Ngắm Hoa Nở Trong Sương

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ngủ ngon lành mà, chắc là do dây thần kinh ngủ của em gắn vào người anh. Đi vệ sinh đúng không?” Allan ấn nhẹ bụng dưới của cô, cô vờ hét lớn. Anh liền bịt chặt miệng cô lại, cười nói: “Đi đi, không lại tè ra giường bây giờ.”

Cô mặc váy ngủ vào rồi ra nhà vệ sinh, tiện thể ngó nghiêng tình hình, thấy bố mẹ đã đi rồi liền phấn chấn reo: “Bình an vô sự rồi! Hê hê!” Rồi cô chạy vội vào phòng ngủ, cởi váy ra, vứt đại sang một bên và chui vào chăn. Nhưng đã dậy, bắt đầu mặc quần áo. Cô hỏi với vẻ thất vọng: “Anh không ngủ nữa à?”

“Ừ, đói rồi, tối qua toàn uống, chẳng ăn gì nhiều. Em thích ăn gì?”

“Gì cũng được.”

“Gì cũng được thì ăn mì nhé?” Mặc quần áo xong, Allan liền lật một góc chăn lên, hạ giọng vờ gọi: “Làng nước vào mà xem này, trong này đang có cô nàng cởi truồng! Vào mà tùng ê đi…”

Cô liền nhảy phắt ra khỏi chăn và quàng tay lên cổ anh. “Em sợ người khác nhìn hả? Em cứ theo anh thế này ra đường cũng chẳng sợ…”

Anh vội đẩy cô vào chăn. “Đừng có giở trò nữa, cảm lạnh thì sao?”

Nấu mì xong, Allan bê một bát cho cô, mùi hành phi thơm phức, hành hoa điểm trên mặt bát mì, còn có ít củ cải muối thái sợi nữa, thấy vậy cô thốt lên: “Thơm quá!” Nói rồi chạy vội đi đánh răng, rửa mặt, khoác thêm chiếc áo nữa rồi ngồi trong chăn ăn. “Hôm nay cả ngày em sẽ không dậy mà nằm ì ở đây.” Vừa ăn cô vừa nói. “Ăn xong anh lại chui vào đây nhé?”

“Anh chui vào chăn hả? Thế thì em còn được ngày yên ổn nữa không? Lại bị ăn thịt, chịu tội nữa đấy.”

“Hôm nay kiên quyết không chịu tội, chỉ nằm nói chuyện thôi?”

Điện thoại bàn bỗng đổ chuông, cô chạy ra phòng khách nghe điện, giọng một người phụ nữ thều thào, khản đặc cất lên: “Xin hỏi Thành Cương có ở đây không?”

“Anh ấy… ơ, không, cô tìm anh ấy có việc gì?”

“Nếu gặp cậu ấy thì cháu nói giúp là mẹ Giản Huệ tìm cậu ấy, có việc gấp.”

“Vâng, gặp anh ấy cháu sẽ nói.”

Cúp máy, Ngải Mễ nói với vẻ sửng sốt: “Mẹ Jane tìm anh, nói là có việc gấp. Lạ thật, tại sao cô ấy biết anh đang ở đây mà gọi điện đến? Bọn mình bị lộ rồi ư?”

“Anh cũng không biết.” Allan lưỡng lự, không biết có nên gọi cho cô Giản bằng điện thoại ở đây không. “Cô ấy không nói là chuyện gì à?”

“Không, cô ấy chỉ nói là có việc gấp, nhưng giọng cô ấy như vừa mới khóc vậy, khản đặc.”

“Thôi để anh dùng điện thoại nhà em gọi cho cô ấy vậy.” Nói rồi Allan ra phòng khách gọi điện cho mẹ Jane.

Cô nhìn thấy nét mặt Allan lộ rõ vẻ lo lắng. “Bây giờ cô ấy không sao chứ ạ? Bệnh viện nào hả cô?” Rồi Allan cúp máy, thắc mắc: “Hôm qua còn tốt cả, sao hôm nay lại ốm nặng như vậy?”

Ngải Mễ liền hỏi: “Ai ốm vậy?”

“Cô Giản nói Jane phải vào viện, hỏi bệnh viện nào lại không nói, chỉ bảo anh về nhà trước.” Allan vội vã bước vào phòng ngủ, cầm áo khoác đi ra cửa. “Giờ anh phải về nhà đã, em ở đây đợi anh, bên kia ổn rồi anh sẽ quay lại ngay.”

“Để em đi cùng anh.” Ngải Mễ vội vã nói.

“Thôi em đừng đi, bệnh viện thì có gì hay đâu…” Anh thấy cô trề môi, biết là cô lại chuẩn bị lý luận, đành nói: “Thế thì thay quần áo nhanh lên.”

Hai người đạp xe đến cổng trường, Allan liền nói: “Thôi, bắt taxi đi, em đạp xe trông sợ lắm, không cẩn thận lại ngã.” Họ để xe trong nhà xe, gọi taxi đến nhà Jane.

Rất nhiều người đang tụ tập trước cổng nhà Jane, nhìn thấy Allan, có người buột miệng: “Cậu ấy đến rồi! Đến rồi!” Ngải Mễ không biết họ nói thế là có ý gì, cảm giác như những khán giả này đang nóng lòng chờ đợi diễn viên là anh xuất hiện, rất giống đám cưới trong bộ phim nào đó, khách khứa đã tề tựu đông đủ, cô dâu cũng đã trang điểm xong xuôi, chỉ còn đợi chú rể đêm hôm trước còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt mà thôi.

Đoàn người đứng trước cửa nhà họ Giản rất dài, không biết những người đứng xem đều quen Allan hay vì nghe thấy nói “cậu ấy đến rồi”, hay do phản xạ mà tất cả mọi người đều tự động nhường đường, Ngải Mễ đi sau Allan nên cũng được hưởng sự ưu tiên này. Cô và Allan chạy thẳng đến cửa nhà Jane. Chưa đến cửa, cô đã ngửi thấy một thứ mùi chưa bao giờ gặp, không thể lột tả được cảm giác đó mà chỉ cảm thấy vô cùng lợm giọng, buồn nôn. Allan liền ngăn cô lại, nói bằng giọng quyết đoán: “Đừng vào, em về đi, nếu không anh sẽ không bao giờ nói chuyện với em nữa đâu.”

Ngải Mễ cảm thấy ánh mắt Allan quắc lên, vô cùng nghiêm nghị. Cô không dám bước lên nữa mà trân trân nhìn anh đi vào. Đám đông lại bâu kín ngau lập tức, cô cố gắng lắm mới chui được ra. Cô chạy đến một thùng rác gần đó và nôn ra tất cả những thứ trong bụng, nghĩ thầm, không biết có phải mình có bầu rồi không? Tại sao lại nôn? Có lẽ là vì thứ mùi khó chịu ban nãy, cô không hiểu tại sao những người vây xung quanh lại chịu được để xúm đông xúm đỏ ở đó.

Cô rất lo cho Allan, đứng ở bên ngoài đã ngửi thấy mùi này, vào hẳn bên trong thì lại càng kinh khủng. Không biết là mùi gì nhỉ? Khí gas bị rò ư? Hay là… Đột nhiên cô ý thức được rằng đó là mùi tanh của máu thường được nói tới trong truyện, nhưng cô không ngờ mùi máu lại tanh và khó chịu đến thế, cô vẫn tưởng rằng chỉ như mùi tanh của cá mà thôi. Cô không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Allan nói Jane vào viện rồi, nhưng tại sao mẹ Jane lại gọi anh về nhà bà mà không đến thẳng bệnh viện? Mùi tanh của máu này từ đâu mà có?

Bây giờ rất khó chen vào lần nữa, cô cũng rất sợ mùi đó nên đành đứng ở vòng ngoài cùng. Cô kiễng chân nhìn về phía nhà Jane, nhưng chỉ thấy đầu người chứ không nhìn thấy gì hết.

Cô hỏi một cô gái đứng bên cạnh: “Chuyện gì xảy ra vậy chị?”

“Không biết, hình như là ngộ độc khí gas.”

Người khác nói: “Làm gì có trúng độc khí gas? Con gái nhà họ sinh khó, máu chảy lênh láng, chậc chậc, kiểu này thì hàng xóm láng giềng ở đây sống sao nổi…”

“Thế chị ấy… đâu ạ? Ý cháu hỏi là con gái nhà này ấy?” Cô lo lắng hỏi.

“Đưa đi bệnh viện từ lâu rồi, chuyện xảy ra đêm hôm qua…, cô đến muộn thì thấy được gì nữa…”

“Chị ấy… còn sống không ạ?”

Người bên cạnh liền xen vào: “Có mà sống với ma, máu chảy lênh láng như thế sống sao nổi?”

Nghe đến đây, Ngải Mễ lại cảm thấy lợm giọng, không kịp chạy mà ngồi thụp xuống đất nôn. Dạ dày còn gì nôn ra hết, sau đó còn nôn khan, nôn ra cả dịch đắng. Một người phụ nữ trạc tuổi trung niên thốt lên: “Chậc chậc, cô còn tệ hơn cả tôi, tôi cũng không chịu được nên đành đứng từ xa ngó…”

Một người phụ nữ chừng hơn năm mươi nói: “Haizz, đúng là gây tội, con gái con đứa cặp lung tung với người ta… Tôi thấy cái thằng nhóc này cũng quá nhẫn tâm, đưa đến bệnh viện bỏ đi là xong, gì mà phải diệt khẩu? Bây giờ thế này, đàn ông không ra đàn ông, đàn bà chẳng ra đàn bà. Tôi đã nói từ lâu rồi, mẹ con Huệ cho thằng đó ở không ổn đâu, thấy chưa? Tôi nói đâu có sai?”

Ngải Mễ bắt đầu sởn gai ốc, tại sao lại nói là “diệt khẩu”? Chẳng lẽ Jane chết rồi ư? Cô biết “thằng nhóc” mà người phụ nữ đó nói chính là Allan, chẳng lẽ nói Allan “diệt khẩu” ư?

Một anh chàng trẻ tuổi bèn nhắc người phụ nữ đó: “Mẹ đừng nói linh tinh ở đây, mẹ có biết gì đâu mà nói? Cô gái đó cắt cổ tay tự tử chứ không phải bị người khác giết, mẹ nói lung tung thế, cẩn thận bị cảnh sát hỏi thăm đấy.”

“Mẹ nói lung tung?” Người phụ nữ đó liền la lên. “Thế tự nhiên con gái người ta vô duyên vô cớ cắt cổ tay tự tử? Hôm trước còn thấy nó bình thường, gặp mẹ còn cười nói chào hỏi đàng hoàng, ai ngờ chỉ một ngày sau lại ra nông nỗi này.”

Một người phụ nữ khác xem vào: “Con gái cô Giản còn có bầu nữa hả? Sao tôi không phát hiện ra nhỉ. Lại còn là giáo viên trường Đảng nữa, sao lại làm chuyện đó…”

Người phụ nữ hơn năm mươi kia nói: “Không phát hiện ra? Tôi nói cho cô biết nhé, mắt tôi tinh lắm, chưa nói đến chuyện bụng to, kể cả chưa to thì tôi cũng biết đứa con gái đó ăn nằm với giai hay chưa. Con gái còn trinh mông nhọn cơ, đứa ăn nằm với giai rồi thì mông tròn.”

Ngải Mễ nghe mà đầu muốn nổ tung, nghĩ bụng, toi rồi, chắc chắn bà này sẽ nhận ra mình không phải là gái còn trinh, mông mình có tròn không nhỉ? Không biết mẹ có nhận ra không? Cô nghe thấy một người khác nói: “Tháng trước ti vi nói phá án rồi mà sao vẫn xảy ra vụ nữa nhỉ? Thủ đoạn đều giống nhau, hiếp trước giết sau, một nhát dao trên cổ là đi đời.”

“Dao của thợ cắt tóc còn không đi đời à? Không giấu gì chị, mỗi lần đi cắt tóc ở tiệm “Thiên hạ đệ nhất kéo” tôi đều lo nơm nớp, ông Mạnh đó hiểm lắm, lần này chắc bị kết án tử hình rồi nhỉ?”

“Chị đừng có mừng, những ai từng cắt tóc ở tiệm ông Mạnh đều là nghi phạm hết, chị có cắt tóc ở đấy bao giờ không?”

“Tôi cắt thì có sao? Tại sao cảnh sát không bắt tôi mà chỉ bắt hai thằng hôm qua.”

Ngải Mễ càng nghe càng rối trí, cô liền túm lấy một người hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy hả bác?” Những người cô hỏi không ai là không biết, mỗi người đều tường thuật lại với lời văn rất rành mạch, chắc chắn, người nào cũng kiên nhẫn kể cho cô nghe, nhưng những câu chuyện mà họ kể đều không giống nhau.

Còn chưa hỏi ra đầu cua tai nheo thì cô lại nghe thấy đám đông xôn xao: “Lại bắt thêm được một tên nữa rồi! Bắt thêm được rồi!”

Cô nhìn theo hướng nhà họ Giản thì thấy Allan từ cửa căn hộ đi ra. Anh bị mọi người che mất nên cô chỉ có thể nhìn thoáng được khuôn mặt anh, thấy sắc mặt tái nhợt, nhớn nhác nhìn về phía đám đông. Cô biết anh đang tìm cô, bèn trèo lên một bồn hoa lớn, giơ tay lên gọi: “Allan, I’m here (Em ở đây)! I’m here (Em ở đây)!”

Và thế là tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Cô thấy Allan cũng nhìn về phía mình, trông thấy cô, anh bất chấp đám đông chen đến, nhưng lập tức bị ai đó kéo lại, đẩy anh về phía một chiếc xe, anh ngoái đầu hét lớn: “Em về đi, don’t tell… your parents… (Đừng nói với… bố mẹ em…)!”

Có người liền cười châm chọc: “Haizz, còn biết đánh rắm Tây nữa. Bọn chúng đang trao đổi mật hiệu với nhau đấy, ở đây có một kẻ đồng mưu này!”

Cô nhìn thấy một người trông như cảnh sát giơ một vậy như chiếc gậy đen gõ vào đầu Allan rồi đẩy anh về phía chiếc xe, đám đông vây quanh cũng có người đang đánh anh, cô liền phẫn uất la lớn: “Các người đừng đánh, tại sao các người lại đánh người vô cớ? Tôi sẽ tố cáo…”

Nhưng tiếng cô đã bị chìm nghỉm giữa tiếng xì xào và la hét của đám đông.

Truyện Chữ Hay