lên trán.
Anh cúi người xuống hôn cô, một tay đặt sau gáy của Lục Giai Ân, tay còn lại thì nâng cằm của cô.
Hai gò má của Lục Giai Ân hơi ửng hồng, mí mắt khép lại, đôi hàng mi run rẩy, hơi thở quanh chóp mũi có chút gấp gáp.
Cơ thể cô sau khi tắm rửa xong tỏa ra một mùa thơm ngát. Cơ thể mảnh khảnh của cô được bao bọc bởi chiếc áo choàng tắm, để lộ ra một phần da thịt trắng nõn như kem.
Hơi thở của Tần Hiếu Tắc bỗng trở nên nặng nề hơn.
Nụ hôn không còn sự nhẹ nhàng và kiên nhẫn như lúc đầu nữa mà ngày càng sâu và mạnh mẽ hơn.
Anh thật sự nhớ cô rất nhiều. Anh không muốn phải chờ đợi kiên nhẫn dù chỉ là một giây đi chăng nữa.
Lục Giai Ân không nhịn được mở mắt, nhìn sâu vào đôi mắt của Tần Hiếu Tắc.
Ánh mắt của anh rực lửa khiến cô không biết nên làm gì bây giờ.
Cơ thể của Lục Giai Ân run lên, hai chân cô mềm nhũn, trông cô có cảm giác như thể sắp lung lay sắp ngã tới nơi.
Cô phải giữ chặt lấy áo len của Tần Hiếu Tắc, lòng bàn tay cô chạm phải một mảng ướt sũng do nước mưa rơi xuống.
Cái chạm này khiến Lục Giai Ân đột nhiên bừng tỉnh khỏi bầu không khí tuyệt đẹp.
Cô ý thức được quần áo của Tần Hiếu Tắc còn bị mắc mưa nên vội vàng đẩy anh ra, muốn nhắc anh đi tắm.
Nhưng Tần Hiếu Tắc lại hiểu lầm ý của cô. Bàn tay đặt sau gáy cô càng thêm lực, không chịu để cô rời đi.
Cô càng chống, càng đẩy, Tần Hiếu Tắc sẽ cứ thế cuốn lấy cô càng chặt.
Lục Giai Ân muốn lên tiếng nhắc anh, nhưng môi và lưỡi đã bị anh chiếm lấy, chỉ đành có thể phát ra những tiếng “ê a” không rõ ràng.
Sau vài lần cố gắng, cô không chỉ không nói được ra tiếng mà nước bọt không kịp nuốt lại cũng đã chảy ra cằm làm cằm cô ướt đẫm.
Lục Giai Ân kìm nén đến mức khuôn mặt đã đỏ bừng, khăn tắm quấn trên đầu bị anh làm loạn, một vài sợi rơi xuống cổ, điểm thêm vài nét vào vẻ đẹp của sự hỗn độn.
Là người ở bên cạnh anh, Lục Giai Ân biết rất rõ một khi Tần Hiếu Tắc trở nên bạo hơn thì bản thân cô căn bản là không phải đối thủ của anh.
Cô đành phải giống như lúc trước không từ chối đôi môi của anh nữa, đưa lòng bàn tay vuốt ve mái tóc sau gáy của anh, vỗ về anh như vỗ về bộ lông của một con vật nào đó.
Quả nhiên chiêu này rất hữu dụng.
Nụ hôn của Tần Hiếu Tắc dần dần bớt mãnh liệt đi, ánh mắt nóng rực mà sáng ngời gắt gao khoá khuôn mặt của Lục Giai Ân lại.
Lục Giai Ân cảm thấy môi mình đã bị anh đến nỗi tê rần.
Cô vẫn tiếp tục dùng một tay vỗ về đầu của anh, tay kia thì khẽ túm một góc vạt áo của Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc cuối cùng cũng chú ý đưa mắt theo động tác của cô.
Anh hơi buồn cười một chút.
Tại sao Lục Giai Ân có thể đáng yêu như vậy được nhỉ.
Rốt cuộc anh lại lùi về phía sau một chút, lơ mơ hỏi cô: “Em làm gì vậy?”
“Anh đi tắm nhanh đi, không dễ bị cảm lắm đấy.”
Nhịp thở của Lục Giai Ân dồn dập gấp gáp. Cô đỏ mặt nói một hơi thật nhanh
Tần Hiếu Tắc chớp mắt, nhíu mày im lặng vài giây.
“Anh tắm xong em có còn ở lại đây không?”
Anh lưu luyến cô, hôn cô hết cái này đến cái khác.
Nói được vài câu, anh lại cúi xuống hôn cô một chút. Mỗi lần hôn lại phát ra những tiếng “chóc chóc”
Từ tai đến cổ Lý Giai Ân đã đỏ bừng, cô có cảm giác như hôm nay Tần Hiếu Tắc quá quấn người.
Cô gật đầu, sau đó thúc giục anh lần nữa: “Anh mau đi đi.”
Thực ra Tần Hiếu Tắc thực sự không muốn rời đi, anh sợ anh vừa đi thì Lục Giai Ân sẽ đổi ý.
Nếu không phải vì lo rằng mình bị bệnh cảm sẽ lây chi Lục Giai Ân, thì anh cũng tuyệt đối không giờ nghe lời ngoan ngoãn như vậy.
“Vậy em không được đi đâu cả.” Tần Hiếu Tắc nói xong, không kiềm được hôn một cái vào môi Lục Giai Ân.
“Nếu không anh sẽ bắt em về!” Anh hung hăng cảnh cáo cô một câu rồi mới bước vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước của vòi sen trong phòng tắm rồi, trái tim đập như đánh trống của Lục Giai Ân mới từ từ ổn định lại.
Cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu vuốt thẳng chiếc áo choàng tắm đang xộc xệch.
Lục Giai Ân tranh thủ thời gian lấy một cái áo sơ mi sạch sẽ từ va li của Tần Hiếu Tắc ra, mặc vào rồi cài khuy áo trên cùng. Sau đó cô cởi bỏ áo choàng tắm và đi đến bên bồn rửa mặt để sấy tóc.
——————————————
Khi Tần Hiếu Tắc tắm xong, đập vào mắt anh là hình ảnh này.
Lục Giai Ân mặc quần áo của anh ngoan ngoãn ngồi soi gương sấy tóc.
Trái tim Tần Hiếu Tắc mềm nhũn, anh bước tới cầm lấy máy sấy tóc trong tay cô, giúp cô sấy tóc.
Lục Giai Ân sửng sốt, theo bản năng nói không cần.
Nhưng âm thanh của máy sấy vang lên ồ ồ đã nhanh chóng át đi tiếng nói của cô.
Sau khi sấy khô tóc, Tần Hiếu Tắc không vội rồi đi ngay.
Anh đứng sau lưng Lục Giai Ân, dán vào người cô thật gần.
Ánh mắt của hai người chạm nhau trong gương.
Một người nóng nảy và mạnh mẽ, người kia nhút nhát và né tránh.
Lục Giai Ân cũng không phải là cô gái nhỏ không rành thế sự, nhưng không hiểu sao cô có chút sợ hãi khi phải đối mặt với một Tần Hiếu Tắc như vậy.
Chỉ một nụ hôn vừa rồi thôi cũng đủ khiến người ta mặt đỏ tim đập rồi.
Tần Hiếu Tắc lẳng lặng ngắm nhìn cô trong gương một lúc, bỗng dưng cười khẽ.
Anh cúi đầu, tựa cằm lên vai Lục Giai Ân.
Thanh âm của anh trầm thấp khàn khàn, sau khi tắm rửa xong còn thấm đượm thêm chút ẩm ướt.
“Em sợ à?” Anh nghiêng đầu, khẽ ngửi hơi thở trên cổ Lục Giai Ân.
Mùi hương của mái tóc cô trộn lẫn với mùi hương trên cổ áo sơ mi của anh.
Hiệu quả có thể so sánh tương đương với việc dùng thuốc.
Hơi thở ấm áp khiến Lục Giai Ân ngứa ngáy, không khỏi rụt cổ lại.
Đôi gò má cô nóng lên phủ nhận: “Không có.”
Tần Hiểu hôn đến khi tai cô đỏ bừng thì thôi, trêu chọc cô: “Em mặc quần áo của anh làm gì? Em muốn ám chỉ cái gì?”
Lục Giai Ân cuống quít giải thích: “Không phải mà. Quần áo của em bị ướt, cho nên em mới mượn của anh mặc một lúc.”
“Ừm.” Tần Tiêu hiển nhiên không thèm để ý, xoay cằm của cô lại hôn cô.
Lục Giai Ân “ưm ưm” hai tiếng trong cổ họng. Cơ thể cô bỗng nhẹ bẫng đi, bị Tần Hiếu Tắc bế lên.
Đều đã là người trưởng thành rồi, Lục Giai Ân cũng không phải là chưa từng có kinh nghiệm.
Có lẽ khi cô tình nguyện đến đây cùng Tần Hiếu Tắc, trong lòng cô đã có sẵn dự cảm mơ hồ.
Nhưng khi Lục Giai Ân bị Tần Hiếu Tắc đặt xuống, cô vẫn lo lắng khẩn trương nuốt nước bọt.
Tần Hiếu Tắc nằm phía trên cô, ngón tay lần đến đan vào mười ngón tay của cô, nắm chặt ở hai bên.
“Em có nhớ lần trước chúng ta cũng ở nơi này không?” Anh cúi người, trầm giọng hỏi cô.
Lông mi của Lục Giai Ân run rẩy, gật đầu rất khẽ.
Cô vẫn chưa quên, lần trước bởi vì không có thời gian ra nước ngoài với anh, anh không vui nên đã dây dưa với cô thật lâu.
“Em lo lắng gì thế?” Tần Hiếu Tắc nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng hôn lên.
Bây giờ Lục Giai Ân cực kỳ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến mức trái tim anh phải co quắp lại.
Vừa hưng phấn vừa chua xót khó chịu.
Anh thích vẻ ngoài căng thẳng, nhẫn nhịn và ngoan ngoãn của Lục Gian Ân.
Tần Hiếu Tắc mũi đối mũi, miệng đối miệng với cô.
“Nếu không chúng ta đánh cược đi?”
Đôi mắt của Lục Giai Ân hơi mở to, giọng nói có chút nóng nảy: “Cược cái gì?”
“Thì cược….” Tần Hiếu Tắc cong môi, lộ ra nụ cười xấu xa: “Anh có thể làm cho em vui vẻ trong mấy phút.”
Lục Giai Ân vừa mới trấn tĩnh lại được một chút trong nháy mắt đã tiếp tục khẩn trương.
Tiếng mưa rơi róc rách ngoài cửa sổ, hoà lẫn với tiếng gió gào thét cùng ánh sáng trong vắt của vầng trăng.
Trong những tiếng mưa rơi tí tách ấy, cô nghe thấy tiếng cười chế nhạo của Tần Hiếu Tắc.
“Anh thắng rồi nhé.”
Lục Giai Ân nhìn nghiêng sang một bên. Từ trong khóe mắt, cô vô tình nhìn thấy bức tranh của mình đặt trên bàn.
Đám mây bị nước mưa làm nhòe đi, biến thành hình trái tim.
Vào đêm mưa này, bức tranh bị nhoè ấy thế mà lại góp phần điểm thêm vào đôi chút lãng mạn.
—————————————–
Sáng hôm sau, khi Lục Giai Ân tỉnh dậy thì rèm cửa đã được đóng lại khiến cô không xác định được sắc trời bên ngoài đang như thế nào.
Cô nhìn xuống thì thấy chiếc áo sơ mi trên người cô đã nhàu nát.
Lục Giai Ân cảm thấy toàn thân yếu ớt, tứ chi nặng trĩu như thể không phải của mình vậy.
Cô vừa mới cử động, một vòng tay siết chặt, ôm lấy cô, cơ bắp rắn chắc đè lên người cô.
Lục Giai Ân thoáng sửng sốt, thận trọng quay đầu lại.
Tần Hiếu Tắc vẫn chưa tỉnh, đôi lông mày của anh cau lại.
Bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh. Hạt mưa rơi xuống đập vào cửa kính tạo ra những âm thanh lộp độp.
Trong căn biệt thự to lớn chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió, tiếng mưa quyện vào với tiếng hít thở.
Có thể là do ngày mưa khiến người ta mệt mỏi, hoặc cũng có thể do là đêm hôm trước quá mệt mỏi, nhưng Lục Gia Ân rất ít khi ra khỏi giường ngay.
Cô lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa xối xả qua ô cửa sổ, ngắm nhìn Tần Hiếu Tắc không chớp mắt.
Lông mi của Tần Hiếu Tắc rất đen, che đi đôi mắt như cọ vẽ, sống mũi cao, thẳng mà đẹp, khuôn miệng cũng rất ưa nhìn.
Anh nghiêng người đối mặt với Lục Giai Ân, lồng ngực hơi phập phồng, nhẹ nhàng hít thở.
Không biết đã qua bao lâu, Tần Hiếu Tắc mở mắt ra.
Lục Giai Ân mất cảnh giác vừa vặn đối mặt với anh. Cô chỉ đành mím môi dưới bất lực.
Đôi mắt của Tần Hiếu Tắc lim dim vài giây, rồi anh đột nhiên nở nụ cười.
“Sao đấy? Em choáng váng vì anh đây quá đẹp trai à?”
Lục Giai Ân đã quen với lớp da mặt dày cộp của anh, gỡ cánh tay của anh ra, nhẹ giọng nói: “Em phải dậy rồi.”
Tần Hiếu Tắc lười biếng đáp lại, thuận miệng hỏi: “Mấy giờ rồi thế?”
Lục Giai Ân ngồi dậy, với lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh giường ngủ.
“Chà, đã hơn giờ rồi.”
Vừa nói chuyện, cô vừa mở WeChat. Trong nhóm gửi đến một thông báo, do thời tiết xấu nên chuyến tham quan bảo tàng nghệ thuật buổi sáng bị dời lại sang ngày mai.
“Lịch trình hôm nay của chúng ta đã bị hủy bỏ.” Lục Giai Ân quay sang Tần Hiếu Tắc bên cạnh.
Tần Hiếu Tắc đang nhìn vào màn hình điện thoại, nghe vậy thì lập tức mỉm cười.
“Thật trùng hợp, chuyến bay của anh cũng vừa mới bị huỷ.”
Anh đến thành phố H vì lo lắng cho Lục Giai Ân khi leo núi sẽ gặp phải bất trắc gì. Anh định sẽ trở về bằng máy bay vào hôm nay.
Tuy nhiên, một cơn bão bất ngờ ập tới đã phá vỡ kế hoạch của cả hai.
Lục Gia Ân mấp máy môi, còn chưa kịp nói chuyện đã bị Tần Hiếu Tắc kéo vào trong ngực.
“Lục Giai Ân, đây là ý trời rồi.” Hơi thở của Tần Hiếu Tắc phả vào cổ cô.
Anh cười nhẹ vài tiếng: “Hôm nay em cứ ở đây với anh đi.”
Lục Gia Ân do dự hai giây, sau đó gật đầu: “Vâng.”
Tần Hiếu Tắc vì thế lại tiếp tục cười.
“Bạn gái của anh nghe lời quá.”
Thân thể Lục Giai Ân hơi cứng đờ.
Sự thay đổi nhỏ này lập tức bị Tần Hiếu Tắc chú ý. Anh cúi đầu, cọ qua cọ lại đám râu ria trên da thịt của cô.
“Sao thế? Ngủ với anh rồi mà vẫn chưa chịu thừa nhận à?”
“Không phải.” Lục Gia Ân lắc đầu.
Chỉ là cô không quen với việc anh gọi cô như thế.
“Vậy em nói cho anh biết, anh là ai nào?”
“Bạn trai.” Lục Gia Ân ngoan ngoãn trả lời.
Tần Hiểu hài lòng, cúi đầu hôn cô: “Em không thích anh ở điểm nào, anh vì em mà sửa.”
Lục Gia Ân chớp chớp mắt, không hiểu vì sao đột nhiên anh lại nói ra những lời này.
Tần Hiếu Tắc nhướng mày, trầm giọng nói thêm: “Sau này không cho phép em nhắc đến chuyện chia tay nữa.”