Sau khi sắp xếp phòng ở cho Mã Tiểu Tuệ xong, Trịnh Kình Sâm và Tô Na cùng trở về phòng ngủ, hai người đã không nói với nhau câu nào kể từ bữa tối.
Thấy Mã Tiểu Tuệ gần như tạo ấn tượng tốt với Trịnh Kình Sâm chỉ trong lần đầu gặp, mà không cần sự giúp đỡ nào từ cô.
Cô nên vui mới phải, nhưng trong lòng cô không hề cảm thấy thoải mái chút nào.
Trịnh Kình Sâm cũng luôn quan sát để ý đến biểu hiện của cô, trong khi anh nói chuyện vui vẻ cùng người phụ nữ khác, cô ta còn hôn anh nhưng thái độ của cô vẫn điềm nhiên như đó là điều bình thường, trong lòng của anh cũng không mấy vui vẻ.
"Em…"
"Tôi…"
Bằng một sự trùng hợp, cả hai con người im lặng thin thít đột nhiên lại cùng lúc mở lời.
Trong thâm tâm của Trịnh Kình Sâm bỗng lóe lên một chút mong mỏi, nhưng anh vẫn cố tỏ ra kiêu ngạo, anh vờ ho khan một tiếng, đánh mắt đi nơi khác không nhìn cô mà nói.
"Em nói trước đi."
Trong đầu của anh lúc này đang mường tượng ra khuôn mặt của cô sẽ ửng hồng e thẹn nói rằng cô rất không vui khi anh lại thân thiết với người phụ nữ kia và không muốn anh làm như vậy nữa, khi đó anh sẽ trêu chọc cô một chút rồi cả hai sẽ cùng làm lành.
Thật ra anh rất ghét cảm giác cả cô và anh đều im lặng như thế này, anh sắp không chịu được nữa rồi.
Trịnh Kình Sâm cố giấu nụ cười và chuẩn bị sẵn sàng để nghe cô thú nhận, và rồi cô giọng của cô vang lên, mọi hình ảnh trong đầu anh gần như bị vùi dập trong tích tắc.
"Tôi định nói hôm nay tôi muốn về phòng của mình, ở đây tôi có để một ít đồ nên tôi vào lấy rồi sẽ đi ngay."
Trịnh Kình Sâm quay người lại nhìn cô, ánh mắt đã trở nên u ám, giọng nói cũng vậy.
"Ý em là muốn ngủ riêng sao?"
"Vì tối nay tôi còn làm việc, sợ thức khuya sẽ ảnh hưởng đến ngài…"
Tô Na không do dự mà trả lời lưu loát, nhưng đang nói dở thì Trịnh Kình Sâm lại đột ngột cắt ngang, biểu tình hình như đang sắp nổi giận.
"Trả lời vào trọng tâm."
Tô Na có hơi giật mình một chút, nhưng ánh mắt cô không hề chao đảo mà nhìn thẳng vào anh nói một cách kiên định.
"Phải."
Trịnh Kình Sâm không hề nổi giận như cô đã nghĩ, anh thậm chí còn khá hốt hoảng khi nhìn vào mắt của cô, anh vội đưa tay ra về phía cô.
"Em đang giận vì anh để Mã Tiểu Tuệ hôn sao, hay là…"
Tô Na lùi lại vài bước để tránh né tay của anh đang với tới, trên môi cô lại nở ra một nụ cười, nhưng nhìn vào nó lại khiến cho đối phương cảm thấy đau lòng.
"Ngài Trịnh, chẳng phải đã nói đó chỉ là cách giao tiếp bình thường thôi sao, mà cho dù là không phải, tôi cũng không giận đâu."
Nói xong, cô hơi cúi người kính cẩn rồi đi lại phía cửa.
"A…"
Tô Na bất chợt kêu lên một tiếng, đồ đạc cô cầm lấy trên tay trong phút chốc đã rơi vãi xuống sàn.
Trịnh Kình Sâm ôm chặt cô từ phía sau, càng lúc càng siết chặt như không có ý định buông.
"Rõ ràng là em đang giận.
Xin lỗi, anh không nên làm vậy để chọc tức em, đừng giận, anh không muốn ngủ riêng."
Tô Na không biết có phải mình đang gặp ảo giác không, vậy mà Trịnh Kình Sâm lại nói ra những lời như đang làm nũng với cô vậy.
Anh còn nói là anh cố ý, nhưng làm sao có thể, Mã Tiểu Tuệ xinh đẹp lại tài giỏi như vậy, cô ta không thật sự thu hút anh sao?
Tô Na trong giây lát không biết nên phản ứng như thế nào, dần dần ngay chính cảm xúc của cô cô cũng không thể hiểu rõ.
Trịnh Kình Sâm nhân lúc này mà làm loạn, bàn tay di chuyển xuống dưới bất ngờ khiến Tô Na hoảng hốt vội đẩy anh ra khỏi người.
Nhưng chưa bao giờ cô có cơ hội phản kháng thành công, Trịnh Kình Sâm tiếp tục mò mẫm, từ khi nào đã đẩy cô nằm xuống giường.
"Ngài… ư…"
Trịnh Kình Sâm hôn lên cổ cô rồi chuyển dần lên chạm lấy đôi môi căng mọng, từ từ rút hết mật ngọt cho đến khi anh khiến đôi mắt của cô trở nên mộng mị, hơi thở trở nên gấp gáp, anh vuốt nhẹ yêu chiều lên mái tóc của cô và nói.
"Tô Na, không một ai có thể thu hút anh ngoài em ra, em nên yên tâm vì anh chỉ yêu một mình em thôi."
Tô Na nhìn anh mà trong đầu trống rỗng.
"Yêu ư?"
"Phải, anh yêu em, em cũng yêu anh đúng không?"
Tô Na vẫn nhìn anh, nhưng cô lại im lặng "Anh ấy hỏi mình có yêu anh ấy không ư? Trước đây chỉ đơn giản là thích, còn giờ… mình không biết."
Tô Na cứ nhìn anh mà thơ thẩn, trong lòng ắt có rất nhiều tâm sự, Trịnh Kình Sâm cũng không muốn làm cô khó xử, anh nâng tay cô lên nhẹ nhàng hôn lấy, môi lại hơi nhếch lên cười một cách tà mị nói.
"Không vội, dù sao cả đời này em cũng không thể rời xa anh được, nên em muốn trả lời nào cũng không thành vấn đề.
Anh có thể đợi."
Tô Na nghe tới hai chữ cả đời mà lòng đau như xé ra, thân thể buông lỏng tựa như một lời mời gọi, cả hai cùng rơi vào trầm luân, giọt nước mắt của cô khẽ rơi xuống, cứ ngỡ là hạnh phúc nhưng lại chất chứa toàn bộ nỗi cay đắng trong cô lúc này.
Câu trả lời mà anh mong muốn, có lẽ sẽ thốt ra từ miệng của người khác chứ không bao giờ là cô.
.