Ngải Mễ cho rằng Chân Thao nhanh chóng quên được mối tình đầu như thế là do Vương Ba phối hợp quá ăn ý. Vương Ba tiêu của Chân Thao nhiều tiền như vậy, đến cuối cùng hứa sẽ gửi tiền cước phí bưu điện cho Chân Thao rồi lại không gửi. Nếu Allan cũng thất đức như thế thì Ngải Mễ cũng đã quên anh chàng từ lâu rồi.
Ngoài ra Chân Thao cũng rất may mắn, nhanh chóng gặp được một người tuyệt vời, đẹp trai hơn Vương Ba, Ngải Mễ điểm lại những anh chàng cô đã gặp, bất luận là người quen hay người lạ, đều không ai tuyệt vời như Allan, từng phương diện không thể sánh được với Allan, nói gì đến chỉ số chung.
Đương nhiên, Ngải Mễ cũng sẽ không thừa nhận đó là do cô chẳng gặp được mấy anh chàng. Cô đành biện minh cho mình rằng, đúng là mình quen không nhiều người, nhưng phim ảnh thì xem đâu có ít, rồi cả tiểu thuyết nữa? Trong phim, trong tiểu thuyết mình cũng đâu có thấy ai hơn Allan đâu.
Cô biết mọi người sẽ nói cô là “trong mắt người tình có Tây thi”, câu này cô chỉ thích hai chữ “người tình”, “người tình” có nghĩa như each other, nếu yêu đơn phương sẽ không được gọi là người tình. Nếu cô đã ưng mọi mặt ở Allan thì chứng tỏ họ là người tình. Nhưng cô biết còn có nhiều cô gái cũng ưng mọi mặt ở Allan, chẳng lẽ h͠cũng là người tình của anh ư? Cách nói trong tiếng Anh vẫn khách quan hơn: Beauty is in the eyes of the beholder (Cái đẹp là do sự đánh giá chủ quan của mỗi người). Đúng lúc cô phát hiện ra vẻ đẹp của Allan, biết làm thế nào được?
Chân Thao nhiệt tình xúi giục Ngải Mễ đi cưa Eric, nói Eric hơi thấp một chút nhưng được cái đẹp trai, phẩm chất đạo đức không tồi, sau này chịu khó ngồi tâm sự, làm tình, còn ít ra ngoài với anh chàng. Kể cả bất đắc dĩ phải ra ngoài thì đừng đi giày cao gót, đừng đi ngang hàng với nhau, nhớ để một người đi trước, một người đi sau, như thế chắc chắn sẽ không có ai phát hiện ra Eric thấp quá.
Ngải Mễ không biết có phải Chân Thao cố tình phá hoại hình ảnh Eric trong lòng cô hay không, bất luận phải hay không thì kết quả đều như nhau. Đến khi nhìn thấy Eric, cô lại nhớ đến học thuyết “một người đi trước, một người đi sau” của Chân Thao và chỉ muốn phì cười. Cảm giác đầu tiên của bạn khi gặp một anh chàng nào đó mà là buồn cười thì rất khó có thể nảy sinh tình yêu.
Eric muốn tìm hộ Ngải Mễ nhà khác nhưng cô đã từ chối, cô không muốn phải xa Chân Thao, hơn nữa con đường này nhiều thanh niên ở, nói như lời bà cô là “dương khí” thịnh, Ngải Mễ cũng không thấy sợ nữa.
Bản thân Chân Thao cũng không đi cưa Eric, Ngải Mễ hỏi cô nàng tại sao, Chân Thao liền bảo “bận mờ mắt”. “Nếu cậu có ba bài tập, hai bản báo cáo, một bài thi, cộng thêm nửa dự án phải nộp, cậu có còn thời gian đi cưa cẩm nữa không? Nhàn cư vi bất thiện, khi cậu bận tối mắt tối mũi, cậu làm gì còn thời gian để nghĩ tình yêu “tròn hay méo” nữa?”
Chẳng mấy chốc, Ngải Mễ đã bận đến mức không còn thời gian để nghĩ tình yêu “tròn hay méo” nữa, vì khoa tiếng Anh của trường Đại học C có quy định, mọi nghiên cứu sinh tiến sĩ không lấy bằng thạc sĩ ở trường Đại học C đều phải thông qua Entrance (kỳ thi nhập học) được tổ chức sau khi nhập học nửa năm, không qua được thì đành phải khăn gói về nước thôi.
Ngải Mễ lên khoa lấy danh mục sách cần đọc, vừa liếc đã suýt ngất: Hơn một trăm cuốn sách. Đọc tiếp yêu cầu thì ngất hẳn: Thi là thi nói, câu vấn đáp phải trích dẫn phong phú, luận cổ luận kim, sao cho giám khảo phải trợn mắt vì choáng.
Thế có nghĩa là anh chỉ đọc một trăm cuốn sách này thôi vẫn chưa đủ mà phải đọc ít nhất mấy cuốn bình luận về mỗi cuốn sách nữa. Trời đất ạ, thế có nghĩa là phải vài trăm cuốn ư? Cứ nghĩ đến đó là cô cảm thấy mồm miệng khô khốc, tưởng như đã phải chấm nước bọt để giở mấy trăm cuốn sách vậy.
Không học bằng tiến sĩ này nữa cũng không sao cả, bao nhiêu người không học tiến sĩ vẫn sống sờ sờ đó thôi? Nhưng nếu không thông qua kỳ thi này, bị trường đuổi về sẽ chẳng còn mặt mũi nào để sống, hơn nữa tự tử cũng không thể thay đổi được thực tế rằng anh thi không qua, chỉ có cách là mua khẩu súng, gây ra một vụ gì đó thật chấn động mới có thể khiến người ta quên đi nguyên nhân đằng sau sự kiện gây chấn động kia.
Ngải Mễ quyết định phải thi qua, qua rồi không học tiến sĩ cũng không sao, nhất quyết không thể để trượt. Đối với người Trung Quốc, còn có gì quan trọng hơn thể diện?
Gần như chỉ cách một vài hôm là Ngải Mễ lại phải khuân một túi sách bự từ thư viện về, vài ngày sau lại lặc lè vác đi trả. Chiếc bàn nhỏ cạnh giường cô lúc nào cũng chất đầy sách. Ngày nào mở mắt ra cũng phải đọc sách, đọc đến khi nào mắt không mở được nữa thì thôi, ngay cả khi nằm mơ cũng mơ thấy các từ tiếng Anh đang nhảy múa trước mặt.
Mấy ngày trước khi diễn ra buổi dạ hội Trung thu, Chân Thao hỏi Ngải Mễ có tham gia hay không, nói cậu không đến xem chàng Don Juan số một của trường Đại học C à? Lần này là đấu giá, cậu không những được chiêm ngưỡng chàng, mà còn có thể mang nhiều tiền đi, bỏ tiền ra đấu giá mời chàng khiêu vũ, hoặc mời chàng ăn tối với cậu. Chỉ tiếc là không được mời lên giường, nếu không lão Chân dù có bán thân cũng phải tích cóp đủ tiền mời chàng đến xài xem sao.
Ngải Mễ liền đề nghị: “Bán thân thì thà cậu bán thẳng cho soái ca còn hơn.”
Chân Thao liền cười lớn: “Lão Ngải, chiêu này của cậu cao thật. Tớ bán cho chàng, chàng make love với tớ rồi còn phải trả tớ tiền. Tớ lại dùng tiền chàng trả để đấu giá chàng, đấu được, chàng lại phải make love với tớ. Wow, wow, làm ăn không cần bỏ vốn, kiếm cũng không khó!”
Ngải Mễ biết Chân Thao chủ yếu là nói cho vui, dám nói những điều mà các nàng thục nữ khác không dám nói, nói rất thoải mái nhưng thực ra lại không dám làm.
Chân Thao hỏi: “Tối Trung thu cậu đi không?”
Ngải Mễ rầu rĩ nói: “Giờ tớ lấy đâu ra thời gian tham gia dạ hội? Một đống sách kia, kể cả ngày ngày không ngủ tớ cũng chẳng đọc hết được, thôi hôm đó tớ không đi đâu.”
“Cái chuyên ngành dỏm của cậu, học xong có xin được việc đâu mà còn rắc rối như vậy, tốt nhất là chuyển ngành đi. Chuyển sang ngành máy tính ấy, tớ có hai người bạn học ngành này, đều chưa xong thạc sĩ đã xin được việc, hiện tại vừa làm vừa viết luận văn thạc sĩ.”
Ngải Mễ hỏi: “Từ tiếng Anh chuyển sang máy tính, có vẻ hơi xa quá nhỉ?”
“Xời, có sao? Giờ có ai không chuyển sang ngành máy tính? Học nhạc còn chuyển hết sang máy tính nữa là, cậu học tiếng Anh sao không chuyển được? Dù gì thì các lập trình máy tính đều được viết bằng tiếng Anh chứ có phải viết bằng nốt nhạc đâu? À, tớ nhớ ra rồi, Jason cũng từ ngành văn học như cậu chuyển sang máy tính đấy, cậu có thể hỏi anh ấy chuyện chuyển ngành. Cậu có cần số điện thoại của anh ấy không?”
Ngải Mễ vẫn đang nặng tình với Allan ở trong nước, không còn đầu óc nào mà nghĩ đến chuyện chuyển ngành máy tính nên chỉ đáp cho qua chuyện: “Ok, sau này tớ sẽ hỏi anh ấy vậy.”
Chân Thao cho cô số điện thoại, một số là điện thoại nhà, một số là điện thoại văn phòng. Cô liếc qua và thấy khá hài hước. Số điện thoại soái ca “soái” thật, đặc biệt là bốn chữ số cuối cùng, một số là “” (phát âm tiếng Trung như “tất cả cùng chết”), số kia là “” (phát âm tiếng Trung như “thà là chết đi”). Cô vứt đại số điện thoại ở đâu đó và rồi cũng quên ngay.
Tối Trung thu, Chân Thao tham gia, trước khi đi còn dặn Ngải Mễ nhất định phải đợi cô về để truyền đạt tinh thần của buổi dạ hội, kết quả Ngải Mễ đọc sách mệt quá, Chân Thao chưa về, cô đã ngủ thiếp đi.
Bận rộn đến tận đầu tháng Hai năm , Ngải Mễ qua được kỳ thi nhập học mới thở phào nhẹ nhõm. Trước ngày Valentine, Chân Thao bàn với Ngải Mễ rằng cô muốn mời một người đến nhà ăn cơm, xem Ngải Mễ có thể nấu nướng được không. Ngải Mễ hỏi là ai, Chân Thao liền bảo là “soái ca Tân Cương”.
Vừa nghe đến cụm từ “soái ca Tân Cương” là Ngải Mễ nhớ đến việc Allan mang dòng máu Kazakhstan, Kazakhstan không là Tân Cương thì là gì? Cô liền thăm dò: “Soái ca Tân Cương này họ gì vậy?”
“Tên dài lắm, chẳng ai muốn nhớ, mọi người đều gọi là Mai Mai Di, họ Hán hình như là Thành gì đó.”
Ngải Mễ sửng sốt hỏi: “Thế tên anh ấy là gì?”
“Thành Công hay Thành Tài gì đó, tên đặt hồi nhỏ, chắc chắn là phải chọn tên hay rồi.”
Ngải Mễ vội nói: “Cậu mời đến đi, cứ mời đến đi, tớ sẽ phụ trách nấu nướng.”
Chân Thao cười hi hi. “Mời anh ấy đến thì cậu phải làm món gà đấy.”
“Tại sao?”
“Vì anh ấy không ăn thịt lợn, cậu không làm thịt gà thì phải làm thân trâu ngựa đáp đền đó.”
Một ngày sau, Chân Thao nói với Ngải Mễ rằng đã mời được “soái ca Tân Cương”, bảy giờ tối Valentine sẽ đến ăn cơm.
Ngải Mễ rất hồi hộp, nghĩ bụng “soái ca Tân Cương” này có thể là Allan, vừa đẹp trai lại họ Thành, chẳng lẽ Allan sang Mỹ rồi ư? Nhưng Chân Thao nói anh chàng này không ăn thịt lợn, hình như điểm này hơi khác, vì Allan ăn thịt lợn. Hay là Allan sang Mỹ rồi theo đạo Hồi nên không ăn thịt lợn nữa?
Chân Thao nhờ Ngải Mễ phụ trách nấu nướng chủ yếu là do cô nàng phục sát đất tay nghề nấu ăn của Ngải Mễ. Sau khi sang Mỹ, tay nghề nấu ăn của Ngải Mễ lên hẳn. Thời gian ôn thi bận rộn, mọi hoạt động vui chơi giải trí đều bị hủy, nhưng nấu cơm vẫn duy trì hằng ngày. Mấy ngày đầu sang Mỹ, chỉ ăn vài bữa bánh mì kẹp xúc xích, ý chí của cô đã lung lay hẳn, tự nhiên lại sinh ra thù Mỹ, để tăng cường cho mối quan hệ Trung – Mỹ, cô quyết định sẽ tự nấu ăn.
Giai đoạn ấy để tiết kiệm thời gian, mỗi tuần cô chỉ nấu một lần, một lần sẽ nấu hết đồ ăn cho cả tuần, ngày thường sẽ hâm nóng thức ăn bằng lò vi sóng rồi ăn. Đến cuối tuần, Ngải Mễ sẽ bỏ ra nửa ngày để nấu cơm, cô chỉ làm những món hấp, luộc, nướng gì đó, vì trong quá trình nấu, cô còn tranh thủ đọc sách được. Cô thường xuyên cùng lúc bật bốn bếp, một bếp luộc trứng lá trà, một bếp hầm xương với rong biển, một bếp hầm gân bò với cà chua, bếp còn lại hấp thịt ngào bột.
Lò nướng ở dưới cũng hoạt động không ngơi nghỉ, không nướng bánh thì nướng cánh gà, nướng ngô, nướng khoai lang. Hồi còn ở trong nước, cô chưa bao giờ nướng bánh, sang Mỹ thấy bột làm bánh rẻ vô cùng, liền mua về mày mò, nếu có hỏng thì cũng mất vài hào. Kết quả là đồ của Mỹ kẻ ngốc làm cũng được, dù ngốc đến đâu, chỉ cần làm theo hướng dẫn đều thành công, thế nên lần đầu tiên làm bánh, cô đã thành công mỹ mãn.
Trước khi Ngải Mễ về đây, Chân Thao không nấu ăn, sáng trưa tối đều ăn bánh mì, đồ ăn cũng ăn sống, gần như ngày nào cũng chỉ có mấy món: Rau sống, cà chua, ớt ngọt, đôi lúc khoai tây cũng ăn sống. Nhưng cô nàng nói ăn như thế cũng vì chẳng biết làm thế nào, một tuần ăn năm ngày, ngán đến tận cổ, cuối tuần đành phải mò đến nhà hàng Trung Quốc ăn một bữa đã đời, và lúc nào cũng ăn buffet, trả tiền rồi không muốn bị thiệt nên bữa nào cũng ăn no lặc lè, mỗi lần đi ăn về bụng dạ ậm ạch mấy ngày liền, người cũng béo lên trông thấy.
Vì Chân Thao không biết nấu ăn nên Ngải Mễ nấu gì cô nàng cũng khen ngon khiến Ngải Mễ tự tin hẳn lên. Có người quen đến thành phố B là Ngải Mễ lại nhờ họ mua hộ ít hành, gừng, tỏi, hạt tiêu gì đó, Ngải Mễ cho linh tinh vào đồ ăn, cô là người to gan, không sợ ăn rồi thiệt mạng. Chân Thao thích ăn đồ ăn cô nấu, luôn miệng, Ngải Mễ à, tớ thích ăn xương và chân giò của cậu lắm.
Lúc đầu Ngải Mễ còn chỉnh cho cô nàng, nói không phải là xương của tớ mà là món xương tớ nấu. Sau rồi cũng quen, toàn là “của tớ”, kết quả là hôm đó luộc trứng với lá trà, thấy Chân Thao ăn rất ngon lành, bèn hỏi: “Egg (trứng) của tớ ngon không?”
Chân Thao cười sặc sụa, đáp: “Egg của cậu phải đợi sperm (tng trùng) đến ăn chứ.”
Tối Valentine đó, Ngải Mễ nấu nướng rất thịnh soạn, đồ ăn bày đầy bàn, cô biết Allan thích ăn cá nên đã nấu món cá sốt. Bảy giờ tối, Chân Thao mời “soái ca Tân Cương” đến, Ngải Mễ vừa nhìn đã cụt luôn hứng: Không phải Allan. Anh chàng khá điển trai nhưng không đẹp trai và cao như Allan, càng không có phong độ và khí chất như anh.
“Soái ca Tân Cương” mũi thính, ăn một chút cá rồi không ăn nữa, bảo là có mùi thịt lợn. Chân Thao và Ngải Mễ đều nói sao trong cá lại có mùi thịt lợn? Soái ca vẫn khăng khăng rằng có mùi thịt lợn, chắc chắn là trước khi rán cá, chảo có xào thịt lợn. Ngải Mễ nghĩ hồi lâu, đúng là mấy ngày trước có xào thịt, nhưng chảo đã rửa bao nhiêu lần rồi, thế mà anh chàng vẫn ngửi thấy mùi thịt lợn, đúng là tài thật. Kết quả soái ca chỉ ăn những món không được xào nấu bằng cái chảo đó, khiến Ngải Mễ vô cùng áy náy.
“Soái ca Tân Cương” rất hay nói và nói tiếng Hán rất lưu loát, trong bữa ăn gần như chỉ có anh chàng kể chuyện của mình. Anh chàng là người Duy Ngô Nhĩ, sinh ra và lớn lên ở Tân Cương, sau đó thi đỗ trường Đại học Thượng Hải, là chàng Don Juan có tiếng trong trường bọn họ, số cô gái chết mê chết mệt anh chàng nhiều không kể xiết. Sau đó anh chàng quen một cô gái người Hán, bố mẹ đều là cán bộ cấp cao, cô gái kia đem lòng yêu anh chàng rồi hai người kết hôn. Nhưng “soái ca Tân Cương” nói quê hương anh chàng có một phong tục là nếu chồng không đánh vợ thì có nghĩa không yêu cô ấy, thế nên anh chàng cũng thường xuyên “yêu” vợ mình. Con gái nhà cán bộ cấp cao sao chịu nổi điều này? Đương nhiên là vợ chồng thường xuyên “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” thôi.
Sau đó vợ soái ca sang Mỹ và chẳng mấy chốc đã cặp với một người Mỹ. Nhưng cô ấy vẫn lo thủ tục để đưa “soái ca Tân Cương” sang cùng, dĩ nhiên vợ chồng vẫn thường xuyên đánh chửi nhau. Vợ soái ca nghĩ nếu ly hôn thì anh chàng không còn thân phận gì ở đây nữa nên cố gắng nhịn, sau đó anh chàng được một trường đại học hạng trung nhận vào, giải quyết được vấn đề thân phận, hai người mới chia tay nhau. Vợ soái ca liền kết hôn với người Mỹ kia, còn anh chàng chỉ nộp học phí để có tên trong danh sách sinh viên của trường đại học chứ không học hành gì cả mà đi làm thuê cho nhà hàng.
Đang ăn cơm thì có điện thoại gọi đến, Chân Thao ra nhấc máy rồi chuyển cho Ngải Mễ ngay, nói là bồ cậu gọi điện chúc mừng Valentine. Ngải Mễ tưởng Allan, vội ra nghe máy, kết quả là Tiểu Côn, chúc cô Valentine vui vẻ.
Tiểu Côn cười, hỏi: “Anh nghe thấy có tiếng đàn ông, có phải Allan không?”
Ngải Mễ rầu rĩ đáp: “Không phải, một người bạn của cô bạn cùng phòng em.”
Tối hôm đó, Ngải Mễ nằm trên giường mà không tài nào chợp mắt được. Cô nhớ đến Valentine năm , nhớ đến lần đầu tiên của cô, nhớ lời Allan hỏi cô có hối hận hay không. Không hiểu sao, trong đầu cô luôn bị ám ảnh bởi lời một bài hát: Trong đêm dài dằng dặc này, ai là người anh yêu?