“Di chứng thiếu ngủ” của Kỷ Cẩm rốt cuộc cũng biến mất sau khi ngủ bù ba tiếng trên máy bay.
Lúc vừa xuống Thẩm Kình Vũ thấy Kỷ Cẩm trông còn có vẻ mệt mỏi, mà đến lúc lấy hành lí kí gửi, thần sắc cậu đã sáng láng rồi.
Hôm nay ở sân bay vẫn có nhiều fan đón như cũ, cả đoàn vừa ra sảnh thì lập tức bị những người hâm bộ nhiệt tình bao vây.
“Aaaaaa, Kỷ Cẩm em yêu anh!!”
Kỷ Cẩm cười, gật đầu với đám đông.
Không chỉ Kỷ Cẩm bị mọi người vây quanh, mà ngay cả Thẩm Kình Vũ cũng được fan chú ý.
“Nhìn đi, anh ấy có phải người trong video cứu người không?”
“Trợ lý mới của Cẩm Cẩm? Mẹ ơi, đẹp trai quá!”
“Đây là trợ lý? Như này mà lại là trợ lý? Đẹp trai quá rồi đấy!”
Đoạn video lưu truyền trên mạng có độ phân giải thấp nên chỉ có thế thấy được bản lĩnh của Thẩm Kình Vũ, mặt thì không rõ lắm.
Lúc này nhìn thấy người thật, người hâm mộ nhìn vị trợ lý có giá trị nhan sắc cao đến mức này mà chấn kinh hết cả.
Trong lúc nhất thời, giữa những ống kính chĩa vào Kỷ Cẩm, có một bộ phận chuyển sang chụp Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ không ngại máy ảnh, trước đây lúc thi đấu đoạt giải anh cũng từng được chụp, nhưng so với Kỷ Cẩm, anh vẫn chưa đến độ quen với ống kính.
Một loạt đèn flash chiếu thẳng vào mắt làm anh suýt bị lóe mù, mắt cũng không mở nổi.
Kỷ Cẩm giả bộ không vui: “Ở trước mắt tôi khen ai đẹp trai đấy? Tôi vẫn còn ở đây này.”
Fan xung quanh cười phá lên: “Cẩm Cẩm anh đẹp trai nhất, không ai so được với anh cả!”
Ống kính quay lại trên người Kỷ Cẩm.
Sau khi ra khỏi sân bay, Kỷ Cẩm lập tức chui vào che đã chờ đón.
Fan hâm mộ đuổi đến tận trước xe, lưu luyến nhìn cửa xe đóng lại.
Cho đến khi xe lăn bánh, Thẩm Kình Vũ nhìn ra cửa sổ vẫn thấy còn vài người chạy theo sau xe.
Anh kìm lòng không được, nhíu mày.
“Sao nhiều người còn nhỏ thế…” Anh hơi hoang mang.
“Hôm nay không phải cuối tuần, bọn họ không đi học à?”
“Ai biết được?” Túc An nói.
“Chắc là trốn học ra đây.”
“Trốn học…” Thẩm Kình Vũ nhíu mày càng chặt.
“Chẳng có cách nào.” Túc An nhún vai bất đắc dĩ.
“Hồi trước A Cẩm thấy mấy đứa bé đấy cũng khuyên bọn họ về học, khuyên mấy lần vẫn không có tác dụng thì bắt đầu mắng, mà mắng xong thì làm mích lòng người khác.
Mấy người đó từ fan thành anti, chỉ chăm chăm đăng ảnh xấu của em ấy lên mạng.
Bây giờ lười nói rồi, dù sao khuyên người này lại mọc ra người kia, cứ để vậy cho bọn họ vui đi.”
Thẩm Kình Vũ nhìn về phía Kỷ Cẩm.
Hiện tại Kỷ Cẩm đang dùng camera trước làm gương để sửa kiểu tóc, có vẻ cậu cực kì hài lòng với bản thân trong ống kính, tươi cười vẻ đắc ý, chuyển máy hết từ trái sang phải để thưởng thức mọi góc độ của mình.
Thẩm Kình Vũ bất giác cười theo, song lại nhớ về những gương mặt quá mức non nớt kia, nụ cười tắt ngấm.
Anh khẽ thở dài: “Về sau bọn họ sẽ hối hận thôi.”
Túc An hơi ngạc nhiên.
Cô tưởng dân thể thao nào cũng không thích đọc sách, không ngờ Thẩm Kình Vũ hoàn toàn ngược lại.
Tối nay Kỷ Cẩm phải tham gia một buổi dạ tiệc, người đứng ra tổ chức mời mười mấy minh tinh lớn nhỏ đến biểu diễn, Kỷ Cẩm hát ba bài mở đầu.
Địa điểm hoạt động là một nhà hát.
Dù ban đêm sự kiện mới bắt đầu, song từ chiều đã bắt đầu diễn tập nên mọi người ăn một bữa cơm trưa đơn giản rồi đi đến nhà hát.
Xe lái tới gần, từ xa đã thấy bên ngoài nhà hát treo poster quảng bá cho buổi dạ tiệc.
Tất cả nghệ sĩ biểu diễn tối nay đều xuất hiện trên poster, ở chính giữa vô cùng bắt mắt là Kỷ Cẩm và một nữ ca sĩ nổi tiếng, các nghệ sĩ khác xếp xung quanh hai người.
Kỷ Cẩm nhìn thấy chiếc poster kia thì lập tức thu mắt như tránh né bệnh dịch, “chậc” một tiếng đầy chán ghét.
Túc An bước đến bên Thẩm Kình Vũ, nhỏ giọng giải thích: “Tối hôm nay Tiêu Dịch Kiệt cũng tới.
Chị đã kể rồi đấy, trợ lý trước của A Cẩm.”
Thẩm Kình Vũ nhìn về phía chiếc poster.
Bình thường anh không chú ý đến giới giải trí, trên poster ngoài Kỷ Cẩm chỉ thấy được một, hai người quen mắt nhưng không nhớ tên, còn lại đều là những khuôn mặt xa lạ.
Anh đang định hỏi Túc An Tiêu Dịch Kiệt là người nào trên poster, nhưng xe đã rẽ, poster cũng biến mất khỏi tầm mắt.
Tiêu Dịch Kiệt ngồi dưới sân khấu, buồn bực nhìn những nhân viên công tác đang bận rộn sắp xếp bên trên.
Hắn đang chờ xem khi nào đến phiên mình diễn tập.
Bỗng một nhóm người xuất hiện ở lối vào, Tiêu Dich Kiệt vừa liếc mắt đã thấy Kỷ Cẩm chen chúc ở giữa.
Mắt hắn sáng lên, lập tức tỉnh táo lại.
Kỷ Cẩm vào trong, trước hết nhìn về phía sân khấu.
Cậu quan sát toàn bộ nhà hát, đến chỗ Tiêu Dịch Kiệt thì nhanh chóng lướt qua, sau cũng không nhìn về phía đó nữa.
Cậu không muốn nhìn Tiêu Dịch Kiệt, song trái lại, Tiêu Dịch Kiệt rất sẵn lòng nhìn cậu.
Hắn dò xét đoàn người bên Kỷ Cẩm, lập tức chú ý đến Thẩm Kình Vũ ở giữa, thầm giật mình.
“Tiểu Chu.” Hắn gọi trợ lý của mình, hất cằm về phía Thẩm Kình Vũ.
“Cậu xem tên mặc đồ đen kia có phải người trong video không? Trợ lý mới của Kỷ Cẩm?”
Tiểu Chu nhìn sang theo, gật đầu: “Hình như là anh ta đấy!”
Tiêu Dịch Kiệt nhíu mày.
Mặc dù từ video cũng có thể thấy được trợ lý mới của Kỷ Cẩm rất cao, vóc dáng rất đẹp, nhưng vì không nhìn rõ mặt nên hắn tự động tưởng tượng ra một gương mặt bình thường, thậm chí là xấu xí– hắn cho rằng từ sau khi Kỷ Cẩm trở mặt với mình, cậu rất kiêng kị trong việc chọn trợ lý mới, sẽ tìm một người kém ở mọi mặt để tránh người kia lợi dụng cậu hòng trèo lên trên.
Nhưng không ngờ trợ lý mới vậy mà có nhan sắc như thế! Ngoại hình này thậm chí còn hơn rất nhiều thần tượng trong giới giải trí!
Tiêu Dịch Kiệt nheo mắt lại, đăm chiêu.
Sau khi Kỷ Cẩm vào thì bắt đầu vội vàng trao đổi với nhân viên công tác để chuẩn bị diễn tập.
Thẩm Kình Vũ đứng một bên không có việc gì làm, hỏi Túc An: “Chị An, tôi có cần làm gì không?”
“Cậu tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.” Túc An nói.
“Chỗ này tạm thời không cần đâu.”
Thẩm Kình Vũ vội hỏi: “Vậy tôi có thể chờ bên ngoài không?”
Hàng ngày anh phải vận động ở một mức độ nhất định, bây giờ không có nhiều thời gian rảnh, chỉ có thể tận dụng mọi lúc để luyện tập.
Túc An không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là anh thấy trong hội trường quá chán: “Đi đi, có việc sẽ gọi điện cho cậu.”
Thẩm Kình Vũ bèn đi ra ngoài.
Cách đó không xa, Tiêu Dịch Kiệt thấy Thẩm Kình Vũ rời đi một mình thì lập tức ra hiệu với Tiểu Chu: “Trợ lý mới của Kỷ Cẩm vừa ra ngoài, cậu theo sau đi, tìm cách lôi kéo anh ta.”
Mặt Tiểu Chu hoang mang: “Lôi kéo? Anh muốn em hỏi thăm cái gì à?”
Tiêu Dịch Kiệt không có mục đích rõ ràng nào cả.
Hắn chỉ tò mò xem trợ lý mới này là hạng người gì, tò mò thái độ của anh ta với Tiểu Chu– ở một mức độ nhất định cũng biểu thị thái độ của Kỷ Cẩm với hắn.
Đương nhiên nếu tính cảnh giác của người này thấp, hỏi thăm được tình hình hiện tại của Kỷ Cẩm thì còn tốt hơn nữa.
“Tùy cậu.
Cứ tìm cách tiếp cận đi, xem tên đó phản ứng như thế nào.
Khi về thì kể lại hai người nói gì cho tôi là được.” Tiêu Dịch Kiệt phất tay.
“Nhanh lên, tên đó sắp đi xa rồi!”
Tiểu Chu gãi đầu, chạy đuổi theo hướng Thẩm Kình Vũ đi.
Tiêu Dịch Kiệt cồn cào đợi bốn mươi phút, buổi diễn tập đã diễn ra hơn một nửa rồi Thẩm Kình Vũ mới trở về.
Sắc mặt anh hồng hào, tinh thần phấn chấn, thấy Kỷ Cẩm vẫn còn bận rộn bèn tự tìm một chỗ trống để ngồi xuống.
Một lúc sau Tiểu Chu cũng quay về.
Khác hẳn với Thẩm Kình Vũ, mặt cậu tái nhợt, thở hổn hển, bước đi nặng trĩu.
Tiểu Chu về bên cạnh Tiêu Dịch Kiệt, hắn nhận ra tóc cậu bết thành từng mảng, môi không còn chút sắc hồng, trên người còn có mồ hôi hơi vị chua, không khỏi lùi về phía sau đầy ghét bỏ: “Cậu làm gì đấy?”
“Chạy, chạy bộ.” Tiểu Chu nuốt nước bọt một cách khỏ khăn, cảm giác như trong cổ họng có một con dao lam.
“Anh ta vừa, vừa đi ra ngoài thì lập tức chạy bộ quanh nhà hát, không, không dừng lại một giây nào.
Chạy bốn, bốn vòng liên tiếp! Từ sau khi tốt nghiệp em chưa từng chạy nhiều như thế, mệt chết em rồi.”
Diện tích nhà hát không nhỏ, bốn vòng có lẽ tầm mười cây số.
Tiêu Dịch Kiệt im lặng, hỏi: “Vậy hai người nói cái gì?”
“Nói chuyện?” Tiểu Chu khóc không ra nước mắt.
“Em chạy bạt mạng cũng không đuổi kịp anh ta, vốn không tìm được cơ hội nói gì cả.”
“…”
Sau khi ra ngoài, ban đầu Tiểu Chu chạy theo Thẩm Kình Vũ để tìm cớ bắt chuyện, nhưng chưa đến nửa vòng cậu đã bị Thẩm Kình Vũ bỏ xa.
Về sau Thẩm Kình Vũ vượt qua cậu từng vòng một, mỗi lần đi qua cậu đều cố gắng đuổi theo hỏi mấy câu, nhưng không được mấy chục mét đã bị bỏ lại.
Thẩm Kình Vũ chạy cả bốn vòng, thật ra Tiểu Chu chỉ chạy một vòng, song một vòng này đã khiến Tiểu Chu sụp đổ rồi.
Mặt Thẩm Kình Vũ hồng hào, cậu lại thở hổn hển, đến giờ vẫn chưa lấy lại sức.
Trong lòng Tiêu Dịch Kiệt thầm mắng một câu vô dụng, không để ý đến cậu nữa.
Một lát sau, Tiêu Dịch Kiệt thẳng thừng đi về phía Thẩm Kình Vũ, Tiểu Chu thấy vậy thì vội vàng đuổi theo.
Thẩm Kình Vũ đang nhìn Kỷ Cẩm điều chỉnh vị trí trên sân khấu đến thất thần, bỗng cảm giác có người đến gần.
Anh quay đầu lại, thấy một chàng trai mặc áo sơ mi hoa ngồi xuống bên cạnh mình.
Tiêu Dịch Kiệt cười với Thẩm Kình Vũ, anh đáp lại bằng một nụ cười lịch thiệp.
Tiêu Dịch Kiệt nhíu mày: “Anh là trợ lý mới của Kỷ Cẩm à?”
“Ừ.”
“Tôi đã xem video của anh rồi, giỏi thật đấy.
May mà không có chuyện gì, tình huống đấy nguy hiểm quá.”
Thẩm Kình Vũ nói lịch sự: “Cảm ơn.”
Tiêu Dịch Kiệt tiếp tục tìm chủ đề: “Làm việc cạnh Kỷ Cẩm có quen không? Cậu ấy đối với anh thế nào?”
“Rất tốt.”
Tiêu Dịch Kiệt muốn bắt được cảm xúc nào đó của Thẩm Kình Vũ, mâu thuẫn, ghét bỏ hay tò mò cũng được, song hắn chẳng cảm nhận được điều gì.
Thẩm Kình Vũ trông có vẻ thả lỏng, mặc dù không nhiều lời nhưng giống vì chưa quen nên không có gì để nói hơn, chẳng có vẻ gì là đề phòng hắn.
Tiêu Dịch Kiệt híp mắt dò xét một thoáng, bỗng sáp lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Anh– là người mới Kỷ Cẩm dẫn à?”
“Người mới?” Thẩm Kình Vũ lắc đầu mờ mịt.
“Xin lỗi, tôi không rõ.”
“Anh…”
“A Kiệt!” Cách đó không xa có nhân viên công tác vẫy tay với hắn.
“Cậu qua đây xem một chút đi.”
Lời của Tiêu Dịch Kiệt bị chen ngang, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Kình Vũ rồi đứng lên.
Sau khi hắn đi, Tiểu Chu không biết có nên theo sau hay không, do dự đứng tại chỗ.
Thẩm Kình Vũ đột nhiên quay đầu, chủ động nở nụ cười với Tiểu Chu: “Xin chào.”
“A?” Tiểu Chu nhận ra người mình mới chạy hai cây số không tiếp cận đang bắt chuyện với mình, vừa mừng vừa sợ.
“Chào, chào anh!”
Thẩm Kình Vũ nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi cậu có biết người mới nói chuyện với tôi là ai không?”
“…” Tiểu Chu kinh ngạc đến mức suýt mất giọng.
“Anh ấy là ai?”
“Ừ? Cậu cũng không biết à?” Thẩm Kình Vũ hiểu lầm, hỏi lại.
“Vừa nãy tôi không tiện hỏi thẳng anh ta, thiếu phép tắc quá.”
Tiểu Chu: “…”
Mấy phút sau, Thẩm Kình Vũ bị Túc An gọi đi, Tiêu Dịch Kiệt mới trở về.
Hắn hỏi Tiểu Chu: “Tôi mới thấy cậu nói chuyện với anh ta, hai người nói cái gì?”
Tiểu Chu: “Anh ta, anh ta hỏi em anh là ai… Anh, thế mà anh ta không biết anh là ai!”
Tiêu Dịch Kiệt sững sờ, nói như đinh đóng cột: “Không thể! Có phải hắn cố ý không?”
Tiểu Chu dở khóc dở cười: “Không giống cố ý.
Em bị anh ta hỏi mà choáng váng, không biết trả lời thế nào, anh ta còn đi hỏi nhân viên công tác khác.”
Tiêu Dịch Kiệt:???
Tiêu Dịch Kiệt:!!!
Buổi diễn tập kết thúc rất nhanh, các nhân viên công tác dẫn nghệ sĩ về phòng riêng nghỉ ngơi, trang điểm, chuẩn bị cho buổi diễn chính thức.
Tiêu Dịch Kiệt dẫn người đi qua trước mặt Kỷ Cẩm.
Bình thường kiểu gì hắn cũng sẽ chủ động sáp lại, nói vài lời để kích thích Kỷ Cẩm, sau đó Kỷ Cẩm sẽ lạnh lùng lườm hắn hoặc nổi trận lôi đình, song hôm nay thái độ của Tiêu Dịch Kiệt rất khác thường.
Hắn lạnh mặt trừng mắt với Kỷ Cẩm, bước nhanh qua.
Kỷ Cẩm:?
Kỷ Cẩm: Thần kinh….