Đồng hồ điểm đúng giờ trưa, Tô Na đến Mã gia để gặp Mã Chính Thành như đã hẹn.
Mã Chính Thành nhìn thấy cô liền nở ra một nụ cười nham hiểm.
"Trước khi nhận ảnh của mẹ mày, thì mày hãy ký bản cam kết này đi."
Ông ta đẩy ra một tờ giấy cùng với ba chữ to tướng.
"Bản cam kết?"
Tô Na cảm thấy cái bản cam kết này nhất, định là một thức gì đó mà ông ta sẽ đem ra dùng để điều khiển cô phải làm theo những gì ông ta muốn.
Trong bản cam kết viết rằng, Tô Na không chỉ phải giới thiệu Mã Tiểu Tuệ với Trịnh Kình Sâm mà còn phải tạo cơ hội để cô ta mang thai con của anh một cách vô tình.
Sau khi xong việc cô còn phải viết thêm một tờ giấy từ quan hệ cha con, sau đó thì âm thầm rời đi, những việc còn lại như ly hôn với Trịnh Kình Sâm, sẽ do ông ta đích thân giải quyết giúp.
Không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ ông ta sẽ rút lại toàn bộ tiền điều trị cho mẹ của cô.
Bà ấy sẽ không sống nổi qua một tuần.
Tô Na đọc đến cuối cùng, cô nghiến răng, bàn tay siết chặt hận không thể giết chết lão già cầm thú này ngay lập tức.
Tính toán hết trăm bề, điều nào cũng toàn có lợi cho ông ta, biến cô thành một kẻ vong ân phụ nghĩa, còn ông ta thì trở thành một người cha đáng thương bị con gái phản bội.
Đúng là tình cha bao la, Tô Na cảm động đến mức chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào.
Mã Chính Thành biết rõ cô đang nghĩ gì, ông ta càng cố ý buông lời thách thức.
"Mày ký, ảnh thuộc về mày, sau khi hoàn thành thì mày và mẹ của mày được tự do.
Mày không ký, thì chờ ngày bị Trịnh Kình Sâm đá mày ra khỏi cửa, mày cũng đừng bao giờ mong gặp lại mẹ của mày."
Mã Chính Thành nắm rõ điểm yếu của cô chính là Tô Ân, một câu, hai câu đều lôi Tô Ân vào để kích động cô, rõ là một kẻ thâm hiểm.
Tô Na không có lựa chọn, cô nhanh chóng không hề do dự mà đặt bút ký, nhưng cũng không quên nói ông ta một điều.
"Tôi sẽ dốc sức tạo cơ hội, nhưng có đậu thai được hay không là do bản lĩnh của cháu gái ông, đến lúc đó lại đổ thừa cho tôi không hoàn thành nhiệm vụ là không được."
"Ha ha ha, một đứa như mày cả đời này chỉ có thể đứng nhìn chồng mày có con với người phụ nữ khác mà thôi.
Nên mày không cần phải lo lắng hộ người khác, tự lo cho thân của mình đi."
Tô Na đang kéo nét chữ cuối cùng đột nhiên bị lời nói của ông ta làm khựng lại.
Rồi cô cười một cách bàn quang đáp trả.
"Ông nói chuyện này đúng thật.
Cũng như ông, cả đời ông chỉ biết đứng nhìn người khác được mẹ yêu thương mà thôi, tôi chắc ông không hiểu được cảm giác được mẹ yêu thương là như thế nào đâu nhỉ?"
Tô Na vừa nói xong, cô ngay tức khắc nhận được một cái bạt tai do Mã Chính Thành hùng hổ giáng xuống.
Mặt ông ta tức giận đến đỏ bừng, ông ta nghiến răng nghiến lợi đay điếng nói.
"Mày nhìn xem, mày giống con tao ở chỗ nào? Cái bản tính thích trả treo chỉ có lũ thấp hèn như mày mới làm.
Ký xong rồi thì cút.".
harry potter fanfic
Tô Na có một cảm giác hơi rát ở khóe miệng, cô chạm nhẹ tay vào thì cả một đầu ngón tay trỏ toàn máu, ông ta cũng ra tay nặng thật, đây là lần đầu cô bị đánh.
Cô đột nhiên bật cười, dùng tay quét qua khóe miệng lau sạch máu.
Bị đánh đau như vậy cô cũng không nhăn mặt lấy một cái, ngược lại trên gương mặt lại mang đầy vẻ giễu cợt vì về lý cô đã thắng được ông ta rồi, ông ta không nói lại được nên mới ra tay đánh cô.
Lúc trước mẹ của ông ta ngoại tình, bỏ theo một tên trai bao, chuyện này cả thành phố đều biết, là nỗi ô nhục của Mã gia.
Vào lúc Mã Chính Thành xuất hiện, vào ngày cuối cùng được ở bên mẹ cô, bà ấy đã kể cho cô nghe.
Ai cũng nói mẹ của ông ta là hạng phụ nữ lẳng lơ, nhưng ngược lại cô lại thấy, mẹ của ông ta chính là chịu không nổi sự thâm độc của cha ông ta mới bỏ đi theo người khác, dù người đó không giàu có cũng chẳng có gì trong tay.
Cái bảng tính thâm độc đó của cha ông ta bây giờ ông ta đã thừa hưởng toàn bộ rồi, lại còn có phần hơn.
Thôi Cẩn Á chắc cũng cùng ông ta ngưu tầm ngưu mã tầm mã mới sống được hòa thuận với ông ta đến bây giờ.
Đoạn Tô Na bỗng nhiên bật cười, Mã Chính Thành thẹn quá hóa giận nên đầu óc cũng lúc lẫn, định nhân lúc này làm cho cô sợ rồi đuổi cô đi để qua cầu rút ván sao? Trò hề này không đánh lừa được cô.
Cô nhanh chóng giật lại bản cam kết về phía mình, hai tay làm động tác dọa xé.
"Việc ở đây vẫn còn chưa xong mà ông bảo tôi cút là sẽ cút ngay sao? Tô đã ký rồi còn hình của mẹ tôi đâu?"
Mã Chính Thành nhìn cô với ánh mắt lườm liếc như nhìn kẻ thù, trong lòng ác độc thầm nghĩ, đợi đến khi Mã Tiểu Tuệ thành công mang thai của Trịnh Kình Sâm rồi, ông ta sẽ ngay tức khắc khiến đứa con rác rưởi này không thể vênh váo được nữa.
Vì kế hoạch lớn hơn, ông ta nhẫn nhịn, mạnh tay kéo hộc bàn lôi ra một tấm ảnh.
Thật sự chỉ có một tấm ảnh, lão ta cũng thật keo kiệt..