Tô Na cùng hai con và Trịnh Kình Sâm trở về Bắc Đô sống, trở lại với cuộc sống xô bồ hằng ngày, nhưng so với trước đây, cô hiện tại đang vô cùng hạnh phúc.
Chưa thấy ai làm mẹ lại nhàn nhã như cô, suốt một năm qua, hai đứa con của cô mỗi ngày lại có người đến thăm nom chăm sóc, từ bà nội đến bố chồng, chú ba của Trịnh Kình Sâm cũng rất quý hai đứa cháu này, và ngay cả Đại Ngư lâu lâu lại đến xin làm bảo mẫu vì công việc của cậu ta ở công ty quá đỗi nhẹ nhàng.
Trịnh Kình Sâm cũng không bao giờ để cô phải chịu vất vả mà thuê rất nhiều người giúp việc.
Ngay cả công việc hàng ngày của cô cũng chỉ là ngồi làm ra ý tưởng thiết kế trang sức mới, việc còn lại sẽ để nhân viên của anh lo tất, thay vì một mình cô phải làm báo cáo rồi tự mình phải liên hệ với bên sản xuất như trước đây.
Cô cảm thấy cuộc sống của mình ngày càng nhàm chán rồi, cứ đến mỗi tối cô lại thở dài than vãn với anh.
“Trịnh Kình Sâm, hay chúng ta sinh thêm em cho hai bảo bối đi, có được không?"
Trịnh Kình Sâm nằm yên bất động chẳng trả lời, cô liền quay sang, nhẹ lung lay vai anh.
“Trịnh Kình Sâm, anh ngủ rồi sao? Vừa nằm xuống đã ngủ ngay à, anh đang giả vờ thôi có phải không?”
Thấy yết hầu của anh chuyển động bất thường, lần này cô không đoán nữa mà là chắc chắn.
Cô không hiểu sao cứ mỗi lần cô nhắc đến vấn đề này anh lại né tránh như thế.
Nhưng nhân lúc này, cô cũng muốn trêu chọc anh một chút.
Cô không tin là anh không có phản ứng.
Cô bắt đầu ghé sát tai anh, nói vào vành tai nhạy cảm.
“Trịnh Kình Sâm, em muốn…”
Cô còn chưa nói hết câu, Trịnh Kình Sâm bất ngờ ngồi bật dậy, không một động tác thừa liền ấn cô nằm xuống giường.
Đúng thật là chiêu của cô hiệu nghiệm rồi, mà hiệu nghiệm còn nhanh hơn cả bỏ "xuân dược".
Trịnh Kình Sâm sắc mặt đỏ bừng, tư thế sẵn sàng như muốn ngay lập tức lâm vào trận vậy.
“Muốn sinh thêm nữa thì không được, nhưng em muốn thứ khác thì anh lúc nào cũng sẵn sàng đáp ứng.”
Tô Na nhìn lên, học đâu cách đưa đôi mắt ngây ngô nhìn anh hỏi lại.
“Anh không thích nhà có nhiều trẻ con sao?”
Dáng vẻ này thật không giống cô chút nào, nó khiến anh bật cười, dù cô có làm ra dáng vẻ nào anh cũng rất thích, nhưng ý nghĩ thì đừng hòng lung lay được.
Anh hạ thấp người xuống gần sát, nhìn thẳng vào đôi mắt cô trả lời một cách nghiêm túc.
“Nhà có hai đứa đã đủ tưng bừng, náo nhiệt rồi, chúng còn chiếm hết phần thời gian của em vốn dành cho anh.
Anh muốn hận cũng không hận được, mà muốn ghét cũng không ghét được."
Trịnh Kình Sâm nói xong lại thở dài, vẻ mặt như rất khổ tâm vậy.
Tô Na cười mỉm, nhẹ đưa tay lên vờ chỉnh cổ áo lại cho anh, bàn tay không ngoan bỗng nhiên lướt nghịch trên khuôn ngực rắn chắc.
“Nói vậy, từ nay về sau anh định… nhịn mãi à?”
Cô đã cố gắng quyến rũ anh như thế, anh cũng không thể phụ lòng cô mà không đáp lại.
Giọng anh trầm xuống, ghé sát vừa nói lại vừa thở vào vành tai cô.
“Sao mà anh nhịn nổi khi có người vợ xinh đẹp như em."
Anh đột nhiên lôi trong túi quần ra một chiếc hộp hình chữ nhật, trên đó có ghi tên một nhãn hiệu "ba con sói" nổi tiếng nhất hiện nay, anh cố ý đặt nó lên tay cô.
Khuôn mặt của cô bỗng chốc đỏ bừng, giọng nói cũng bất chợt ấp úng.
“Anh, anh đưa em làm gì chứ?”
Trịnh Kình Sâm nhếch môi, nhìn cô bằng ánh mắt dụ hoặc, còn cố ý nói bằng giọng ma mị.
"Để em lát nữa… tự tay mang cho anh."
Người của Tô Na đột nhiên cứng đờ, cô có cảm giác lòng ngực đang đập nhanh sắp nổ tung rồi.
Cô quay mặt đi để tránh nhìn thấy ánh mắt của anh rồi đầu óc lại suy nghĩ ra mấy thứ linh tinh.
"Em không biết làm đâu, anh tự đi mà làm lấy."
"Không biết thì tập cho quen dần, tối nay anh sẽ tha hồ tạo điều kiện cho em tập… cả một hộp."
Hơi thở nóng từ giọng nói của Trịnh Kình Sâm phả vào da thịt của cô mà làm cả người cô sởn gai óc, cơ thể bắt đầu khó chịu vì bị anh trêu chọc qua lớp váy ngủ.
Anh bắt đầu bằng nụ hôn lên môi cô, từ nhẹ nhàng cho đến ngấu nghiến khiến cô như muốn chết ngạt.
Từng hơi thở gấp gáp, nóng bỏng của cô càng làm Trịnh Kình Sâm thêm hưng phấn mà tiến tới kịch liệt.
Đôi mắt cô long lanh như sương mai, ánh nhìn trước mặt mơ hồ nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng được gương mặt đầy quyến rũ ngay lúc này của Trịnh Kình Sâm.
Cô vô thức đưa tay lên, lướt nhẹ qua cổ của anh rồi bắt chéo hai tay ra sau gáy, giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng, dùng dáng vẻ yêu kiều nhất ngay lúc này của bản thân để thổ lộ.
“Trịnh Kình Sâm, em yêu anh.”
Trịnh Kình Sâm không nghe nhầm, anh bỗng nhiên ngơ ngác dừng lại động tác mà yêu cầu lại.
“Nói lại lần nữa."
Tô Na vẫn đáp cùng một câu.
"Em yêu anh."
"Lần nữa đi."
Và vẫn câu trả lời đó của cô, không có gì thay đổi.
"Em yêu anh… ư…"
Trịnh Kình Sâm không thể kiềm chế cơn phấn khích mà phần hông đột ngột chuyển động mạnh mẽ, anh muốn hoà tất cả niềm vui sướng ngay lúc này trở thành một.
Một tay giữ lấy eo cô, một tay đan chặt bàn tay cô, dưới thân vẫn đang luận động nhịp nhàng.
Tiếp sau đó anh còn trao cho cô nụ hôn lên môi ngọt ngào, từ từ buông ra, nhìn khuôn mặt đang bị anh làm cho mơ màng mà môi cong lên cười hạnh phúc.
"Anh cũng yêu em, rất nhiều."
Hết..