Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
rần Thái không ngờ Lục Tiệm Hành ham hố hư vinh đến vậy, giật mình hỏi: “Anh định mua bao nhiêu?”
“ triệu đi, ” Lục Tiệm Hành nói, “Cũng không thể ít hơn Phương Đình.”
Trần Thái: “…”
May mà Lục Tiệm Hành không trực tiếp giao cho thư ký đi làm. Ở đâu một phát kiếm cho anh triệu fan được.
“Anh cần nhiều fan như vậy làm gì?” Trần Thái nhỏ giọng hỏi trong điện thoại, “Số liệu đó của bọn họ là để cho các nhà đầu tư và bên quảng cáo xem thôi, mấy con số đó đối với truyền thông đều là để tham khảo, anh lại đâu debut hửm.”
Lục Tiệm Hành nói: “Vậy anh mà đăng weibo thì ai xem hả?”
“Dù có mà mua follow thì cũng đều là nick ảo, đâu có phải mua triệu người thật đâu…” Trần Thái quả thực dở khóc dở cười, hỏi anh, “Anh đăng weibo làm gì?”
“Show ân ái.”
Trần Thái: “…”
“Thôi chúng ta tém tém lại đi, ” Trần Thái bó tay chịu thua, nhanh chóng khuyên giải, “Show ân ái có ngày bị nghiệp quật đấy, anh vừa đẹp trai vừa to lại lại có tiền, ngộ nhỡ bị tiểu yêu tinh nào đó để ý thì làm thế nào?”
Lục Tiệm Hành hừ một cái, không lên tiếng.
Trần Thái biết anh thích nghe điều này, tận hết sức lực khen: “Em cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy anh đâu, cái tên CiCi kia đủ cho em ăn no bụng ghen rồi. Nhiều người dòm ngó anh em căng thẳng lắm.”
“Anh đây quý báu đến vậy à?” Lục Tiệm Hành tâm lý thoải mãn vô cùng, nhưng không tiện biểu hiện rõ ràng, cố ý ở bên kia nói, “Thế ứng dụng này dùng sao, lắm thứ linh tinh.”
“Vậy về nhà em cài đặt giúp anh nhé, ” Trần Thái vội nói, “Hôm nay em cũng không có việc gì, có thể về sớm một chút.”
Tuyết Oánh quay phim xong rồi, dạ tiệc điện ảnh vào cuối tuần, show giải trí phát sóng vào thứ hai tuần sau. Hai ngày nay Trần Thái mới rảnh để nghỉ ngơi, không đợi đến giờ tan ca đã đi ra ngoài, tới siêu thị mua đồ ăn.
Đến khi y về nhà hầm xong xuôi thịt kho tàu, cũng là lúc Lục Tiệm Hành tan sở.
Trần Thái hoan hỉ chạy tới chờ ở cửa, cửa vừa mở y đã dâng lên một nụ hôn.
Lục Tiệm Hành ôm y hôn một hồi lâu, mới cau mũi ngửi ngửi, hiếu kỳ: “Em làm gì đấy? Toàn mùi rượu.”
Trần Thái nói: “Thịt kho tàu đó, mới vừa gọi điện thoại cho mẹ em để học. Dùng cả một chai rượu vang vàng() để nấu.”
Lục Tiệm Hành hiếm khi thấy y xuống bếp, rất tò mò đi theo phía sau.
Trần Thái nói: “Điện thoại của anh đâu, để em cài đặt thông tin cho anh.”
Lục Tiệm Hành đưa tới, nhân tiện hỏi: “Anh lướt mạng thấy tin Kiều Tu và Dịch Tiểu Thanh yêu nhau, là thật hay giả? Dịch Tiểu Thanh còn lớn hơn hắn mười mấy tuổi cơ mà?”
Tin này từ hôm Trần Thái đang chiến đấu với Kiều Tu, là lịch sử đen của Kiều Tu bị oan gia trước đây đào ra.
“Thật đấy, ” Trần Thái nói, “Nếu không phải được Dịch Tiểu Thanh tiến cử, Kiều Tu cũng không có cơ hội có một chân trong bộ phim đang hot kia đâu. Hiện giờ đạo diễn nổi danh có khả năng nâng đỡ thành sao cũng chỉ có mấy người đó, ai mà không đỏ mắt cố chen vào. Nhưng mà Kiều Tu cũng thật xấu xa, bên này dụ dỗ bà chị kim chủ, bên kia thì lại tạo tin đồn với ngọc nữ để loại bỏ tin đồn.”
Lục Tiệm Hành bỗng nhiên tỉnh ngộ, vẻ mặt đầy hóng hớt.
Trần Thái quay đầu lại nhìn anh, cũng rất kinh ngạc: “Không phải là anh không biết gì hết đấy chứ?”
“Anh không biết mà, ” Lục Tiệm Hành nói, “Tin đồn quá nhiều, anh lại chẳng biết hỏi ai, cũng không biết cái nào là thật cái nào là giả.”
Trần Thái: “…”
Sao trước đây không nhìn ra anh thích hóng hớt showbiz đến vậy?
Nhưng mà Lục Tiệm Hành ở bên ngoài vẫn luôn đóng vai cao lãnh, còn đặt ra tính cách tinh anh được thiết lập sẵn gì đó, người khác mà đi nói với anh mấy chuyện này mới là lạ chứ.
Lục Tiệm Hành lại hỏi: “Còn nhà sản xuất họ Văn nam nữ đều ăn, muốn quy tắc ngầm Hứa Hoán là thiệt hay giả?”
“…” Trần Thái, “Đó là giả. “
“Ồ?” Hai mắt Lục Tiệm Hành sáng lấp lánh.
“Muốn quy tắc ngầm hắn chính là phía nhà đầu tư cơ, ” Trần Thái nói, “Vị kim chủ đó nói sẽ đập cho hắn triệu tiền đầu tư phim, để cho hắn làm nam chính, nhưng mà hắn đã từ chối.”
“…” Lục Tiệm Hành tỏ ra kinh ngạc, “Cũng có khí phách lắm.”
“Không phải, ” Trần Thái nói, “Hắn thấy vẫn ít. Phim truyền hình cổ trang phải đầu tư rất nhiều, dù có là mấy năm trước thì triệu cũng không quay được. Hắn thấy được việc này vô căn cứ cho nên sẽ không nhận, chọn diễn bộ phim sau này thế là nhận được giải ảnh đế.”
Chẳng qua trong thời gian này Trần Thái và Hứa Hoán rất ít khi liên lạc, chỉ là mấy lần gọi điện thoại nghe nói mà thôi.
Cái giải thưởng ảnh đế mà Hứa Hoán nhận được cũng có chút giả tạo, lúc đó là lưỡng hổ tranh chấp, hắn ở giữa làm ngư ông đắc lợi. Đương nhiên so với mấy người như Kiều Tu, Hứa Hoán xuất thân chính quy, thực lực vẫn là cao hơn mấy đẳng cấp.
Làm người đại diện, hầu như ai cũng nắm rất rõ lịch sử đen tối của nhiều người, thế nhưng làm gì cũng phải có luật lệ, Trần Thái chỉ cần còn làm cái nghề này, dù có xéo sắc tung lịch sử đen của người khác cũng sẽ tuyệt đối không đụng vào Hứa Hoán, trừ phi y và Hứa Hoán là đối thủ.
“Lần trước Tôn Tuyền kêu em đi tìm Lữ Hàm, em đã suy nghĩ rồi, dù cho nội bộ công ty có tranh đấu, có thể đoạt tài nguyên nhưng không thể hủy tiền đồ của nhau.” Trần Thái thở dài, “Bằng không một công ty đang yên lành sẽ bị chính mình làm cho sụp đổ.”
Lục Tiệm Hành tán thành gật đầu: “Em nói đúng.” Nói xong lại thở dài, “Đáng tiếc đa số mọi người lại không hiểu.”
“Anh không lo lắng sao?”
“Thiên Di cũng chỉ là nơi anh làm việc, ” Lục Tiệm Hành nói, “Nhìn xem hạng mục nào có thể kiếm tiền, phần lớn đều là do Tiệm Viễn quyết định, còn anh chủ yếu kiểm soát các khoản thu chi cho cân bằng, tránh cho bọn họ tiêu quá mức.”
Đương nhiên tình thế phát triển những năm gần đây dần dần có chút vượt qua sự khống chế của anh.
Cổ đông trong công ty giờ chia làm hai phe, một phe là Lục Tiệm Viễn bên này, làm việc bảo thủ. Phe kia là anh em nhà họ Vương, đầu tư cấp tiến. Hai phe ngoại trừ có bất đồng trong các hạng mục đầu tư, thì chủ yếu mâu thuẫn vẫn là nằm ở các kế hoạch niêm yết thị trường của công ty.
Con đường niêm yết thị trường (chứng khoán) của Thiên Di đã được dự trù nhiều năm, nhưng mà nhiều lần gặp trở ngại, Lục Tiệm Viễn tuy xuất thân chuyên ngành tài chính, song bởi vì từ trước tới nay chỉ làm việc ở Thiên Di, cho nên tình cảm khá nặng, làm gì cũng từ tốn. Hiện giờ tình hình tài chính của Thiên Di vẫn ổn định, mấy trăm công ty xếp hàng IPO(), không thể đưa ra thị trường y cũng không vội vã.
Hai anh em nhà họ Vương thì lại khác, bọn họ vốn từng chịu thiệt của thời tư bản, hiện giờ lại quen mấy nhà đầu tư lớn, cho nên lúc nào cũng chỉ muốn sớm ngày đánh một trận cạnh tranh.
Vì vậy hai người họ nhiều lần gây khó dễ với ban giám đốc, đầu tiên là đề nghị Thiên Di có thể xuất vốn, lợi dụng cạnh tranh để thu về nguồn vốn khổng lồ, lại chất vấn Lục Tiệm Viễn nếu đã học tài chính, tại sao những năm này vẫn luôn không đồng ý hình thức mô hình sở hữu đặc biệt VIE() đưa ra thị trường. (Đang nói cái quái gì vậy @@ Chị tác giả dân kinh tế chắc luôn, nhưng xin hãy thông cảm cho dân ngoại ngữ như tui T_T)
Lục Tiệm Hành thì bởi vì xuất hiện nửa chừng, chuyên ngành học không hề liên quan đến đầu tư tài chính nên lần nào cũng đảm nhiệm vai trò người tàng hình. Đương nhiên mỗi lần cần bỏ phiếu biểu quyết thì anh vẫn sẽ ủng hộ Lục Tiệm Viễn.
Trần Thái không hiểu cụ thể mấy việc đó, thế nhưng cạnh tranh trong ngành nếu ăn thiệt thì không chỉ một bên. Trùm đầu tư có thể coi như là nhà họ Trang, tỷ lệ thắng rất rõ ràng, lính mới trong ngành muốn đụng chạm một cái còn dễ hiểu, chứ hoạt động nhiều năm như Thiên Di thì thực sự không cần thiết.
Việc này y cũng ủng hộ Lục Tiệm Hành, chẳng qua ý kiến của mấy nhân viên quèn như bọn y không quan trọng.
Hôm sau, Trần Thái hiếm khi ngủ quên, lúc bị gọi dậy vẫn còn mơ màng.
Lục Tiệm Hành đã mặc xong quần áo, khom lưng vỗ nhẹ lên mặt y, lại hôn một cái, hỏi: “Hôm nay em có ra ngoài không? Chìa khóa để trên bàn trà cho em đấy.”
Trần Thái có chút bất ngờ: “Anh định đi đâu à?”
“Tiệm Viễn bảo hôm nay trong nhà có liên hoan, bố kêu anh về đó một chuyến.” Lục Tiệm Hành nói, “Trưa anh không về đâu, em thì sao?”
“Em xem đã.” Trần Thái cuộn chăn trở mình, gần đây y quá mệt mỏi, tối hôm qua còn chưa làm gì, đang định hôm nay lôi kéo Lục Tiệm Hành làm một trận đây. Nghĩ vậy lại có chút không muốn, làm vẻ mặt tha thiết nói, “Chừng nào anh về?”
Lục Tiệm Hành ít khi tham gia tiệc gia đình, trong một năm ngoại trừ các ngày lễ quan trọng, cũng đều là đại thọ của các trưởng bối thì con cháu trong dòng tộc mới tề tụ, hơn nữa màn kịch quan trọng đều ở buổi tối.
Dù sao nhà bên đó cũng có phòng của anh, cho nên anh thường sẽ ở một đêm, hôm sau mới về đây.
Lục Tiệm Hành ngẫm nghĩ, hôm nay nói là ăn cơm trưa, có lẽ có thể về sớm một chút, nhưng cũng chưa chắc nên chỉ hỏi: “Làm sao vậy?”
Trần Thái chớp chớp mắt: “Muốn thổi cho anh.”
Lục Tiệm Hành nhất thời không kịp phản ứng.
Trần Thái đỏ mặt cười hì hì, thè đầu lưỡi làm động tác rất tục tĩu.
“Em trước đây chưa từng thử nha, nghe người ta nói cái này phải luyện nhiều thì mới có thể trên phút, ” Trần Thái liếm miệng, “Ngày hôm nay chỉ định thử trước một chút.”
Lục Tiệm Hành: “!!!”
Tên tiểu yêu tinh này! Thế này thì bảo người ta đi thế nào.
“Vậy anh sẽ cố về sớm, ” Lục Tiệm Hành nuốt nước miếng, không nhịn được dặn dò, “Hôm nay em đừng có đi đâu hết, ở trên giường đợi anh.”
Trần Thái ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ vâng.”
“Có việc nhắn tin cho anh hay, ” Lục Tiệm Hành bị y trêu chọc cả người nóng bừng, đi ra ngoài vài bước lại cảnh giác quay người trở về, nói, “Không cho phép lẳng lơ với người khác, có việc gì chỉ có thể nói với anh, quay video cũng được, gửi wechat cho anh.”
Trần Thái trốn trong chăn cười, cố ý nói: “Anh thật là đói khát nha tổng tài, đi ra ngoài ăn cơm còn muốn trói tiểu yêu tinh trong nhà.”
Lục Tiệm Hành hận không thể lột sạch y ngay tức khắc, giơ ngón tay chỉ, không quên nhắc nhở: “Đừng có gửi sai người đấy, nhìn cho rõ là ai.” Anh nói xong vẫn không yên lòng, dứt khoát đoạt lấy điện thoại di động, bắt Trần Thái đóng tất cả những khung chat chit khác lại.
Trần Thái cười ha ha cúi đầu làm theo, nào ngờ vừa mở ra đã ngây người.
Lục Tiệm Hành cũng đúng lúc ghé qua nhìn, còn sững sờ hơn y: “Thỏ con ngây thơ… Ai vậy?”
———————
Chú thích:
() Rượu vang vàng (Huangjiu): Là một loại đồ uống có cồn của Trung Quốc được làm từ nước, các loại ngũ cốc như gạo, lúa miến, kê, hoặc lúa mì, và văn hóa bắt đầu. Không giống như rượu trắng, nó không được chưng cất và chứa ít hơn % cồn.
() IPO: (viết tắt theo tiếng Anh: Initial Public Offering) là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng.
() VIE: Tức “Variable interest entity”, tham khảo ý nghĩa ở hình này:
Hết chương .