Đội trưởng Tống rất khó xử, nói hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ hỏi thử giúp cô ta, nhưng rõ ràng thằng nhóc kia không có tâm tư về phương diện này.
Thế tại sao vừa gặp Nhiễm Nhị lại bỗng có tâm tư?
Lạc Cẩn Viện càng nghĩ càng thấy ghét, vậy xem như cô ta đến chậm một bước sao? Nhưng dù gì cô ta cũng là người quen Lâm Trạm trước, ở chung sớm chiều với anh trước!
Lạc Cẩn Viện không cam lòng, một lần nữa chắn kín đường Lâm Trạm đi, nhỏ giọng nói: “Đừng quên anh còn có việc cần làm.”
“Đây cũng là điều tôi muốn nói với cô.” Thái độ của Lâm Trạm cực kỳ xa lánh và chứa ý cảnh cáo. Cô ta thích chắn thì chắn, anh quay người đi về hướng ngược lại.
Lạc Cẩn Viện: "..."
Thứ bảy, tiệc tối Nguyên Đán được thu vào lúc chạng vạng. Khi Lâm Trạm lái xe đến phòng phát sóng của đài truyền hình, tiết mục mới bắt đầu không lâu, mấy chục người trên sân khấu đang biểu diễn vũ đạo, khí thế hào phóng, rực rỡ lung linh.
Ánh đèn trong thính phòng tối hơn, thỉnh thoảng có đèn tiếp ứng minh tinh lay động hướng thẳng về phía camera. Lâm Trạm đi men theo một bên qua, ngồi xuống cạnh Cận Hiểu Duệ. Lúc này, điện thoại bỗng rung lên.
Lâm Trạm lấy ra xem, WeChat hiện một số "1".
“Đàn anh, anh tới chậm rồi, A-Lin vừa mới hát xong.” Cận Hiểu Duệ cầm hai cây gậy huỳnh quang cho hợp thời, cảm thấy tiếc cho anh vì không được xem một tiếc mục.
“Ừ, cậu xem đi.” Lâm Trạm trả lời qua loa, dồn hết tâm tư vào điện thoại. WeChat của anh chỉ có duy nhất Nhiễm Nhị, bèn mở ra với tâm trạng không tệ.
【 Trung Quốc Chuyển Dời 10086: Trạm tiếp viện lưu lượng, 1GB chỉ còn giá tệ. 】
Gặp quỷ rồi.
Anh không rõ mình theo dõi thứ chết tiệt này, quyết đoán hủy theo dõi.
Lâm Trạm mở mục tin nhắn WeChat với Nhiễm Nhị ra, tin nhắn cuối cùng còn dừng ở thứ Hai.
Nghĩ một lúc, anh soạn tin nhắn —— Diễn xuất thành công nhé, cố lên.
Vừa nhắn xong thì âm nhạc dừng. Lâm Trạm ngước mắt nhìn thoáng qua, tốp người khiêu vũ kia đã lui về cánh gà, MC kéo làn váy dài bước lên bục, cầm micro trong tay, tươi cười rạng rỡ, vừa nói một câu đã khiến đám đông đằng sau Lâm Trạm hò hét cuồng nhiệt.
Cận Hiểu Duệ kích động: "Đàn anh, đàn anh ơi! Vương Lực Hoành đó! Trời đất ơi! Em nghe nhạc của chú ấy lớn lên đó!”
Lâm Trạm không kích động lắm, xem điện thoại liên tục. Người nào đó không trả lời, khả năng là đang bận. Anh lơ đễnh nghe hết một bài, không hứng thú với phần tương tác, lại mở WeChat.
Vòng bạn bè bị người nào đó spam.
Cái Tai Nhỏ: Nam thần trẻ mãi không già Vương Lực Hoành vẫn đẹp trai hót hòn họt! Người thật siêu nice! [Đính kèm 1 ảnh].
Cái Tai Nhỏ: Tài tử Mao Bất Dịch thật đáng yêu! Gầy nữa nha! [Đính kèm 1 ảnh].
Cái Tai Nhỏ: Nam thần má lúm đồng tiền Trần Vĩ Đình khiến tui không thể ngăn nổi mình a a a! Anh ấy đẹp trai quá, còn bảo tôi cố lên! Các cậu không cần phải hâm mộ tui quá đâu! [Đính kèm 1 ảnh]
Cái Tai Nhỏ: Dimash – anh trai nhỏ người ngoại quốc, có phải đôi mắt rất mê người không nào? [Đính kèm 1 ảnh].
Cái Tai Nhỏ: Tiếc là không có Ngũ Nguyệt Thiên. Đính kèm một tấm ảnh A Tín đẹp trai.
Lâm Trạm không nói gì, người nào đó cười đẹp thật đấy.
Thế nên mãi không trả lời WeChat, quả nhiên là rất bận.
Cận Hiểu Duệ bên cạnh nhiệt liệt vỗ đùi Lâm Trạm: “Dimash Dimash!”
“Không thích xem ngoại quốc.” Lâm Trạm mặt vô cảm, lười biếng dựa về phía sau, nhàm chán lướt lướt trang web trên điện thoại, giống như tự mang một lá chắn ngăn cách với người đời.
Cận Hiểu Duệ xoa chóp mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy anh tới đây làm gì…”
Lâm Trạm không phản hồi, Cận Hiểu Duệ cũng không rảnh hỏi lại, vẫn còn đang đắm chìm vào sân khấu, vị trí này rất đẹp.
Khoảng hơn một tiếng trôi qua, các ca khúc vũ đạo làm nóng kết thúc, sân khấu rơi vào lặng trầm, ánh đèn vẫn mờ tối.
Lâm Trạm vực dậy tinh thần, chờ ánh đèn sáng lên lần nữa, Nhiễm Nhị đã vận một bộ váy đỏ, cầm đàn ngồi ngay ngắn ở chính giữa sân khấu.
Sâu sắc, lãng mạn, dịu dàng, cô gái này dường như được sinh ra vì đàn.
Lại dường như, cô ấy là một tinh linh đột ngột xâm nhập vào sinh mệnh anh, quấy nhiễu tâm tư anh thành một cục rối tung, sau đó công khai chạy tới chụp chung với nam minh tinh…
Cận Hiểu Duệ cũng nhìn đến mất hồn, ngơ ngác hỏi: “Đàn anh ơi, cô gái nhỏ đẹp quá, tiếng đàn thật dễ nghe.”
“Cô gái nhỏ là cho cậu gọi à?” Trong mắt Lâm Trạm lộ ra sự nguy hiểm.
Cận Hiểu Duệ không phát hiện ra, nhếch miệng vui mừng hỏi anh: “Đàn anh này, cô ấy không phải chị dâu đúng không?”
Lâm Trạm sa sầm mặt, chưa chờ hỏi xem cậu ta muốn làm gì, Cận Hiểu Duệ đã chủ động cất lời.
“Em có thể theo đuổi cô ấy không?”
Lá gan lớn đấy?
Lâm Trạm bình tĩnh nhìn cậu chăm chú ba giây, lạnh lùng nói: "Cậu cứ thử xem?"
Cận Hiểu Duệ: "..."
Khúc nhạc kết thúc, ánh đèn một lần nữa tối xuống, Nhiễm Nhị tự nhiên vô tư xuống sân khấu.