Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

chương 80: thổ phỉ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Lam Sắc.

“Diệp Tướng, chúng ta dùng cờ hiệu gì?” Tào Võ mang lính làm cờ đến gặp Diệp Lạc.

Diệp Lạc nâng mắt lên, nghi hoặc: “Cờ hiệu?”

“Đúng vậy, cờ hiệu của Hổ Bí doanh lúc trước thì không thể dùng được rồi. Ở đây có cả Kỵ Binh, còn có cả thân vệ của ngài. Cho nên bên Kỵ Binh cũng không biết làm thế nào mới có thể đại biểu quân đội chúng ta.”

Diệp Lạc nở nụ cười: “Chúng ta không phải quân đội, chúng ta là thổ phỉ.”

Tào Võ nghẹn họng nhìn trân trối, ngơ ngác lặp lại một lần: “Chúng ta là thổ phỉ hả?”

Diệp Lạc không giải thích nhiều: “Truyền lệnh xuống, chỉ cần làm theo mệnh lệnh là được.”

Nàng dẫn quân đội ngày nghỉ đêm đi. Lương thảo đều do Quân Hối giao cho Tang Du, rồi Tang Du lại thông qua con đường của Diệp gia đưa tới.

Không ai biết Diệp Lạc đi đâu. Thậm chí Hoàng Đế Sùng Hưng – Quân Hoằng, cũng không biết hành tung của bọn họ.

Khi Trương Đài Minh trở về Bộ Binh, mới biết là Diệp Tri đã mang Hổ Bí Doanh tinh nhuệ nhất và Kỵ Binh Doanh của hắn đi. Mà hắn thì lại không biết thuộc hạ của mình đang ở nơi đâu. Hắn nổi giận đùng đùng đến Phủ Vương Gia, vẻ mặt khó coi: “Thất Vương Gia. Sao ngài có thể để Diệp Tri dẫn bọn họ đi chứ?”

“Thất vương gia, ngài như thế nào có thể làm cho Diệp Tri đem bọn họ điều đi rồi đâu?”

Quân Nặc cười khổ: “Tào Võ và Giản Thành phụng mệnh mang đội đi ra ngoài huấn luyện. Căn bản là chưa về đến kinh thành, Diệp Tri đã mang bọn họ đi.”

“Không có mệnh lệnh của ta, sao Tào Võ có thể đi theo Diệp Tri chứ? Hắn biết rõ Diệp Tri và ta không hợp nhau, không thể nào không xin chỉ thị đã rời đi.”

Ngón tay Quân Nặc chậm rãi vẽ lên miệng chén: “Ta nghĩ là Diệp Tri đã chinh phục bọn họ.”

Có vài người, là bẩm sinh đã có năng lực khiến người khác tin tưởng.

Trương Đài Minh oán hận đập bàn: “Bọn họ đi đâu chứ? Đi biên quan, hay đi Dực Quốc. Chỉ cần có thể liên hệ với bọn họ, thì ta sẽ có biện pháp gọi người của Bộ Binh về.”

Quân Nặc lắc đầu: “Ngay cả trong cung cũng không có tin tức của bọn họ.”

“Còn bên kia?”

“Cũng không có.”

“Ngay cả người đó cũng không tra được à?” Trương Đài Minh rốt cuộc nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Đúng vậy, ngay cả hắn cũng không tra được.”

Trương Đài Minh nghẹn nửa ngày, mới nói: “Tên Diệp Tri này, rốt cuộc nhảy ra từ đâu chứ?”

Quân Nặc rốt cuộc cũng buông chén trà, đứng dậy, nhìn ánh mặt trời sáng lạn bên ngoài, híp mắt, không nói gì.

“Thất vương gia, ngài đang nghĩ gì thế?”

“Bổn vương đang nghĩ, vì sao lúc trước hắn không chọn bổn vương? Rõ ràng người giơ tay với hắn trước, là bổn vương.” Người kia, hắn chưa từng hiểu rõ. Nếu Diệp Tri lúc trước chọn đứng bên phe hắn, vậy thì Quân Hoằng cũng chỉ có mỗi Diệp Tinh Dương và Dịch Kinh Hồng thôi. Lúc đó đối phó với bọn họ quả thực là dễ như trở bàn tay. Nhưng chỉ vì sự tồn tại của Diệp Tri, giải quyết được việc gay cấn của Bộ Hộ, nhẹ nhàng loại bỏ Lương Lược, điều động vạn người của Bộ Binh về tay Diệp Tinh Dương, ngay cả Hổ Bí Doanh cũng thành quân của hắn.

, nay liền ngay cả Hổ Bí doanh, cũng thành nàng dưới trướng chi binh.

Trong hoàn cảnh không ai để ý, hắn đã đưa Quân Hoằng từ một vị Thái Tử bị vây trong hoàn cảnh xấu, thành một Quân Vương có thể ngang hàng với bọn họ.

“Bổn vương, không thể đợi thêm nữa.” Quân Nặc hạ quyết tâm: “Nếu tiếp tục đợi, thì ưu thế của chúng ta sẽ mất hết.”

“Nhưng không phải bên kia bảo là, còn phải chờ một thời gian nữa sao?” Trương Đài Minh cũng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc.

Quân Nặc nhìn phía xa hồi lâu, mới nói: “Nói với bọn họ, lập tức hành động.”

Mấy ngày sau, trong Phủ Vương Gia ở Hoa Gian quốc, Phong Phi Tự cũng nhìn bức thư trong tay, im lặng một lúc lâu.

Bọn Mịch Các lẳng lặng đứng sau hắn, kiên nhẫn chờ đợi.

Rất lâu sau, Phong Phi Tự mới hỏi: “Vẫn không có tin tức của muội ấy à?”

“Dạ, sau khi tiểu thư gặp đám người Tào Võ, thì đi theo hướng Đông, tiến vào một khu rừng gần kinh thành. Chúng ta mất tin tức của tiểu thư trong rừng. Từ đó về sau, không tìm thấy tung tích đâu nữa. Kể cả thám tử của chúng ta ở biên cảnh ba nước, đều không có tin tức. Có lẽ, tiểu thư chỉ muốn nắm rõ các thế lực ở Sùng Hưng thôi, không phải nhằm vào chúng ta.” Mịch Các trả lời.

“Không đâu.“ Phong Phi Tự chậm rãi lắc đầu: “Người muội ấy đối phó, là ta.”

Lúc này là lúc các thế lực ở Sùng Hưng tranh đoạt quyền lực gay cấn nhất. Nếu không phải đề phòng hắn ra tay, thì muội ấy tuyệt đối không rời khỏi kinh thành.

Muội ấy biết với năng lực hiện nay của Diệp Tinh Dương thì không đủ để đối kháng với hắn, cho nên, muội ấy tự mình đến.

“Mịch Các, ngươi nói xem, ta và muội ấy, ai sẽ thắng?”

“Đương nhiên là Vương gia!” Mịch Các trả lời không chút do dự: “Lúc Vương gia bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm, tiểu thư còn đang du sơn ngoạn thủy với Vô Nhai.” Hắn luôn đi theo Phong Phi Tự, đương nhiên biết việc Vô Nhai gửi thư về miêu tả mấy sự tích huy hoàng của Diệp Lạc.

Phong Phi Tự cười khẽ một tiếng: “Thật không? Nhưng bây giờ ngay cả tung tích của muội ấy ta cũng không tìm được. Trận chién này, ta đã thua một chiêu rồi.”

Ngón tay gõ trên bàn, lại cầm lấy tờ giấy đang xem lúc trước, thở dài: “Thôi. Mịch Các, chúng ta bắt đầu đi. Như bọn họ nói, cứ kéo dài tiếp thì đôus với chúng ta chỉ có hại không có lợi.”

Đoan Ngọ Tháng năm, mùa tông tử bay hương.

không biết là cây gì.

Hoa Gian quốc bất ngờ phát động tấn công, chiếm được ba trấn quan trọng ở biên quan Sùng Hưng. Diệp Tinh Dương vội vàng ứng chiến, nhưng không kịp bố trí phòng ngự, chỉ đành lui binh về biên thành.

Tin tức truyền về kinh, bởi vì quân đội tiến công Sùng Hưng do Phong Phi Tự tự mình chỉ huy. Mà để đánh hạ ba trấn này, thân vệ Mịch Các, Quỷ Thủ của hắn, chỉ dùng thời gian chưa tới một ngày, đã thắng lợi.

Diệp Tinh Dương đóng ở biên thành, điều binh khiển tướng, tạm thời ngăn cản Mịch Các và Quỷ Thủ tiến công. Nhưng tình thế vẫn ác liệt như cũ, Phong Phi Tự đã bố trí tốt việc cung ứng lương thảo và đường đi của viện binh, dẫn theo vài tên thân vệ, chạy tới tiền tuyến với bọn Mịch Các.

Tang Du khẩn cấp gửi thư cho Diệp Lạc, Diệp Lạc trả lời, chỉ có vài chữ: “Để Tinh Dương chống đỡ.”

“Chống đỡ hả? Chống kiểu gì?” Diệp Thập Nhị gấp muốn nhảy dựng lên: “Đối với loại quái nhân như Phong Phi Tự, tên nhóc ngốc Tinh Dương kia làm sao có thể chống đỡ được, ngươi có nói rõ với tiểu thư không đấy?”

Tang Du để bức thư lên ngọn nến: “Tiểu thư nói có thể chống thì cứ chống đi.”

Để lại Diệp Thập Nhị thở dài: “Tinh Dương nhà chúng ta thật đáng thương mà. Tiểu thư thật nhẫn tâm.”

Diệp Thập Cửu nhích lại gần, mềm mại không xương nói: “Sao tỷ không nói là tiểu thư tin tưởng Tinh Dương chứ?”

Hai mắt Diệp Thập Nhị sáng ngời, ý cười càng sâu sắc: “Thật không?”

Diệp Thập Cửu vỗ vỗ mặt nàng: “Đúng vậy, Thập Nhị tỷ tỷ, đương nhiên là thật rồi. Tốt lắm, nếu tiểu thư đã không lo thì chúng ta cũng giải tán đi.” Đứng dậy, ngáp một cái rồi đi.

Mà lúc này Diệp Lạc đang ở đâu?

Nàng ngồi trên núi Tùng Ô, đúng giờ thì đếm số lượng binh khí đã làm xong, sau đó ghi hết vào sổ.

“Diệp Tấn, gọi người đến đem mấy thứ này về cho ta đi.”

Tào Võ lúc này đi từ ngoài vào, vỗ vỗ ống tay áo hỏi: “Diệp Tướng, những thứ này là muốn mang về Bộ Binh hả? Có thể để chúng ta đổi toàn bộ vũ khí thành đồ mới luôn đấy.”

Diệp Lạc cười tủm tỉm: “Tào Võ, ngươi tới thật đúng lúc, chỗ này ta còn để lại một ít, vừa vặn để đám người các ngươi đổi vũ khí mới.”

Tào Võ há miệng, vung tay lên: “Đến, mang xuống, phân phát cho mọi người.”

Đợi Tào Võ đi rồi, Diệp Tấn mới đi lên: “Mang một phần đưa cho Tinh Dương, còn lại, toàn bộ mang về Bộ Hộ.”

Trong mắt Diệp Lạc có ý cười, nhưng nói ra lại không phải việc đó: “A Tấn, ngươi nói cái này có gọi là ở giữa kiếm lời bỏ túi riêng không?”

“Không phải.” Diệp Tấn nghiêm trang trả lời: “Chúng ta dùng con đường Diệp gia làm việc cho triều đình, không cầm một xu, giữ lại một chút vũ khí ấy, vẫn là để cho quân đội triều đình. Tính ra, chúng ta vẫn thiệt.”

“Không sao, trong lúc cấp bách cống hiến cho quốc gia là việc nên làm, A Tấn các ngươi không cần có tâm tình riêng.” Diệp Lạc ho một tiếng.

“Dạ.”

Trong Dực quốc, biên giới của Hoa Gian quốc và Sùng Hưng vương triều đang hừng hực khí thế chiến đấu. Chẳng ai ngờ tới Núi Tùng Ô phòng thủ nghiêm ngặt đã bị người ta cướp sạch không còn gì.

Chẳng ai biết là người nào có năng lực này, có thể dưới tầm mắt của ba thế lực xâm nhập vào Núi Tùng Ô.

Tóm lại chờ lúc có người phát hiện ra, thì trên Núi Tùng Ô đã chỉ còn mỗi quặng sát chưa luyện chế thôi.

“Diệp Tướng, tiếp theo chúng ta đi đâu?” Trong lần đến Núi Tùng Ô này, Tào Võ đã sùng bái sát đất đối với vị Thừa Tướng này. Trong đám thận vệ của Thừa Tướng, lại có người biết đường, đi xung quanh Núi Tùng Ô mười ngày. Sau đó, cả đại quân bọn họ đã lẻn vào Núi Tùng Ô từ một nơi bí ẩn. Nói chung bọn họ không cần tốn nhiều sức, đã có thể thần không biết quỷ không hay chuyển hết kho binh khí to như vậy đi.

Diệp Lạc chống cằm: “Phía Đông Núi Tùng Ô, là cái gì?”

“Là Liêu thành.”

“Lại đi hướng đông nữa thì sao?”

Tào Võ không rõ nói: “Lại đi hướng đông, thi chỉ có Hoa Gian quốc thôi.”

“Chỗ nào của Hoa Gian quốc?”

“Tân Nguyên.”

“Tân Nguyên à!” Diệp Lạc mỉm cười: “Tân Nguyên rất tốt.”

Tốt á, cái gì tốt? Tào Võ nhớ rõ lúc ấy hắn có hỏi câu này.

Diệp Lạc cười mà không đáp.

Mười ngày sau, hắn đã biết đáp án.

Hóa ra Thừa tướng nói bọn họ lười về nước lấy lương thực, nên trực tiếp mượn của Hoa Gian Quốc về dùng. Hắn mới bừng tỉnh, Tân Nguyên, là nơi sản xuất lương thực gần biên cảnh ba nước nhất, hơn nữa đang thời kì chiến tranh, nên kho lúa đều đầy tràn.

Bọn họ lấy tốc độ rất nhanh cướp lương thực, rồi lại nhanh chóng rời đi, trước sau, không đến một ngày.

Hắn và Khương Tán nói tới việc này, đều có chút khó thích ứng.

“Thống lĩnh, ngươi nói xem quân đội chúng ta gần bảy vạn người. Sao lại không trộm thì là cướp như vậy?” Khương Tán nhìn đống lương thực, ánh mắt trừng to.

Tào Võ vỗ vỗ thanh kiếm ở thắt lưng: “Quên đi, đi theo Diệp Tướng đi. Dù sao ta chỉ cần có vũ khí và lương thực, thì cái gì cũng không sợ.”

Cùng lúc đó, Phong Phi Tự đã đoạt được biên thành, còn chưa kịp vui vẻ trước thắng lợi, đã nhận được tin xấu từ Núi Tùng Ô, kho lương thực trống không.

Hắn kinh ngạc nửa ngày, đột nhiên bật cười: “Nha đầu này!” Lắc đầu: “Mịch Các, đi thăm dò xem, còn lương thực tồn không, kể cả nhà dân.”

Không biết Mịch Các tra ra kết quả như thế nào, chỉ biết Diệp Tinh Dương gửi thư về Diệp gia viết như sau: “Báo cho tiểu thư biết, dân chúng đã di dời hết, người ở lại, đều là người Toàn thúc sắp xếp. Lương thực trong thành, không đủ duy trì ba ngày.”

Truyện Chữ Hay