Đằng Tư Vũ khựng người, anh ta buông Trịnh Kình Sâm ra, thì ra một người khi yêu thì có thể điên cuồng tới vậy.
Đằng Tư Vũ khẽ phụt cười.
"Thôi vậy, đây là cuộc chơi của cậu, cậu có quyền quyết định.
Nhưng phải hứa với tôi là cậu phải khiến cho lão già Mã Chính Thành kia bầm dập không chỗ dung thân đấy.
Tôi ngứa mắt với ông ta lắm rồi."
Trịnh Kình Sâm sắc mặt âm lãnh không đổi, trong lời nói còn thể hiện rõ ý định cực mạnh.
"Dĩ nhiên là phải vậy rồi."
Trịnh Kình Sâm lại quay người rời đi, đột nhiên tiếng của Đại Ngư rất lớn từ bên ngoài truyền vào.
Đại Ngư cắm đầu cắm cổ chạy đến cửa vẫn hối hả nói lớn.
"Không hay rồi, có chuyện lớn rồi Đằng Tư… Vũ…"
Nhìn thấy Trịnh Kình Sâm, Đại Ngư ngay tức thì thu bé lại giọng nói, ánh mắt chao đảo nhìn về phía Đằng Tư Vũ mà không nhìn vào anh, cậu ta nói.
"Anh… anh Sâm sao cũng ở đây?"
Trịnh Kình Sâm có linh cảm mãnh liệt rằng chuyện rất tồi tệ đã xảy ra, chúng là lí do mà Đại Ngư không dám nói trước mặt anh.
Anh nhíu chặt mày, bắt lấy bả vai của Đại Ngư mà nắm chặt, anh bắt đầu tra hỏi về Tô Na.
"Cậu vừa mới ở chỗ Tô Na về? Vậy người đâu, cô ấy thế nào rồi?"
Đại Ngư lúng túng, vì không biết phải nói thế nào nên rất căng thẳng, cổ họng khô ran, cậu ta nuốt ực khiến yết hầu chuyển động nhẹ.
Trịnh Kình Sâm không có nhiều kiên nhẫn, tay anh siết chặt vai của cậu ta hơn, anh quát lớn.
"Nói!"
Đại Ngư giật mình, Trịnh Kình Sâm như đang muốn bóp nát xương của cậu ta trong vô thức vậy.
Đại Ngư gồng chặt bàn tay chịu đựng, chuyện này trước sau gì Trịnh Kình Sâm cũng biết, cậu ta liều mình đành nói thẳng ra.
"Chị Tô Na trên đường bị đưa về sở cảnh sát thì gặp phải một nhóm hắc bang.
Bọn chúng đông hơn cảnh sát, người sau đó cũng… bị bọn chúng cướp đi rồi.
Em đã cố gắng cho người đuổi theo để cứu chị ấy, nhưng đã để… mất dấu.
Còn…"
"Còn chuyện gì? Không mau nói tôi chôn sống cậu."
Đại Ngư cắn răng nói tiếp.
"Là trong lúc bọn hắc bang cướp người, bọn chúng và cảnh sát có sử dụng súng.
Cảnh sát đã bắn vào vai của chị ấy khi chị ấy bị đưa lên xe."
Đại Ngư vừa dứt lời, hai tay của Trịnh Kình Sâm càng siết chặt lấy vai của cậu ta hơn nữa, một lực không hề nhẹ khiến cậu ta cảm nhận được cơn đau đang dần dần rõ rệt
Trịnh Kình Sâm cúi đầu gầm mặt, tóc rũ xuống che đi đôi mắt nồng đượm sát khí của anh.
Đến cả giọng nói, bề ngoài có vẻ là bình tĩnh, nhưng một khi Đại Ngư nói cái tên đó ra, anh có thể tức tốc đi giết tên đó cũng không chừng.
"Tên nào, là tên nào bắn cô ấy?"
Đến nước này rồi, Đại Ngư cũng không còn gì để giấu diếm, cậu ta ngay tức khắc nói.
"Em nhìn thấy rất rõ, là tên đội trưởng đã dẫn người đi bắt chị ấy, có vẻ như đó không phải là đạn lạc mà là cố tình."
Đúng như dự đoán, Trịnh Kình Sâm kích động ngay lập tức lao đi, ánh mắt ngập tràn oán hận đã không còn tính người.
Đằng Tư Vũ hốt hoảng nhanh chóng giữ người Trịnh Kình Sâm lại từ phía sau.
"Đại Ngư, giữ Kình Sâm lại, đừng để cậu ta đi giết người."
Trịnh Kình Sâm sau đó thì bị ngất đi do tác dụng của thuốc vẫn còn chưa tan, cộng thêm chịu nhiều tin tức đả kích như thế, anh vì quá gắng gượng nên đã kiệt sức.
Anh dù đang hôn mê cũng không thể yên lòng.
Anh nhìn thấy Tô Na, cô đang vươn tay ra về phía của mình, anh vui mừng đưa tay ra nắm lấy, nhưng anh chợt nhận ra anh không thể chạm vào cô.
Hình bóng của cô cứ thế mà mờ dần, cuối cùng tan biến như làn khói.
"Tô Na, đừng đi, Tô Na…"
Trịnh Kình Sâm giật mình tỉnh lại, anh bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm vì hóa ra chỉ là mơ, nhưng anh cũng tức tốc quay trở lại với hiện thực, anh phải cứu Tô Na.
Anh nhìn xuống tay của mình đang truyền nước, anh có ý định giật nó ra, nhưng Đằng Tư Vũ lại vào phòng đúng lúc nên đã kịp ngăn anh lại.
"Cậu đang làm gì vậy? Bình tĩnh lại đi có được không? Bây giờ cậu có biết Tô Na đang rơi vào tay ai không? Cậu không biết.
Việc cậu phô trương đi khắp nơi tìm cô ấy chỉ làm cho cô ấy nguy hiểm thêm mà thôi.
Kình Sâm, tin tôi đi, Tô Na tuyệt đối sẽ an toàn, nếu bọn chúng muốn xử lý cô ấy thì đã ra tay ngay tại chỗ rồi, không cần phải tốn công sức cướp người như thế.
Cậu đừng quên, kẻ bắn Tô Na là cảnh sát, không phải bọn hắc bang đó."
Đằng Tư Vũ nói rất nhiều, những lời nói đánh trúng trọng tâm, cũng đánh trúng vào tim anh.
Rốt cuộc những lời nói đó cũng có hiệu quả với Trịnh Kình Sâm.
Anh thả lỏng tay ra, ngã người ra sau, lấy hai ngón tay đè lên đôi mắt, anh thở dài.
"Tư Vũ, cậu nói đúng, tôi nên bình tĩnh.
Phải sửa chữa sai lầm, phải đưa Tô Na an toàn trở về, phải trả thù cho cô ấy.
Kẻ làm cô ấy tổn thương, cũng đừng mong bản thân mình sẽ sống tốt.
Bởi vì… tôi sẽ không cho phép.".