Tôi chạy xe về phòng trọ, lòng vẫn thấp thỏm lo. Tối Sài Gòn hôm nay yên ắng quá, chỉ vài cơn gió nhỏ tốc vào mặt cũng đủ làm tôi lạnh óc. Cái ý nghĩ về Đức, thằng bạn chí cốt đang bị bùa ngải hành hạ tháng quá làm rôi rớm nước, tôi coi nó như anh em ruột. Có đôi khi cái “tình” bằng hữu cũng đáng quý như tình ruột thịt. Những con người không cùng huyết thống, không chung máu mủ nhưng sát cánh bên nhau biết bao nhiêu năm trời, không tính toán. Tình nghĩa ấy mấy ai có được?
Sáng hôm sau, tôi hẹn giờ dậy sớm về lại Biên Hòa. Phải nhanh chóng đem Đức đi tìm bà băm đó, may ra tôi có thể cứu được nó. Phải tranh thủ trong tháng hè còn lại…
h sáng, tôi đã chạy về tới Biên Hòa. Cái rét trời sáng làm tôi run bật, người chỉ rạo rực lên khi nghĩ đến việc có thể cứu được Đức. Về tới nơi, tôi thấy Hoàng đang lau người cho Đức, nhìn nó có vẻ tiều tụy hơn hôm qua nhiều. Hai hốc mắt sâu hoắm vào, mặt xanh xao như vừa nôn tất cả thức ăn trong bụng ra vậy.
-Mày về rồi đấy à? Sao rồi?
Tôi kéo Hoàng ra mé nhà, tránh để cho ai nghe thấy câu chuyện:
-Tao hỏi được rồi, nó bị ếm ngải. Chắc cũng bị lâu rồi, người ta có cho tao cái địa chỉ bà băm. Bảo tới đó, bà băm có thể cứu được thằng Đức.
-Vậy bà băm ở đâu?
-Bả ở Bình Thuận lận, nó bị nặng lắm rồi. tao sợ ra đó rước bả về đây thì lâu quá. Bèo cũng phải mất mấy ngày, nên đang tính xin phép Bác gái, rồi chở thằng Đức lên đó luôn. Mày thấy sao?
Thằng Hoàng trầm ngâm một lúc, hai chàng mày nhíu lại có vẻ suy nghĩ:
-Hay là lấy con Camry cũ của bố tao nhỉ? Thời gian này ổng cũng không đi đâu, để tao gọi về hỏi mượn ổng vài ngày.
Thằng Hoàng rút điện thoại, thuyết phục bố nó một lúc lâu mới được:
-Được rồi, ổng cho tao với mày mượn - ngày. Để tao thuyết phục bác gái cho thằng Đức đi. À mà tao có chuyện này muốn kể với mày.
-Mày nói đi.
Thằng Hoàng lại nhăn mặt, cái tật xấu của nó mỗi lần có gì khó nói là vậy, nhìn rất khó coi.
-Mày nhớ bác Gái kể, chiều chiều hay nghe thằng Đức nói sảng, gọi ai đó tên Linh không?
-Có, rồi sao? Mày tìm ra ai rồi à?
-Ừ, chiều qua thằng Đức tỉnh táo được một lúc. Nó có kể cho tao nghe về người đó. Đó là cháu bác Tư, mới dưới Tây Nguyên xuống chơi vài bữa nay. Nó bảo bữa con bé đó xuống ở nhà Bác Tư ngày thứ nhất, nó có gặp qua một lúc, Bác Tư bảo con bé đó thích thằng Đức lắm. Cơ mà thằng Đức không chịu, chiều đó nó nói chuyện với con bé, đang nói chuyện thì thấy đầu óc choáng váng, mặt mũi xây xẩm lại. Không hiểu sao nó thấy sợ, xin thôi làm luôn. Hôm qua tao search trên mạng, thấy chắc có lẽ…
-Mày nói luôn ra đi
-Tao nghĩ chắc nó bị bỏ ngải tình rồi. Lúc sau này đỡ đỡ, nó có qua nhà Bác Tư lần nữa. Hình như cũng gặp con Linh tiếp hay sao ấy.
Tôi thực sự băn khoăn, có lẽ thằng Đức bị bỏ ngải thật. Thằng Đức không chịu nó, chắc là vậy nên nó tức mới bỏ ngải…
Chập tối, tôi và Hoàng cũng soạn xong đồ dùng cho ngày đường tiếp theo. Chất lên cốp sau con Camry của bố Hoàng. Bác gái cũng đồng ý cho tôi và Hoàng đưa Đức đi chữa trị, nhưng tuyệt nhiên không nói gì đến chuyện bùa ngải. Chỉ bảo là đem đi thầy lang nổi tiếng. Tình hình của Đức, có nói cho bác gái nghe thì cũng chẳng giải quyết được việc gì.
Đèn đường vừa xuống, tôi và Hoàng cũng bắt đầu chuyến đi xa, trời hiu hiu gió, làm xộc khí mát vào xe. Làm cái rạo rực vì nghĩ tới việc có thể cứu được Đức lên cao. Nhà Hoàng có xe hơi, nên nó biết lái từ rất sớm. Tôi thì chỉ biết lái xe máy, nên việc lái xe đành hoàn toàn giao hết cho Hoàng.
Tôi ngồi sau xe, giữ cho Đức nằm thoải mái. Nó vẫn mê man ngủ, chỉ lâu lâu tôi gọi nó dậy để ăn uống và lau người. Lạ là người nó cứ lạnh đi, chứ chẳng hề bị sốt chút nào. Đường xấu, thằng Hoàng lái cũng chưa quá vững tay. Nên chiếc Camry của chúng tôi đi không nhanh lắm, cũng nhằm tránh sóc khiến Đức thức giấc.
Tôi cũng gật gù, được một lúc thì ngủ quên mất. Phải đến tầm h, Hoàng dừng xe lại ở điểm tiếp giáp Bình Thuận, tôi mới thức dậy. Nó cũng buồn ngủ lắm rồi, và đường đi nó cũng chỉ biết tới đây.
-Tao chịu rồi, mình đi vội quá nên không để ý giờ giấc. Giờ này làm sao mà hỏi đường tới chỗ bà băm đó được. Tao cũng buồn ngủ lắm rồi
-Ừ, hay mày ráng chạy xíu nữa, kiếm cái nhà dân nào xin trú tạm. Sáng mai tính sau…
Tôi nhìn quoanh, con đường heo hút, trống trải đến lạnh người. Hai bên đường là rừng cây bạt ngàn, tôi tự hỏi “Không biết thế này thì kiếm nhà dân kiểu gì đây?”
-Thôi tao ráng chạy thêm xíu nữa, biết đâu có nhà dân gần khu này.
Hoàng nổ máy xe, tiếp tục tiến sâu vào con đường bạt ngàn cây cối hai bên. Sự thất vọng thật sự bao lấy hai chúng tôi. Lâu lâu, trong bìa rừng vang lên tiếng sói tru nho nhỏ, làm tôi lạnh xương sống. Đúng thật cảnh rừng hoang, núi độc có thể khiến cho người ta mất đi lòng dũng cảm, cũng như tinh thần.