Với sự thuyết phục của Trịnh Kình Sâm, Tô Na đã đồng ý diễn vở kịch cuối cùng này.
Hơn ai hết, cô muốn nhanh chóng thoát khỏi chiếc lồng giam này để đến gặp mẹ của mình, dù rằng bây giờ cô chỉ có thể nói chuyện với bà ấy qua mộ phần hiu quạnh.
Còn một lý do nữa, là vì con của cô và anh.
Cô muốn bảo vệ nó, cho nó một cuộc sống tốt nhất, cô sẽ không để cho số phận thảm hại của cô lập lại với con của mình.
Đến ngày chuẩn bị cử hành hôn lễ giả, mọi việc diễn ra rất êm xuôi dưới sự sắp xếp âm thầm của Trịnh Kình Sâm.
Anh trở lại thân phận là một tên tay sai đeo mặt nạ, luôn đứng phía sau để đảm bảo an toàn cho Tô Na.
Đám cưới diễn ra trên địa bàn của Huyết Xà.
Những người tham dự cũng toàn là người có máu mặt và những thương nhân cùng Hứa Bá Nghị hợp tác làm ăn phi pháp.
Một lúc nữa, Tô Na phải xuất hiện trước đám người này khiến cô khó tránh khỏi căng thẳng.
Nhưng bên ngoài mặt, cô vẫn tỏ ra kiên cường, không để lộ sự yếu đuối.
Nhưng dù Tô Na có ngụy tạo vỏ bọc cho bản thân tốt đến mức nào cũng không thể qua mắt Trịnh Kình Sâm.
Anh để ý đến cô dù chỉ là một hành động nhỏ nhất.
Mỗi khi căng thẳng, cô có thói quen cắm móng tay vào da mình, thói quen trong vô thức này có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không biết.
Thế mà Trịnh Kình Sâm chỉ nhìn một thoáng để nhận ra.
Khi nhân viên trang điểm chuẩn bị xong cho cô, cô ta vừa bước ra khỏi cửa, Trịnh Kình Sâm đã nhân cơ hội tiếng tới mà nắm lấy đôi tay đang lạnh toát của cô, cởi bỏ chiếc khăn che mặt ra nói.
"Tô Na đừng sợ, lúc nào anh cũng ở bên cạnh em, sẽ không có chuyện gì đâu."
Tô Na gắng gượng cười đáp lại.
"Em không sợ, em làm được mà."
Trịnh Kình Sâm nhíu mày vì biết cô đang nói dối, chắc cô nói vậy chỉ để cho anh an tâm.
Nụ cười gượng gạo đó của cô anh cũng không thích.
Nhưng chỉ sau ngày hôm nay, có lẽ nụ cười đó trên môi cô sẽ biến thành một nụ cười tươi.
Nghĩ đến việc này làm anh có động lực hơn hẳn, anh không nỡ vạch trần lời nói dối của cô, mà đưa hai tay nắm chặt dặn dò cô.
"Anh biết em rất mạnh mẽ, nhưng anh không cho phép em nhẫn nhịn mà che giấu cảm xúc.
Nếu thấy khó chịu ở đâu thì phải ngay lập tức đưa tín hiệu cho anh biết."
"Tín hiệu? Làm thế nào?"
Trịnh Kình Sâm nghĩ sơ qua chưa đến một giây đã trả lời.
"Em nắm tay lại để ra sau lưng.
Anh luôn đứng phía sau em nên chắc chắn anh sẽ thấy được."
Gương mặt của Tô Na cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười của sự tin tưởng.
"Được.
Vậy nếu anh đứng phía trước, em sẽ nắm tay để trước bụng, nếu anh đứng phía sau em lại để tay đằng sau lưng."
Việc thay đổi linh hoạt này không khiến cho người khác nghi ngờ còn dễ dàng hơn để Trịnh Kình Sâm có thể quan sát.
Nhưng bất chợt, Trịnh Kình Sâm sực nhớ đến một việc mà trông vẻ mặt của anh lại trở nên nghiêm trọng.
Đột nhiên anh hạ thấp người, áp sát tai của Tô Na nói nhỏ điều gì đó mà trên biểu cảm của cô có vẻ kinh ngạc đến đơ cứng toàn cơ mặt.
"...!Nếu xảy ra việc này thì hãy làm như anh nói, sẽ an toàn cho em và con."
Trịnh Kình Sâm, vừa dứt lời, Tô Na còn chưa kịp nói gì thì phía tay nắm cửa bất chợt chuyển động.
Trước khi buông tay cô ra và trở về vị trí cũ, Trịnh Kình Sâm đã kịp hôn vào má của cô một cái cùng lời động viên cực nhỏ tiếng.
"Nhớ đấy, lúc nào cũng phải nhớ em còn có anh ở đây."
Anh nói xong ngay lập tức trở về vị trí cũ, vội đeo vào chiếc khăn che mặt rồi đứng trong góc tường thẳng lưng nghiêm nghị.
Tô Na ngồi xoay lại đối diện với gương, làm ra vẻ như không có chuyện gì.
Đồng thời cũng vừa lúc có người bước vào cùng với tiếp giày cao gót lộp cộp và chất giọng lanh lảnh quen tai.
"Người của A Niên chọn đây à? Trong mặt cũng hồng hào hơn lần trước rồi, nhưng… chẳng có gì xinh đẹp."
Vừa mới vào, Liễu Y Y đã trưng ra vẻ mặt thách thức, còn liên tục nói xỉa xói Tô Na, nhưng cô không quan tâm, cũng không trả lời.
Cô ta hơi bị bẽ mặt, càng tức điên hơn, đôi mắt trợn trừng nghiến răng nhìn cô chỉ vì cô ta căm ghét cô đã giành Hứa Niên của cô ta.
Liễu Y Y bực tức vì thái độ ngó lơ của cô, nhưng có người ở đây, cô ta không thể cho cô biết mặt.
Cô ta liền khoanh tay, liếc xéo sang Trịnh Kình Sâm, xem anh như một chiếc thớt mà chặt chém cho hả giận.
"Phòng trang điểm thay trang phục của cô dâu mà cậu ở đây làm gì? Đừng nói hai người có gian tình?"
Trịnh Kình Sâm vẫn đứng yên, Tô Na càng không có động tĩnh.
Liễu Y Y lại một lần nữa như tự nói tự cười mà trở thành trò hề, cô ta bực tức hừ mạnh.
"Hay cậu muốn nhìn cô ta thay quần áo đây hả? Muốn ăn vợ của chủ sao? Còn không mau ra ngoài."
Liễu Y Y tiếp tục khiêu khích, rồi đòi đuổi cả Trịnh Kình Sâm ra ngoài, lúc này mới thấy anh động đậy con ngươi, nhưng anh vẫn không nói gì.
Liễu Y Y nào có ý tốt lành, cô ta còn vui mừng khi Tô Na có gian tình với người khác nữa là, nhưng những tên cao to này, cô ta không dễ đối phó.
Mục tiêu chính của cô ta chính là Tô Na, cô ta bây giờ chỉ cần đuổi anh đi, trong căn phòng này sẽ chỉ còn có hai người, một là cô ta, hai là Tô Na và sẽ không một ai biết chuyện gì đang xảy ra trong căn phòng này cả.
Đến lúc đó thì âm mưa tiếp theo của cô ta sẽ được thực hiện một cách trơn tru trót lọt..