Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Học viện Lộc Sơn tọa lạc ở giữa sườn núi Lộc Sơn thuộc Kim Lân Thành, chiếm phần lớn diện tích núi, khi Nhϊếp Chi Hằng dẫn theo Thần ca nhi đi vào học viện, mặt trời còn chưa xuống núi.
Ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng buông xuống, làm núi cao liên miên phập phồng có thêm một tầng sương nhàn nhạt, gió nhẹ phất quá, trời đất dường như hòa làm một.
Nhϊếp Chi Hằng xoay qua nhìn Thần ca nhi, đôi mắt đen nhánh chứa đựng quan tâm.
"Mệt sao?"
Thần ca nhi lắc đầu, bởi vì đi đường lâu, gương mặt luôn luôn trắng nõn cũng hồng nhuận, nhưng đôi mắt vẫn cứ đen lấp lánh.
"Đưa hành lý cho ta." Nhϊếp Chi Hằng duỗi tay cầm lấy giỏ xách của y, hắn cao to, mang một cái túi nhỏ vô cùng buồn cười.
Thần ca nhi có chút ngượng ngùng, "Ta tự mình đeo là được."
"Không có việc gì. Trạm ở đây vừa lúc có thể nhìn thấy cổng lớn của học viện, phía trước là nơi để đọc sách, tòa cao nhất kia là Tàng Thư Các, nếu muốn đọc sách ngươi có thể đi đến chỗ đó tìm xem, Tàng Thư Các của học viện Lộc Sơn đều vang danh khắp toàn bộ kinh thành."
Chỗ dừng chân.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất mau liền đến cửa học viện.
Kiến trúc học viện thập phần to lớn, bố cục cũng thực nghiêm chỉnh, hai con sư tử đá thần thái sáng láng ngồi xổm hai bên, một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi đang dựa vào sư tử đá ngủ gật, nghe được tiếng bước chân mới đột nhiên bừng tỉnh.
Nhìn thấy Nhϊếp Chi Hằng, hắn thẹn thùng cười, "Ngượng ngùng, không cẩn thận ngủ quên mất, Liêu phu tử cho ta tới tiếp các ngươi, hai vị theo mời theo ta."
"Không sao." Nhϊếp Chi Hằng xoa xoa đầu Thần ca nhi, "Ta không đi vào, ta đã chào hỏi qua phu tử, ngươi có thể an tâm đọc sách, có việc có thể viết thư gửi về nhà, chờ đến kỳ nghỉ ta lại đến đón ngươi về."
Thần ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Thúc thúc, trên đường chú ý an toàn."
"Được rồi, vào đi thôi."
Thân hình hắn cao lớn, tướng mạo tuấn lãng, nhất cử nhất động đều cho người ta một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui, An Tử Hi nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần.
Nhϊếp Chi Hằng rời đi, An Tử Hi nhịn không được cảm thán nói: "Ngươi lớn lên xinh đẹp cũng liền thôi, đến thúc của ngươi cũng đẹp như vậy, nhà các ngươi có phải mỗi người đều đẹp như vậy hay không?"
Thần ca nhi lắc đầu, "Hắn không phải thúc thúc ruột của ta"
An Tử Hi: "Biểu thúc?"
Chú họ
Thần ca nhi cười cười không giải thích thêm.
An Tử Hi có tính cách tự quen thuộc, ngữ khí rất thân mật, "Đi thôi, ngồi xe một ngày, chắc đã mệt mỏi, ta mang ngươi đi nghỉ ngơi trước, dùng xong cơm chiều, ngươi đi bái kiến phu tử cũng không muộn."
Dễ bắt chuyện với người lạ.
Trong học viện có năm vị phu tử, mấy trăm học sinh, nhưng tiểu ca nhi chỉ có mười mấy người.
"Bên này là sân của tiểu ca nhi, chúng ta ít người, cơ bản đều là hai người một phòng, nhóm hán tử ở bên phải, bên kia đều là bốn người hoặc sáu người một phòng, không ít hán tử hâm mộ chỗ ở của chúng ta, ngươi liền ở bên cạnh phòng ta đi."
Thần ca nhi gật gật đầu, đi theo An Tử Hi vào, phòng diện tích không lớn, hai bên trái phải bày giường làm từ ván gỗ, đầu giường có một cái bàn cùng tủ quần áo.
"Biết ngươi tới, buổi sáng chúng ta đã giúp ngươi dọn dẹp sơ."
"Đa tạ."
Thấy lời nói cảm tạ nghiêm trang của y, An Tử Hi buồn cười không thôi, "Này có cái gì mà phải cảm tạ? Về sau chúng ta đều là đồng học, nơi này đều là tiểu ca nhi, tuổi ngươi lại nhỏ, giúp đỡ lẫn nhau đều đương nhiên. Ngươi không cần quá khách khí, phần lớn mọi người đều dễ ở chung, về sau ngươi với ta cùng nhau đi học là được."
Tâm tình căng chặt của Thần ca nhi hơi chút thả lỏng, "Vâng."
"Chờ đến kỳ tuyển sinh sau, nếu lại có tiểu ca nhi, sẽ ở cùng phòng với ngươi, hiện tại ngươi ở một mình có sợ hãi không? Nếu sợ hãi, cũng có thể đem giường dọn đến phòng của ta, cùng chúng ta ở chung."
"Không có việc gì, ta ở nhà cũng ở một mình."
"Vậy được, ta ở cách vách ngươi, có việc cứ kêu ta."
Thần ca nhi trả lời, đem đồ vật lấy xuống, cùng An Tử Hi ăn cơm chiều, xong được An Tử Hi dẫn đi bái phỏng phu tử, tính cách y trầm ổn, biết tiến biết lùi, khi phu tử khảo sát cũng không hốt hoảng chút nào, từ chỗ phu tử đi ra, ánh mắt An Tử Hi nhìn y đã sớm xảy ra biến hóa. Nếu nói lúc trước chỉ là đem y trở thành tiểu đệ đề cần chiếu cố, hiện tại ánh mắt nhìn y tràn ngập tán thưởng.
Chào hỏi, thưa gửi.
"Khó trách ngươi nhỏ tuổi vậy mà có thể thi đậu tú tài, tạm thời không nhắc tới việc khác, chỉ cần tâm tính không thèm hơn thua này của ngươi liền bỏ xa đa số người, phu tử trước kia của ngươi khẳng định rất lợi hại, có phải khi còn rất nhỏ ngươi đã được học vỡ lòng không?"
Thần ca nhi ngượng ngùng cười cười, ngũ quan y tuy rằng tinh xảo, nhưng lại không thích cười, tạo cho người khác cảm giác y thực trầm ổn, biểu tình hoặc ít hoặc nhiều đều có vẻ nhàn nhạt, chỉ có bộ dáng khi xấu hổ là hợp tuổi tác.
"Ta bảy tuổi mới bắt đầu đi học, lúc trước là nương dậy ta viết chữ."
"Nương ngươi?" An Tử Hi kinh ngạc không thôi.
Thần ca nhi gật đầu, nghĩ đến nương, y càng thêm nhớ nhà, cũng không biết tiểu hồ ly có ngoan ngoãn hay không? Y vừa rời đi, khẳng định nó lại cáu kỉnh?
Thấy cảm xúc của y có chút hạ xuống, An Tử Hi vỗ vỗ vai y, hai người trở lại chỗ ở, học sinh khác cũng lục tục trở lại.
Một thiếu niên dẫn đầu chạy tới, làn da cậu trắng nõn, khuôn mặt ăn đến tròn vo, nhìn thập phần phúc khí. Cậu siết chặt cổ An Tử Hi lay lay, "Phu tử quả nhiên đem việc tiếp đón y giao cho ngươi, một buổi trưa không đi học, có phải rất thích hay không?"
An Tử Hi đẩy cái đầu to ra.
Vương Kim An hướng Thần ca nhi nhìn nhìn, "Ngươi chính là Lý Thần? Nhìn làn da nộn này? Nhỏ tuổi thế nhưng còn xinh đẹp hơn Lưu Trường Khanh! Lại học giỏi như thế, lớn lên khẳng định có thể mê đảo không ít người!"
An Tử Hi trừng cậu, "Bớt nói bậy. Thần ca nhi, đây là Vương Kim An, bạn cùng phòng với ta, ngày thường hay nói hươu nói vượn, ngươi đừng để ý đến."
Mười mấy người khác cũng nhiệt tình lại đây chào hỏi.
Thần ca nhi không chỉ có lớn lên xinh đẹp, khi nghiêm túc lắng nghe người khác nói chuyện cũng phá lệ ngoan ngoãn, chỉ bằng khí chất này sẽ có không ít người thích, hơn nữa y là tiểu tú tài trẻ tuổi nhất, mọi người tự nhiên nguyện ý cùng y có quan hệ tốt, cứ thế vây quanh y hết khen lại khen, khen đến y bối rối không thôi, chỉ có một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, từ xa xa nhìn thoáng qua y liền trở về phòng, biểu tình cũng có chút khinh thường.
Vương Kim An rất không thích bộ dáng mắt cao hơn đỉnh đầu này của hắn, chu chu môi, nhỏ giọng đối Thần ca nhi nói: "Hắn chính là Lưu Trường Khanh, rất nhiều học sinh trong học viện thích hắn, còn có người vì hắn mà đánh nhau, việc này nháo vô cùng lớn, hai học sinh kia cũng thiếu chút nữa bị phu tử đuổi về nhà. Hắn lớn lên đẹp, đọc sách cũng tốt, luôn luôn thanh cao, không dễ dàng cùng chúng ta nói chuyện, ngươi nếu lớn hơn hai tuổi, khẳng định là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn."
An Tử Hi thập phần bất đắc dĩ, "Được rồi, ngươi thật lắm mồm. Thần ca nhi ngươi đi một ngày đường, mau nghỉ ngơi, ngày mai còn phải dậy sớm đọc sách."
Mọi người đều trở về phòng, Thần ca nhi cầm quần áo để vào tủ quần áo, bưng nước rửa chân, xem sách một lát mới nằm lên giường, đây là đêm đầu tiên y xa nhà, tuy rằng tính tình luôn luôn kiên định, giờ phút này y cũng khó có thể đi vào giấc ngủ. Bóng đêm càng dày đặc, y càng nhớ người trong nhà, cũng không biết tiểu hồ ly đến tột cùng thế nào?
Buổi tối Thần ca nhi lại lần nữa nằm mơ, lần này y mơ thấy tiểu hồ ly mất tích, từ trong mộng bừng tỉnh, bên ngoài còn một mảnh đen nhánh, Thần ca nhi ngồi ở trên giường đã phát ngốc một lúc, tự nhiên tâm trạng có chút không yên, y nhịn không được bò dậy viết phong thư gửi về nhà.
Trời còn chưa sáng, An Tử Hi cùng Vương Kim An liền tới phòng kêu y cùng đi học.
Tiết tự học buổi sáng không có phu tử, khi bọn họ đi vào, học đường đã có mười người, bên tai đều là thanh âm lật sách, một tiếng so với một tiếng thêm khắc khổ, tâm tình áp lực của Thần ca nhi hơi chút hòa hoãn, cầm lấy sách cần đọc lên.
Sau khi kết thúc tự học, là thời gian ăn sáng.
Vương Kim An lôi kéo An Tử Hi đi tới, "Thần ca nhi, đi, ăn cơm đi, thức ăn ở học viện cũng không tệ lắm, ngươi nhất định thích."
An Tử Hi: "Ngươi mà cũng cảm thấy thức ăn không tồi, theo ta thấy trên đời này không có cái gì ngươi không thích ăn! Bằng không cũng sẽ không béo như vậy!"
"Ta phi! Cho ta một khối thịt mỡ ngập bát, ngươi xem tiểu gia thích hay không thích?"
Thần ca nhi nhịn không được cười một chút.
"Ta còn cho rằng ngươi sẽ không chịu cười đâu!" Vương Kim An nhịn không được chọc lúm đồng tiền y, cười tủm tỉm nói, "Tuổi còn nhỏ vẫn nên cười nhiều hơn."
Ba người rất nhanh đi đến nhà ăn, thức ăn bên trong so với nương cùng cữu cữu làm kém rất nhiều, bất quá Thần ca nhi không có kén ăn, đem cơm từng ngụm từng ngụm ăn sạch sẽ.
Ăn cơm sáng xong, Thần ca nhi liền đem thư gửi ra ngoài, tuy rằng không có nằm mơ nữa, hai ngày liên tiếp tâm thần y đều không yên, vừa nhớ người nhà, lại lo lắng tiểu hồ ly thật sự đi lạc.
Ban đêm của ngày thứ ba, y đồng dạng lăn qua lộn lại thật lâu mới ngủ được, mới vừa mơ hồ ngủ, liền nghe được tiếng mở cửa phòng, ẩn ẩn có tiếng bước chân đi về phía y.
hết chương .
Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.