Ngải Mễ về đến nhà, định thu dọn đồ đạc rồi quay trở lại trường nhưng câu nói của Bí thư Vương cứ văng vẳng bên tai, tựa như con muỗi mãi không đuổi đi được, tưởng nó bay đi rồi, đang mừng thầm thì nó lại quay trở lại.
Mẹ hỏi cô tối nay có về trường không, nếu có thì để bố đưa cô về. Cô túm lấy mẹ, hỏi: “Nếu Jane mang bầu con của Allan, Allan giết cô ấy thì khác gì giết cả con anh ấy à?”
Mẹ rùng mình, nói: “Nghĩ đến đã thấy tàn nhẫn, một nhát dao giết hai mạng người…”
“Nhưng Allan quý trẻ con như thế, làm sao anh ấy nỡ giết con mình được?”
Mẹ hỏi với vẻ đầy cảnh giác: “Sao con biết là nó quý trẻ con? Hai đứa…”
Ngải Mễ liền gạt đi ngay: “Mẹ yên tâm, con và anh ấy không có quan hệ đó. Nhưng con cảm thấy anh ấy và Giản Huệ không thể có mối quan hệ ấy, càng không thể có con. Có thật là giải phẫu sẽ chứng minh được Giản Huệ có bầu không? Rồi còn là con của Allan nữa?”
Mẹ cũng tỏ ra vô cùng thắc mắc: “Nếu giải phẫu chứng minh được con bé đó không có bầu, hoặc đứa trẻ không phải là con Allan thì tại sao họ vẫn chưa chịu thả Allan ra?”
Ngải Mễ bực bội nói: “Thôi, mặc kệ anh ấy đi, con về trường đây.”
“Để mẹ bảo bố đưa con về.” Mẹ rời khỏi phòng ngủ của Ngải Mễ. Cô liền nằm vật xuống giường, cảm thấy toàn thân bải hoải, đầu đau như búa bổ, bên tai ngoài câu nói của mẹ ban nãy, còn có tiếng Bí thư Vương văng vẳng: “Ở bên trường L, cậu ta cũng có rất nhiều chuyện liên quan đến các mối quan hệ trai gái… Sự việc liên quan đến cô bé họ Giản này chỉ là một chuyện nổi lên bề mặt…” Tiếng lão Dương cũng văng vẳng bên tai “đi tán gái”. Sau đó lại còn có tiếng Allan khẳng định như đinh đóng cột: “Chuyện đã qua rồi tốt nhất không nên nhắc lại làm gì.”
Cô nằm trên giường trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, đang nằm thì mẹ bước vào, hỏi cô có về trường hay không rồi sờ tay trên trán cô, thốt lên: “Con bé này sốt rồi.”
Sau đó bố cũng vào phòng, bảo đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô quyết định không chịu rồi nổi cáu: “Bố mẹ ra đi, con muốn ngủ đã.” Bố mẹ liền ra ngoài, một lát sau, mẹ lại mang thuốc và nước vào, bảo uống thuốc rồi hãy ngủ. Cô liền quát lớn: “Bố mẹ định làm con bực chết à?” Mẹ cô sợ quá vội lui ra ngay.
Cô rơi vào trạng thái nửa thức nửa ngủ, vừa giống nằm mơ, vừa như nhớ lại, dường như đều có liên quan tới Allan, có lúc anh đang đùa với cô, có lúc thì nghịch tóc cô, có lúc lại làm chuyện ấy, nhưng tiếng anh nghe rất xa vời, những hình ảnh đó cũng rất mơ hồ. Cô tựa như con thuyền nhỏ ngày càng trôi xa theo dòng, chòng chành lắc lư, không lái được mái chèo, không biết đâu là bờ, cứ lênh đênh như thế, không biết trôi giạt về đâu.
Cô nhắm nghiền mắt nhưng vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng. Lúc mới đầu quay theo hướng nằm ngang, cô phải nắm chặt thành giường, để không bị quăng ra khỏi giường. Sau đó, cô lại cảm thấy cả người và giường cùng nhào lộn, đầu cắm xuống đất rồi nảy lên trời, tốc độ quay mỗi lúc một nhanh, cô sợ quá bèn gọi lớn, mẹ tức tốc chạy vào phòng hỏi làm sao, cô liền năn nỉ nói: “Mẹ túm chặt lấy con, túm chặt vào, nếu không con quay cuồng rồi bay đi mất.”
Mẹ nói: “Con mở mắt ra, mở mắt nhìn đồ đạc xung quanh là biết mình có quay hay không.”
Ngải Mễ mở mắt ra, nhưng đồ đạc xung quanh đều đang quanh cuồng, mẹ cô cũng đang quay, cô đành nhắm mắt lại, cổ họng đau rát, vừa nói “con buồn nôn” xong thì nôn thốc nôn tháo.
Mẹ cũng không quan tâm đến việc cô đồng ý hay không đồng ý nữa mà cùng bố đưa cô vào viện. Bác sĩ kiểm tra hồi lâu, nói là không phát hiện ra vấn đề gì, có lẽ là do hội chứng Meniere[], kê cho ít thuốc rồi bảo bố mẹ đưa cô về nhà.
[] Hội chứng Meniere có các triệu chứng như chóng mặt, nôn, ù tai…
Nửa đêm, Ngải Mễ mới thấy không quay cuồng nữa, đại não của cô đã có thể hoạt động trở lại.
Cô nhớ lại hôm hỏi Allan trước đây đã từng yêu ai chưa, anh nói: “Chuyện đã qua rồi tốt nhất không nhắc lại”, điều này chứng tỏ anh đã từng yêu, nếu không anh sẽ phủ định ngay. Quả nhiên Bí thư Vương vừa nói ở trường Đại học L anh cũng có rất nhiều chuyện liên quan đến các mối quan hệ trai gái. Không hiểu là những chuyện gì nhỉ? Trước đây yêu nhiều cô ư? Hay là làm nhiều người mang bầu? Hay là giết nhiều người rồi?
Cô tin là anh chưa từng giết ai, có thể cũng chẳng làm ai to bụng nhưng chắc chắn là từng làm tình nhiều lần, vì khi làm tình với cô, ngay từ đầu anh không tỏ ra luống cuống mà rất thành thạo.
Nghĩ đến việc anh đã từng có quan hệ này với bao nhiêu cô gái, cô lại cảm thấy trái tim mình vỡ vụn thành ngàn mảnh vì ghen.
Cô hận anh một lát rồi lại thanh minh cho anh, đó là chuyện xa xôi lắm rồi, xảy ra từ trước khi gặp cô. Hồi đó anh chưa quen cô, kể cả có yêu người khác thì cũng không nói lên được điều gì, vì cuối cùng anh cũng không đến với những người đó, mà đến với cô.
Cô tin trường Đại học J sẽ có người yêu anh, sẽ có người đến phòng đợi anh. Nếu cô là bạn học của anh, hoặc là nữ sinh sống ở ký túc xá số dành cho nghiên cứu sinh, cô cũng sẽ mò đến phòng tìm anh. Nhưng cô không buồn khi có bao nhiêu người yêu anh, điều cô buồn là anh lại yêu người khác.
Cô nhớ hôm đó cô nói với Allan rằng cô đã có bầu, anh mừng biết bao, lúc ôm cô, anh có vẻ rất sợ làm cô hoặc mầm sống đó bị đau, anh còn bảo anh rất giỏi chăm trẻ con. Anh nói ngày trước anh suýt bị bố mẹ bỏ, cô nghĩ có thể đó là một trong những nguyên nhân khiến anh yêu mầm sống nhỏ. Chẳng lẽ tất cả những điều anh nói đều là lừa dối cô ư? Muốn xoa dịu cho cô yên tâm, đợi có cơ hội sẽ giết cô ư? Thế lúc đó cô đã khai thật, nói mình không có bầu, là đã tự cứu mình thoát khỏi bàn tay tử thần ư?
Nhưng cho dù thế nào thì cô vẫn không tin Allan sẽ giết người, cô không thể tưởng tượng ra cảnh anh cầm dao, không thể tưởng tượng ra bộ mặt hung ác ở anh. Anh không phải hình mẫu của kẻ sát nhân. Trên thế gian có hai loại người có thể giết người, một loại là đầu óc bất thường, lúc nóng lúc lạnh, có động cơ lớn, có gan bất chấp hậu quả, còn Allan là người bình tĩnh có thừa, nhiệt tình chưa đủ. Một loại người khác có thể giết người là sát thủ máu lạnh, nhưng sát thủ máu lạnh đều có kế hoạch rất chỉn chu. Với kẻ giết một người mang thai đứa con của mình tại chính nơi mình ở thế này, chắc chắn là trí tuệ kém hơn Allan nhiều. Anh đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trinh thám, cách anh suy nghĩ vấn đề cũng rất chặt chẽ, nếu anh muốn phạm tội, chắc chắn sẽ cao tay hơn trường hợp này nhiều.
Cô hoảng hốt phát hiện ra rằng, khi nghĩ đến việc Allan là tội phạm giết người, cô cảm thấy không đau khổ bằng việc nghĩ đến chuyện Allan đang yêu người khác. Thực ra cô đã nghe thấy mọi người nói mấy lần rằng Allan giết Jane nhưng cô không đau khổ lắm, một là cô không tin anh giết người, hai là đến việc thừa nhận với bản thân cô cũng không dám làm, có lẽ trong tiềm thức, cô cho rằng Allan đã giết Jane thì chứng tỏ anh không yêu Jane, thế nên cô không cảm thấy đau khổ, mà chỉ lo lắng cho anh. Điều khiến cô đau khổ thực sự là anh yêu Jane, chỉ cần anh không yêu, dường như ngay cả việc anh giết người cô vẫn có thể tha thứ. Cô cảm thấy mình thật sự tàn nhẫn, cô quyết định kiếp này sẽ không thừa nhận với bất cứ ai rằng mình đã từng có suy nghĩ này.
Cô nghĩ, nếu Allan phải ngồi tù vì tội giết người hoặc phải ngồiù vì lý do chính trị như phong trào sinh viên năm - thì cô sẽ không hận anh, cô sẽ yêu anh trước sau như một, cô sẽ mãi mãi chờ đợi anh, kể cả kiếp này không đến được với nhau thì tình yêu cô dành cho anh vẫn không thay đổi.
Nhưng nếu anh yêu Jane thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác, giống như việc anh tung chân đá thẳng vào điểm chí mạng của cô, trái tim cô sẽ vỡ vụn. Cô sẽ không thấy cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa, cô không còn muốn đi học nữa, cô chỉ muốn quay về ngày thứ Sáu đó, để cuộc sống kết thúc trong đêm tuyệt vời đó, để cô tưởng Allan luôn yêu cô, sau đó chết đi trong tình yêu của anh và không bao giờ cảm thấy đau khổ nữa.
Cô không quy tội cho anh, tội danh của anh đều là do người khác chụp sẵn từ trước, còn cô chỉ là người biện hộ trung thành của anh, cô từng bước bác bỏ tội danh người ta đã chụp cho anh, một lòng muốn gỡ tội cho anh, nhượng bộ từng bước một, chỉ muốn chứng minh rằng anh yêu cô.
Hiện tại, kết quả khám nghiệm tử thi đã chứng minh rằng Jane có bầu, và cái thai đó là của Allan, cô có thể không tin vào những lời đồn thổi, dị nghị của người đời nhưng cô không thể không tin vào giải phẫu, vì giải phẫu là khoa học. Nếu kết quả giải phẫu chứng minh được rằng cái thai của Jane không phải là con của Allan, và anh lại có bằng chứng chứng minh không có mặt tại hiện trường thì họ phải thả anh về rồi chứ. Đến giờ anh vẫn bị giam ở đồn thu thẩm, chứng tỏ kết quả giải phẫu đã chứng minh được anh là tác giả của cái thai trong bụng Jane.
Cô lại dần dần thuyết phục mình, quan hệ tình dục không đại diện cho tình yêu, nếu đó chỉ là nhu cầu của anh về mặt sinh lý mà nảy sinh quan hệ với Jane thì cô sẽ vẫn yêu anh. Hiện tại Jane đã qua đời, anh cũng đã có cô, nhu cầu sinh lý của anh đã được giải quyết, anh sẽ không nghĩ về Jane nữa. Nhưng nếu anh quan hệ với Jane không chỉ đơn thuần là nhu cầu sinh lý mà xuất phát từ tình yêu thì sao? Nghĩ đến điều này cô lại thấy trái tim đau nhói.
Cô không muốn nghĩ đến cảnh Allan và Jane ở bên nhau, nhưng cô không thể kiềm chế bản thân nghĩ đến điều đó.
Cô còn nhớ những lần make love với cô, ngoài hai lần đầu tiên, còn lại anh đều cho ra ngoài, trước đây cô tưởng anh làm thế là vì nghĩ cho cô, hiện giờ nghĩ lại thực ra là bằng chứng cho thấy anh không yêu cô, vì anh muốn cho Jane có bầu, còn không muốn cho cô có bầu, vì đứa con do Jane sinh ra là kết tinh của tình yêu, còn con của cô sinh ra không phải.
Nước mắt cô cứ rơi lã chã, lăn dài xuống bờ má. Cô cũng chẳng buồn lau mà chỉ tự hỏi hết lần này đến lần khác: Tại sao anh ấy yêu Jane mà không yêu mình? Anh ấy đã yêu Jane rồi, tại sao lại đến với mình?
Sau đó cô lại nghĩ rằng mình đã bắt ép Allan làm mọi thứ: Nắm tay anh và đặt lên ngực cô, cô khóc trước anh nên anh đã mềm lòng, nhưng một thời gian dài anh không có động tĩnh gì với cô, chắc chắn là vì thời gian ấy anh vẫn làm tình với Jane. Cuối cùng cô lại chủ động hiến dâng cho anh, anh mới bắt đầu làm chuyện đó với cô.
Rồi sau đó, càng ngày anh càng ham muốn cô, chắc là do Jane đã có bầu, anh sợ làm tình với Jane sẽ làm Jane sảy thai, thế nên mới lấy cô ra để giải quyết nhu cầu sinh lý. Nghĩ đến đây, tự nhiên cô lại thấy lợm giọng và bắt đầu nôn thốc nôn tháo.