Trở về với cuộc sống thường nhật, sau bao nhiêu ngày không có một đêm nào yên giấc, Tô Na rốt cuộc cũng được thư thái chìm vào một giấc ngủ sâu.
Cô không còn thấy những cơn ác mộng nữa, cứ thế vô tư ngủ liền một mạch đến tận buổi trưa, khi mặt trời đã mọc lên tới đỉnh.
Trịnh Kình Sâm mong mỏi giây phút này lâu lắm rồi, ước muốn mỗi sáng khi thức dậy là được nhìn thấy cô nằm bên cạnh, ước muốn đó giờ đây đã thành hiện thực.
Anh dậy sớm hơn, đôi mắt vừa mở đã dán chặt vào khuôn mặt có phần gầy ốm của Tô Na.
Anh trong lòng vừa hạnh phúc, cũng vừa xót xa mà đưa tay ra khẽ chạm vào má của cô mà vuốt ve trên làn da nhợt nhạt.
Hành động này bất chợt làm Tô Na thức giấc, cảm giác bất an đến nỗi giật mình đã không còn.
Cô nhẹ nhàng mở mắt, điều đầu tiên là nghiêng đầu sang nhìn anh, cô biết đây không phải là mơ, mọi thứ đều là thật, rất thật.
Trịnh Kình Sâm nằm xáp lại, anh âu yếm nhìn cô hỏi.
“Em ngủ ngon chứ?”
Tô Na dựa vào người anh, trong lòng cô nhẹ bẫng, mọi cảm giác nặng nề hầu như đã tan biến như bọt biển.
“Ừm, không biết bao lâu rồi em mới ngủ ngon như thế này, không còn gặp ác mộng nữa.”
“Đợi anh sắp xếp công việc rồi sẽ đưa em sang Anh ở với bà, tiện thể để dưỡng thai đến khi em sinh.
Ba đã về nước rồi, ông ấy sẽ lo công việc ở đây thay anh một thời gian.”
Trịnh Kình Sâm ôm lấy vai cô, mọi việc anh nói như đã được trù tính từ trước.
Nhưng nó lại làm cho Tô Na khựng người, cô không đáp mà nét mặt có vẻ trầm xuống nghĩ ngợi.
“Sao vậy? Em không muốn sang ở cùng bà sao?”
Tô Na trầm ngâm một lúc, cô do dự nhưng cuối cùng vẫn nói những gì trong lòng mình đang nghĩ.
“Không phải, em cũng rất nhớ bà, nhưng… em muốn về nhà cũ, nơi em và mẹ đã từng ở, em cũng muốn sinh con ở đó.
Nếu anh không đi cùng em được, thì em có thể đi một mình…”
Trịnh Kình Sâm đột nhiên cau mày không vui mà ngắt lời cô ngay lập tức.
“Em xem anh là loại người gì thế, anh có thể để em bụng mang dạ chửa ở một mình sao? Mà cho dù em không có thai, anh cũng không thể để em đi một mình.”
Tô Na hơi cười đột nhiên ngước đầu lên nhìn anh, niềm vui chợt hiện lên một nửa, nửa còn lại cô vẫn chưa dám chắc chắn.
“Nói vậy là anh sẽ đồng ý đi cùng em? Còn công việc thì sao?”
“Đã là thời đại nào rồi, anh có thể làm việc từ xa được."
Trịnh Kình Sâm thực sự không thích cô câu nệ với anh quá mức như thế, nhưng giọng thì có vẻ dỗi, mà tay thì vẫn ôm chặt cô chẳng nới lỏng.
Thấy anh ngoảnh mặt đi không nhìn mình, Tô Na lại cười thầm trong lòng, tự dưng lại muốn thay đổi bầu không khí, muốn trêu ghẹo một chút, cô giả vờ ngây ngô nói.
“Nhưng nhà cũ của em khóa cửa không được chắc chắn, lỡ như nửa đêm anh lại phát bệnh mộng du rồi cạy cửa đi mất thì em biết tìm anh ở đâu đây?”
Hai tai của Trịnh Kình Sâm bỗng nhiên lại đỏ lên một cách bất thường.
Anh không ngờ rằng cô vẫn còn nhớ đến lời nói dối nhất thời bộc phát của anh trước đây.
Ngẫm nghĩ lại thì quả thật có chút mất mặt.
“Anh… anh khỏi bệnh lâu rồi, em không cần phải lo về chuyện đó đâu.”.
Truyện Truyện Teen
Anh càng nói, đôi tai lại càng đỏ.
Tô Na hơi nhướng mày mà ẩn ý hỏi lại.
“Thật đã khỏi sao?”
Nhận ra được ý đồ thực sự của cô, Trịnh Kình Sâm bất ngờ đè cô nằm ngửa ra làm cô sững lại, khuôn mặt ngơ ngác nhìn lên biểu cảm của anh đã hoàn toàn thay đổi.
Đây là thẹn quá hóa giận sao?
“Có phải em biết hết rồi không, còn cố tình trêu anh, gan của em cũng lớn lắm.”
Dứt lời, bàn tay của anh đã di chuyển xuống eo của cô, một động tác nhanh gọn luồng vào trong áo, độc ác chạm phần da mỏng manh ở hai bên sườn mà cù lấy.
Tô Na giật nảy mình, cố ngăn đôi tay đang làm càng của anh lại.
Cơ thể của cô không sao yên được vì cơn ngứa ngáy anh tạo ra.
Cô bị anh chọc cười đến mắt rớm lệ, bất lực xin tha.
“Dừng lại đi mà, em nhột lắm anh… đừng… cù nữa.”
Đúng lúc này, đột nhiên từ ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ, sau đó là giọng của người giúp việc nói vọng vào.
“Cậu chủ, thiếu phu nhân, có cô Vương đến gặp.”
Trịnh Kình Sâm và Tô Na nghe xong, không hẹn mà lại cùng lúc đưa mắt kinh ngạc nhìn nhau.
Trong đầu hai người dường như có cùng suy nghĩ, họ Vương này, thì còn ai khác ngoài cô ta, Vương Nhã Tịnh.
Trịnh Kình Sâm sợ cô hiểu lầm anh còn qua lại với cô ta nên đã vội vàng giải thích.
Nhưng anh chỉ vừa mới mở miệng, còn chưa kịp nói lời nào thì đã bị đôi tay gầy thon của cô đưa lên ngăn lại.
“Chúng ta xuống xem cô ta muốn làm gì?”
Đôi mắt cô tin tưởng nhìn anh, nó bỗng chốc làm mọi lo lắng trong ánh vụt biến đi mất.
Xem ra, mọi lời giải thích lúc này đều không cần thiết nữa rồi.
"Được rồi.
Nhưng nếu cô ta khiến em không vừa mắt, anh sẽ ngay lập tức đuổi cô ta đi.".