Tô Na bị bắt nhốt vào một căn phòng tối, chỉ có một khung cửa sổ thông gió ra bên ngoài, nhưng nó không phải là điều gì quá tệ đối với cô.
Tối nay có trăng sáng, mảnh sáng đó lọt qua khung cửa chiếu đến chỗ Tô Na đang ngồi, cô ngồi thẫn thờ nhìn lên, ánh nhìn xuyên qua khung cửa có thể nhìn thấy một phần của bầu trời.
Thể trạng của cô dần yếu đi, trong cơn mơ hoang, cô lại nhìn thấy mẹ của mình đang cười, nhưng nụ cười đó nhưng nghìn mũi kim nhọn hoắt đâm sâu vào tim cô, đau đớn, rỉ máu, xót xa.
Cô không biết vì sao mình không thể khóc, có lẽ bởi vì cô không tin mẹ cô đã chết.
Mấy năm qua việc cô làm chỉ để đổi lấy mạng sống của mẹ cô, bây giờ mọi chuyện đi đến mức này, đối với cô nó là điều tàn nhẫn nhất.
Nó chẳng khác nào chính cô đã cướp đi sinh mạng của mẹ mình mà không hề hay biết.
Giá như lúc đó cô đừng đồng ý đi theo Mã Chính Thành, nếu khi đó cô thông suốt hơn, cố tìm một cách khác, một cách cho dù làm trâu làm ngựa, hay bán thân cho kẻ khác, miễn là cô có thể ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ cô, tận mắt nhìn thấy bà ấy, như vậy kết cục sẽ khác chăng?
Đột nhiên, phía bên ngoài phát ra vài tiếng lách cách của chìa khóa, Tô Na nghe thấy nhưng không hề để tâm.
Bây giờ cho dù cô có chết cũng được, nhưng nuối tiếc nhất của cô chính là không thể gặp được mẹ, không thể một nhát kết liễu đời của Mã Chính Thành, không thể…
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cô chững lại, hình dáng của Trịnh Kình Sâm lại vụt qua trong đầu, ý tiếp theo có lẽ là nuối tiếc vì không thể yêu anh trọn vẹn.
Khóe môi của cô bất giác cong nhẹ, vậy mà trước khi chết có thể nhớ đến anh.
Cuộc sống đối với cô đúng là nhẫn tâm, nếu cho cô quên đi anh thì tốt biết mấy, cứ phải để cô chịu day dứt dù cho đến lúc chết, day dứt về mọi thứ.
"Tô Na, em sao rồi?"
"Giọng của Trịnh Kình Sâm? Mình bị hoang tưởng sao?"
Trong đầu của Tô Na lại vang vọng lên câu nói đó, mắt cô đã nhắm nghiền vì toàn thân cô đều rệu rã.
"Là anh đây, mở mắt ra nhìn anh đây, Tô Na."
Lại là giọng nói đó, hai tay cô như bị ai đó rung lắc đánh thức.
Cô từ từ mở mắt, dưới ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt Trịnh Kình Sâm lại hiện ra trước mắt, cô nhép miệng thều thào.
"Tại sao anh cứ xuất hiện trong đầu em thế? Nhưng mà, tay của anh trong ảo giác lại ấm thật."
Tô Na vẫn cứ nghĩ mình đang bị ảo giác, cô không bất ngờ, tự nhiên dúi mặt vào tay của anh cảm nhận chút ấm áp.
Nhưng cô thực sự chưa nhận ra, Trịnh Kình Sâm xuất hiện trước mắt cô là người bằng da bằng thịt.
Anh nhíu mày khi sờ vào má của cô, nó lạnh ngắt, sờ xuống bàn tay còn lạnh hơn nữa.
Anh ngay lập tức ôm cô vào lòng, nhưng liền cảm nhận được có cái gì đó ươn ướt, anh nhớ đến vết thương của cô, ngay lập tức anh lại vén áo của cô ra.
Toàn bộ cánh vai cô không chỗ nào là không có máu, mắt anh mở lớn, răng nghiến lại đau xót, bàn tay siết chặt giận dữ.
"Vết thương của cô ấy nghiêm trọng quá, vậy mà cô ấy vẫn có sức để tấn công Mã Chính Thành.
Thể lực của cô ấy lúc đó, so với lúc này khác nhau một trời một vực.
Là ai đã khiến cô ấy thành ra thế này?"
Tô Na nằm trong lòng anh yên tĩnh, may mắn là anh vẫn cảm nhận được hơi thở của cô, nhưng hơi thở yếu ớt lại không đều.
Trịnh Kình Sâm vội vã lại lây cô dậy, anh không thể để cô ngủ, trong lòng anh dự cảm có gì đó nhưng bão tố ập đến.
"Tô Na, mau dậy đi, trả lời anh, em có cảm thấy đau không?"
Tô Na lần nữa lại mở mắt, đôi mắt nhòe ra không nhìn rõ thứ gì, mi mắt cứ mở rồi lại sụp xuống.
Trong đầu cô cứ đinh ninh những thứ này đều là ảo giác nên cô không còn muốn che giấu cảm xúc nữa.
Tay cô nắm lại đưa lên, đấm từng cái vào vị trí trái tim, giọng thống thiết đau khổ.
"Đau, tim em đau lắm.
Em không làm được gì hết, có phải em vô dụng lắm không?"
Trịnh Kình Sâm vội ngăn tay cô lại, giọng anh cố gắng thoát ra cơn tức nghẹn mà lên tiếng.
"Không đâu."
Tô Na lại dựa vào người anh, thân thể không còn chút sức lực, chỉ có thể ngả nghiêng dựa vào người khác, cô lại thều thào, dường như cả tâm trí của cô đã rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
"Em cảm giác mình sắp đến một nơi nào đó rất xa, ở đó không có lòng người hiểm ác thì sẽ không có đau khổ.".
Harry Potter fanfic
Tâm can của Trịnh Kình Sâm như quặn thắt lại, từng lời nói bi ai của cô làm anh đau đến mức nghẹt thở, tay anh siết chặt tay cô, không thể để cô trong tình trạng như thế này nữa.
"Không đâu.
Anh sẽ đưa em ra khỏi đây, bằng bất cứ giá nào."
Trịnh Kình Sâm không nghĩ ngợi được nhiều nữa, anh nhanh chóng bế sốc cô dậy và nhìn thẳng ra cánh cửa.
Anh phải đưa cô đi thôi, đợi người của anh tới thì e là không kịp nữa rồi..