Kỷ Cẩm ghi hình xong cho kỳ thứ ba và thú tư của chương trình đã là đêm khuya.
Mọi người về khách sạn nghỉ ngơi một đêm rồi trưa hôm sau lên máy bay về lại Thượng Hải.
Từ hôm qua, Túc An và Thẩm Kình Vũ rất ít nói chuyện với nhau, Kỷ Cẩm cũng không nói lời nào, suốt đường đi bọn họ yên tĩnh đến kỳ lạ.
Cho đến khi xe Alphard trên đường chạy về nhà Kỷ Cẩm, cậu đột nhiên mở miệng hỏi Túc An: “Em lên hát bài nào?”
Câu hỏi cậu đột ngột quá, Túc An không phản ứng kịp: “Bài gì cơ?”
Mấy giây sau cô mới nhận ra, vội cười: “À, à, ý em là tiệc sinh nhật của dì! Chị thấy ý của người lớn là mong em có thể hát bài “Chạy nhanh” vì trong đó có khúc đàn cello của dì, bà ngoại còn hỏi dì có muốn đệm nhạc cho em luôn không, nhưng mà dì không đồng ý… Tất nhiên, nếu em muốn hát bài khác thì có thể nói lại trong nhóm.”
Thật ra những thứ này mọi người đã bàn trong nhóm gia đình rồi, nhưng Kỷ Cẩm vẫn luôn ẩn nhóm đó, chưa bao giờ xem bên trong nên mới không biết mình bị sắp xếp như vậy.
Đôi chân đang vắt lên của Kỷ Cẩm rung liên tục, có vẻ cậu đang bực bội vô cùng nhưng không biểu lộ gì thêm.
Xe dừng hẳn dưới chung cư, Kỷ Cẩm nhảy xuống xe rồi mất dạng.
Thẩm Kình Vũ nhanh chóng cầm hành lý ở cốp sau, đuổi theo bước chân của cậu.
Sau khi hai người lên nhà, Kỷ Cẩm đi thẳng vào phòng đàn, đóng sầm cửa lại.
Cậu đi tới đi lui trong phòng, được mấy vòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
“A Cẩm.” Thẩm Kình Vũ khẽ hỏi.
“Tôi vào được không?”
Bình thường Kỷ Cẩm nhốt mình trong phòng đàn để làm việc nên Thẩm Kình Vũ không quấy rầy.
Đây là lần đầu tiên.
“Đừng vào!” Kỷ Cẩm vội nói.
Ngoài cửa không có thêm tiếng động gì, Thẩm Kình Vũ không nói mà cũng chẳng nghe thấy tiếng bước chân, hình như anh vẫn đang đứng bên ngoài.
Qua một lúc, Kỷ Cẩm buồn bực nắm tay thành quyền rồi chạy ra mở cửa.
Quả nhiên Thẩm Kình Vũ vẫn đang đứng ở đây.
“Có chuyện gì?” Giọng Kỷ Cẩm đanh đanh.
Thẩm Kình Vũ cười với cậu dịu dàng vô cùng: “A Cẩm, cậu đang không vui đúng không?”
Cảm xúc bị Kỷ Cẩm dồn nén trong lòng như chực trào lên khi cậu nghe thấy câu nói ấy, mũi cậu cay xè.
Cậu xoay người, lấy mu bàn tay đập liên tục vào trán của mình.
Thẩm Kình Vũ chỉ yên lặng nhìn cậu, đồng thời cảm nhận được sự bối rối của đối phương.
Cậu bối rối vì không muốn thổ lộ hết với anh ư? Hay là vì không biết nên nói từ đâu?
Kỷ Cẩm đập gần mười cái mà vẫn chưa dừng lại, trán bắt đầu hơi ửng đỏ, rõ ràng đây là triệu chứng rối loạn lo âu của cậu quay trở lại… Bình thường nếu có mặt người ngoài cậu sẽ cố nén cảm giác lo âu này, kéo theo sự chịu đựng ấy là những cơn buồn nôn, đau đầu.
Nhưng bây giờ người trước mặt là Thẩm Kình Vũ, cậu không phải cố che giấu nữa.
Anh lập tức giang hai tay ôm cậu vào trong ngực, Kỷ Cẩm giãy dụa thì anh dùng nhiều sức hơn.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Kình Vũ gần như đã đúc kết được đủ kinh nghiệm.
Kỷ Cẩm trong kỳ hưng cảm sẽ có ba kiểu tâm trạng: hưng phấn, uể oải và lo âu, nói đơn giản là tất cả cảm xúc đều bị phóng đại, đặc biệt khi sự lo lắng của cậu xuất hiện, cậu sẽ chìm trong cảm giác lo âu ấy mà không thể tự thoát ra.
Còn đến giai đoạn trầm cảm, năng lượng trong người cậu như thể bị rút sạch, rồi cậu sẽ bị hãm sâu trong sự suy sụp và mệt mỏi.
Thẩm Kình Vũ cũng không biết làm thế nào với kỳ trầm cảm của cậu, chỉ có thể để cậu ngủ nhiều hơn, còn đối với giai đoạn hưng cảm mà cậu không thể khống chế được cảm xúc, một cái ôm là liều thuốc tốt nhất.
Ôm thật nhiều có thể giúp cậu ổn định tâm trạng một cách nhanh chóng.
Đúng như dự đoán, khoảng một phút sau, cơ thể Kỷ Cẩm thả lỏng hơn nhiều.
Thẩm Kình Vũ kéo cậu ra ghế chơi đàn để cậu ngồi xuống.
Giá sách đặt ngay trong phòng đàn, vì khoảng cách từ đây đến tủ sách khá xa nên ngồi ở đây có thể nhìn cố được ngăn cao nhất.
Dù không thể nhìn thấy tất cả, nhưng đúng là Thẩm Kình Vũ thấy được “Phật giáo” và các chữ tương tự, xem ra điều Túc An nói là thật.
Thẩm Kình Vũ hỏi Kỷ Cẩm: “Cậu không muốn đến tiệc sinh nhật của mẹ à?”
Kỷ Cẩm không lên tiếng, chỉ mím môi thật chặt.
Thẩm Kình Vũ hiểu được một phần: cậu vừa muốn đi vừa không muốn đi.
Chính vì không nghiêng về bên nào nên cậu mới phải suy nghĩ nhiều, nếu cậu quyết định được thì đã không thế.
“Quan hệ của cậu và mẹ có tốt không?” Thẩm Kình Vũ muốn đi sâu vào chủ đề này.
“Tôi nghe chị An nói cô là nghệ sĩ diễn tấu cello, cậu còn đưa các tác phẩm của cô vào nhạc của mình đúng không?”
Một lát sau Kỷ Cẩm gật đầu, rồi lại lắc thật nhanh: “Không tốt.
Từ nhỏ tôi đã sợ bà ấy rồi.”
“Sợ?”
“Ừ.
Sợ bà ấy, bà ấy thay đổi thất thường lắm.” Kỷ Cẩm khẽ nhíu mày.
“Lúc tôi còn nhỏ, khi bà ấy vui thì sẽ ôm tôi, nói yêu tôi nhất trên đời hết lần này đến lần khác… Bà ấy mua nhiều đồ cho tôi lắm, còn kéo vĩ cầm cho tôi nghe nữa, tôi muốn gì bà ấy cũng chiều theo…”
Cậu cắn răng nói tiếp: “Nhưng nếu tâm trạng bà ấy không tốt thì cực kỳ hung dữ.
Tôi đàn sai một nốt, bà ấy sẽ xé nát tất cả nhạc phổ của tôi xong ném vỡ hết đồ trong nhà.”
Thẩm Kình Vũ nhíu mày.
Lần trước nghe Túc An nói tính tình Kỷ Cẩm và mẹ giống nhau anh đã nghi rồi, bây giờ nghe kể vậy càng suy nghĩ nhiều hơn.
Tài liệu anh tìm được nói những căn bệnh như rối loạn lưỡng cực có thể di truyền, có lẽ mẹ của Kỷ Cẩm cũng mắc bệnh, hơn nữa triệu chứng còn nghiêm trọng hơn của cậu.
“Cô… cũng giống cậu à?” Thẩm Kình Vũ hỏi thật cẩn trọng.
Kỷ Cẩm “ha” một tiếng, giương mắt nhìn lên trần nhà với vẻ mặt trào phúng.
Cậu không trả lời câu hỏi của Thẩm Kình Vũ, thản nhiên nói tiếp: “Trước kia tôi thật sự rất ghét bà ấy.
Tôi từng thề khi lớn lên sẽ không bao giờ trở thành người như vậy… Cho đến khi lên trung học, tôi thường xuyên lo lắng, dễ giận, mà lần nào phát tác xong cũng sẽ hối hận… Lúc ấy tôi rất hận mẹ, tôi cảm thấy bà ấy để lại áp lực quá lớn cho tôi nên làm tôi phát điên theo luôn rồi…”
Thẩm Kình Vũ cau mày.
Trong số những nguyên nhân dẫn đến bệnh tâm lý, hoàn cảnh cũng là một yếu tố quan trọng.
Rõ ràng việc mẹ Kỷ Cẩm có cảm xúc không ổn định như vậy đã tác động rất nhiều đến cậu, có lẽ đây là một trong những lý do chính dẫn đến căn bệnh của cậu.
Hầu kết Kỷ Cẩm nhấp nhô, cậu bắt đầu run rẩy.
Thẩm Kình Vũ vội bọc đôi tay cậu trong lòng bàn tay mình.
“Cũng vì hận bà ấy nên tôi chỉ muốn cách bà ấy thật xa, vừa học cấp hai xong lập tức bay ra nước ngoài luôn.
Tôi thà đến một nơi xa lạ, không biết một ai còn hơn ở cùng một chỗ với bọn họ…”
Thẩm Kình Vũ ngạc nhiên, “bọn họ”? Còn ai nữa ư?
“Đến mãi về sau khi tôi được bác sĩ chẩn đoán, kết luận là tôi bị rối loạn lưỡng cực…” Kỷ Cẩm nở nụ cười bộn phần phức tạp.
“Trong khoảnh khắc ấy, suy nghĩ đầu tiên của tôi là à, không biết bà ấy có mắc căn bệnh tương tự hay không? Bà ấy cũng không kiểm soát được bản thân ư? Lẽ nào bà ấy không hề cố ý đày đọa tôi? Chẳng lẽ tôi không nên trách bà ấy hay sao?”
“… Nhưng nếu không thể trách bà ấy, tôi nên trách ai bây giờ?”
Thẩm Kình Vũ đau lòng xoa tay cậu.
Anh có thể cảm nhận được sự đau khổ và tự trách của Kỷ Cẩm khi cậu nói những lời này.
“Cậu ghét bà ấy.” Thẩm Kình Vũ khẽ nói.
“Nhưng cũng rất yêu mẹ, đúng không?”
“Tôi không biết…” Kỷ Cẩm lắc đầu.
“Từ nhỏ đến giờ đã có rất nhiều lần tôi muốn từ bỏ, nhất là khi bà ấy xé nhạc phổ của tôi hay đánh tôi lúc tập đàn, tôi đã thề là sẽ không theo âm nhạc nữa.”
“Nhưng thỉnh thoảng vào lúc không có người, tôi vẫn lén tìm những bản nhạc bà ấy từng đàn, xem video bà diễn tấu.
Tôi nhìn thấy bà ấy ở trên sân khấu, xung quanh đen kịt, tất cả đèn chiếu thẳng vào một người duy nhất là bà ấy… Tôi…”
Nói đến đây, Kỷ Cẩm không kiềm lại được nữa, nghẹn giọng: “Những lúc không tìm được linh cảm tôi cũng sẽ nghe bà ấy đàn.
Tôi đưa cả tác phẩm của bà ấy vào trong nhạc của mình, tôi cũng không biết vì sao tôi lại muốn làm như vậy…”
Người ngoài cho rằng hành động của Kỷ Cẩm nhằm bày tỏ sự kính trọng và tình cảm đối với mẹ của mình, có lẽ nhận định ấy không sai, nhưng tình yêu này phức tạp vô cùng, phức tạp đến mức chính Kỷ Cẩm cũng không tự định nghĩa được.
Thẩm Kình Vũ đã hiểu, Túc An nói đúng, Kỷ Cẩm yêu mẹ của mình, hơn nữa còn vừa yêu vừa hận.
Cậu là một người nhạy cảm và tinh tế, những tình cảm rối ren ấy tạo nên thiên phú nghệ thuật của cậu, nhưng đồng thời cũng tra tấn cậu mọi lúc.
Một lát sau, Thẩm Kình Vũ nhẹ giọng hỏi: “Vậy bố cậu là người như thế nào? Quan hệ của hai người tốt không?”
Kỷ Cẩm hoảng hốt một lúc, lắc đầu: “Tôi không muốn nhắc đến ông ấy.”
Thẩm Kình Vũ ngạc nhiên: “Vì sao?”
Nghe Túc An miêu tả, có vẻ cha của Kỷ Cẩm là một người vô cùng hiền hậu, hẳn ông không thể tác động đến Kỷ Cẩm nhiều hơn mẹ được.
Nhưng ngay cả mâu thuẫn với mẹ mà Kỷ Cẩm còn có thể nói ra khỏi miệng, sao lại không muốn nhắc đến bố?
“Thì không muốn nhắc!” Giọng điệu Kỷ Cẩm trở nên cứng nhắc.
“Tôi muốn viết nhạc, anh ra ngoài trước đi.”
“…”
Thẩm Kình Vũ biết trong thời điểm này không nên kích động cậu, nhưng giờ bảo anh để Kỷ Cẩm ở một mình như vậy thì anh không yên lòng chút nào.
Nếu cậu có thể tự xử lý cảm xúc thì đã không ngã bệnh.
Kỷ Cẩm thấy Thẩm Kình Vũ vẫn không nhúc nhích thì cả giận, giơ tay đẩy anh: “Anh ra ngoài! Để tôi ở một mình đi có được không?”
Cậu đẩy một lần không được, bèn đẩy cái thứ hai.
Thẩm Kình Vũ lập tức bắt lấy tay cậu để kéo đối phương vào trong lồng ngực, ôm Kỷ Cẩm một lần nữa.
“Đừng đuổi tôi.” Thẩm Kình Vũ ấn chặt gáy cậu vào vòng ôm của mình.
“Cậu muốn nói lúc nào không quan trọng, bao giờ cậu sẵn sàng thì nói cho tôi, lúc nào tôi cũng sẵn lòng lắng nghe! Còn bây giờ để tôi ở cùng cậu được không?”
Suốt thời gian này anh vẫn luôn cẩn trọng vì sợ kích động đến Kỷ Cẩm, lúc cậu cần anh mới xuất hiện, còn khi cậu bắt, anh sẽ tránh đi.
Cho đến hôm qua nghe được lời của Túc An, anh mới nhận ra vốn mình không hiểu Kỷ Cẩm đến vậy.
Anh vẫn là một người quan sát khách sáo, và chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng nếu Kỷ Cẩm thật sự chỉ kể về căn bệnh này cho một mình anh, đây chẳng khác nào một lời cầu cứu.
Anh muốn giúp cậu thì không thể tiếp tục như vậy nữa, anh nhất định phải chủ động làm thân nhiều hơn, làm nhiều hơn cho cậu.
Kỷ Cẩm đang cay sống mũi, chẳng bao lâu đã níu lấy vạt áo Thẩm Kình Vũ mà nghẹn ngào.
Thẩm Kình Vũ thấy áo mình ẩm ẩm thì ngạc nhiên, muốn cúi xuống nhìn.
Nhưng anh vừa buông tay đã bị Kỷ Cẩm níu lại.
“Nhìn cái gì!” Kỷ Cẩm vừa lau nước mắt vừa mắng.
“Tôi không muốn cho anh thấy mình khóc nên mới bảo anh ra ngoài, anh, anh còn không để lại chút thể diện nào cho tôi cả! Anh là đồ khốn!”
Thẩm Kình Vũ: “…”
Anh ôm lấy Kỷ Cẩm rồi vuốt ve sau gáy cậu, nhỏ giọng dỗ dành: “Được rồi, tôi không nhìn, tôi không thấy gì hết mà.”
Kỷ Cẩm bực bội cúi đầu, vùi cả mặt vào hõm vai anh, tiện thể lau hết nước mũi của mình vào quần áo đối phương.
Cuối cùng cậu không nói về nhà mình nữa, nhưng sau khi làm cả bộ đồ mặc ở nhà của Thẩm Kình Vũ vừa ướt vừa dính, cậu đã thấy thoải mái trở lại rồi nằm xuống ngủ thật yên giấc.
Thứ ba, từ sáng sớm khi Kỷ Cẩm thức dậy đã thấy bồn chồn trong người, không ngừng đi qua đi lại giữa mấy căn phòng.
Tiệc sinh nhật bắt đầu từ chiều đến đêm mới kết thúc, giờ ăn trưa mới qua một lúc, Túc An đã gọi điện để báo mình sẽ tới.
Hôm nay cô tự lái xe đến đón Kỷ Cẩm, báo với đối phương qua điện thoại rằng tầm một tiếng sau mình sẽ tới nơi để cậu kịp chuẩn bị.
Sau khi cúp máy, Kỷ Cẩm nán lại trong phòng khách mấy phút mới đứng dậy, đi vào phòng.
Chẳng bao lâu cậu đã thay xong bộ Âu phục cao cấp màu xanh ngọc bước ra ngoài.
Thẩm Kình Vũ nhìn cậu như vậy thì đã hiểu cuối cùng cậu vẫn quyết định đi, anh bèn hỏi: “Cậu muốn tôi đi cùng không?”
Mấy ngày trước Kỷ Cẩm vẫn phân vân nên anh chưa hỏi.
Dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật của mẹ cậu, anh không biết mình có tư cách tham gia hay không.
Kỷ Cẩm ngạc nhiên, hỏi lại như thể nghe thấy chuyện hoang đường lắm: “Tất nhiên! Chẳng lẽ anh không định đi à?”
Thẩm Kình Vũ: “…”
Anh bèn về phòng thay đồ.
Nhưng vốn Thẩm Kình Vũ không có bộ trang phục trang trọng nào cả, gộp hết quần áo của bốn mùa trong năm lại mới có tầm mười bộ quần áo, không phải đồ thể thao thì cũng là thường phục.
Anh mất hồi lâu mới lục được ra một chiếc áo sơ-mi từ dưới đáy thùng, thay xong rồi ra khỏi phòng.
Kỷ Cẩm đang đi vòng quanh phòng khách để tìm cái gì đó phân tán sự chú ý, tránh nghĩ xem lát nữa phải đối mặt với bố mẹ như thế nào.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Kình Vũ thì ngây người trong nháy mắt.
“Đồ của anh…” Kỷ Cẩm bước lên phía trước, kéo sợi vải tổng hợp rồi lật cái cổ áo ố vàng lên, suýt thì bật cười.
“Đây là đồ tổ tiên anh truyền lại đấy à?”
Thẩm Kình Vũ đỡ trán: “Tôi chỉ có cái áo sơ-mi này thôi…”
Thế mà anh cứ cương quyết không để tôi mua đồ cho anh?! Kỷ Cẩm thầm gào thét trong lòng
Nhưng bây giờ chẳng kịp để tranh cãi việc này nữa rồi, cậu bèn túm lấy tay Thẩm Kình Vũ kéo về phòng thay đồ: “Tôi cho anh một bộ để mặc!”
Anh vừa bước vào phòng thì chuông điện thoại của Kỷ Cẩm reo lên.
Người gọi đến là Túc An, “sếp” anh bắt máy một cách thiếu kiên nhẫn: “Alo?”
“A Cẩm, chị đến dưới nhà em rồi, có cần chị lên không?”
“Đừng lên! Chị chờ ở dưới đi!” Kỷ Cẩm kéo rèm trong phòng lại, không đợi Túc An trả lời đã cúp máy.
Cậu lục tung tủ treo quần áo, không kịp chọn cẩn thận, ném một cái áo sơ-mi trắng tinh về phía Thẩm Kình Vũ: “Thay nhanh lên, để tôi tìm một bộ vest.”
Thẩm Kình Vũ biết bọn họ đang vội nên không đổi chỗ thay đồ nữa.
Anh cẩn thận đặt chiếc áo sơ-mi Kỷ Cẩm đưa sang bên cạnh, cởi chiếc áo trên người mình ra rồi vứt qua một bên, cúi đầu cởi khuy quần.
Khi Kỷ Cẩm tìm được một bộ vest màu đỏ rượu mà cậu nghĩ sẽ tương đối hợp với Thẩm Kình Vũ, quay lại thì đã thấy anh khom người, quần tụt đến đầu gối.
Kỷ Cẩm: “!!!”
Dù hai người sống chung một mái nhà nhưng Thẩm Kình Vũ vẫn tương đối câu nệ với cậu, lần nào tắm xong cũng mặc đồ ngủ chỉnh tề mới bước ra ngoài.
Hơn một tháng qua, số lần Kỷ Cẩm thấy được cánh tay trần của anh còn không bằng cậu xem trong video thi đấu.
Đây là lần đầu tiên, ở cự ly gần đến mức này này, cơ bắp toàn thân hoàn hảo như tượng tạc của Thẩm Kình Vũ đập vào mắt cậu.
Hình ảnh này có lực tác động quá lớn, khiến não bộ của cậu lập tức đình công..