Edit: Táo Đỏ
Thiệp mời lễ thành thân giữa Vương gia Hoa Gian quốc Phong Phi Tự và quận chúa Dực quốc Ninh Tương Vân rốt cục đưa đến Sùng Hưng vương triều.
Phong Phi Tự nắm giữ thực quyền Hoa Gian quốc, Ninh Tương Vân tuy chỉ là quận chúa nhưng cha nàng ta là Lễ thân vương thống lĩnh đội quân tinh nhuệ nhất Dực quốc, cho nên hôn lễ này náo nhiệt oanh động y như quốc chủ Hoa Gian quốc và công chúa Dực quốc kết đôi vậy.
Mặc kệ là thị uy hay là có ý tứ thăm dò, tóm lại ba nước ngoài mặt còn đang hòa bình, Quân Bách vẫn hạ lệnh cho Lễ bộ chuẩn bị hạ lễ, cũng sai thái tử Quân Hoằng tự mình đi trước ăn mừng.
Trong triều đình, Diệp Lạc cúi mắt.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng nàng vẫn còn vài phần kỳ vọng, giờ xem ra đã chứng thực đây không phải tin đồn vô căn cứ.
Rõ ràng là ánh nắng tươi sáng nhưng sao nàng lại thấy quanh thân đầy lạnh lẽo.
Nàng rũ mắt xuống, thế giới bỗng trở nên tĩnh mịch.
Là ai ý cười thản nhiên, hứa với nàng trọn đời trọn kiếp?
Là ai dịu dàng thầm thì, giúp nàng cuốn trôi tất cả đau khổ?
Là ai gắt gao ôm chặt, cười nói bồi nàng ngắm hoa nở hoa tàn?
Đột nhiên hai chân mềm nhũn, nàng qụy xuống.
“Diệp khanh?”
“Diệp thị lang!”
……Trong mơ mơ hồ hồ có rất nhiều thanh âm đang gọi nàng.
Nàng mở to hai mắt lại không thấy rõ gì cả.
Trên cánh tay bỗng đau đớn kịch liệt kéo nàng từ trong mông lung lại.
Nàng chớp chớp mắt, nhìn thấy khuôn mặt Dịch Kinh Hồng trong đôi mắt ẩn sâu lo lắng, thanh âm lại là vô cùng bình tĩnh, “Diệp thị lang, Hoàng Thượng hỏi ngươi có chuyện gì muốn tấu?”
Diệp Lạc nhìn lên phía trên, Quân Bách lại mở miệng hỏi lần nữa, “Diệp khanh, có việc cứ nói.”
Diệp Lạc cố gắng tỉnh táo, “Hoàng Thượng, lần này thái tử xuất hành vấn đề an toàn rất quan trọng nhưng Lễ bộ lại không quá am hiểu. Thần muốn xin Hoàng Thượng cử một võ tướng đi theo.”
Quân Bách trầm ngâm không nói, Binh bộ thượng thư Trương Đài Minh bước ra khỏi hàng nói, “Lời của Diệp thị lang rất có lý. Chỉ là chuyện chọn võ tướng nhất định phải tìm cho tốt, phải cam đoan thái tử an toàn nhưng lại không thể là lão tướng chinh chiến sa trường, bằng không dễ xảy ra hiểu lầm không cần thiết. Dù sao mấy nước đều từng xảy ra chiến tranh, sẽ có thể gặp lại những tướng cũ.”
Quân Bách nhìn về phía Quân Hoằng, “Không biết thái tử nghĩ sao?”
Quân Hoằng cũng chắp tay, “Việc lễ nghi ngoại giao không bằng cứ giao cho Lễ bộ quyết định?”
Quân Bách gật gật đầu, “Phó khanh có đề cử ai không?”
Phó khanh cúi đầu bước ra khỏi hàng, “Việc này Lễ bộ giao cho Diệp Tri phụ trách, không bằng để Diệp Tri xem người nào thích hợp.”
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, tuy chỉ là võ tướng tùy thân nhưng khi hai nước ngoại giao phải tuân theo nguyên tắc địa vị ngang bằng, người xuất hành chắc chắn sẽ phải phong tướng.
Đứng đầu là thái tử, võ tướng lại thuộc bên quân đội, là nơi đón nhận nguy hiểm đầu tiên, người bình thường không dám chen vào.
Cũng đã nêu ý kiến đến mức này rồi, Diệp Lạc ngẩng đầu lên, “Người được chọn cần có võ nghệ cao cường, bình tĩnh cơ trí, nhưng phải chưa từng ra chiến trường, tốt nhất là nên biết lễ nghi hoàng gia, không bằng chọn người trong Cấm quân đi. Hoàng Thượng tùy ý chỉ định một thị vệ trong Cấm quân là được.”
Lời này có tình có lý, không ai nhân cơ hội phản ứng được. Mà sự lựa chọn tốt nhất dĩ nhiên không thể không là Diệp Tinh Dương.
Lúc trở về Đông cung, Chiêm Xuân liên tục cảm thán, “Diệp Tinh Dương này cứ thế là được đề cử rồi?”
Quân Hoằng hơi hơi nhếch khóe miệng, “Việc chúng ta nghĩ rằng khó làm, Diệp Tri lại giải quyết dễ dàng như thế. Hơn nữa lại rất biết thời biết thế, không lộ ra sơ hở gì. Nếu không phải trước đó chúng ta đã biết thì sao nhìn ra được chút dấu vết gì!”
Chiêm Xuân lắc đầu, “Mỗi bước đều nằm trong kế hoạch của hắn rồi, người này tâm kế không phải nhỏ, về sau chúng ta không thể không đề phòng.”
Sắc mặt Quân Hoằng trầm xuống, trầm ngâm rất lâu không lên tiếng, một hồi lâu sau mới phát hiện Dịch Kinh Hồng trầm mặc lạ thường, “Kinh Hồng, ngươi làm sao vậy, từ lúc bãi triều đến giờ vẫn chưa thấy ngươi nói câu gì?”
Dịch Kinh Hồng cúi đầu thẫn thờ, căn bản là không có phản ứng gì.
Quân Hoằng cảm thấy hơi kỳ quái, lại gọi một tiếng, “Kinh Hồng.”
Lúc bấy giờ Dịch Kinh Hồng mới phục hồi tinh thần lại, “Dạ, điện hạ.”
“Có chuyện gì, ta rất hiếm khi thấy ngươi mất tập trung?”
Dịch Kinh Hồng miễn cưỡng cười cười, “Hôm nay Kinh Hồng cảm thấy thân thể không khoẻ, để điện hạ lo lắng rồi.”
“Ừ, nếu thân thể không khoẻ thì sớm về nghỉ ngơi đi!” Quân Hoằng rộng lượng vẫy vẫy tay, sau đó nhìn theo bóng dáng Dịch Kinh Hồng biến mất ở ngoài cửa.
“Điện hạ?” Chiêm Xuân thấy hắn thần sắc khác thường, tiến lên từng bước hỏi, “Có gì không thích hợp?”
“Không có gì!” Quân Hoằng lắc đầu, nhớ tới lúc lâm triều Diệp Tri cũng có lúc lạ thường, chẳng biết có phải cũng là thân thể không khoẻ hay không!
—oOo—
“Ca ca!” Diệp Tri đang tựa người trên ghế nằm đọc sách, Diệp Lạc vén mành đi tới. Nàng ngồi xổm bên cạnh ca ca, nhìn kỹ thần sắc trên mặt hắn, “Hôm nay huynh cảm thấy có khỏe không?”
Diệp Tri buông quyển sách trên tay, ngồi cao lên một ít, cười nói với muội muội, “Huynh tốt lắm, từ sáng đã ăn hết một chén cháo. Vừa rồi Thanh Nguyệt còn nói chuyện với huynh, huynh mới bảo nàng trở về phòng nghỉ ngơi.”
Diệp Lạc yên lòng, “Vậy là tốt rồi.”
Diệp Tri kéo tay nàng, lòng bàn tay có chút lạnh, “Làm sao vậy?” Tuy rằng trên mặt nàng vẫn mang theo ý cười, nhưng hắn vẫn cảm thấy cảm xúc của Diệp Lạc có chút không thích hợp.
Diệp Lạc lắc đầu, cúi người dựa vào trước ngực Diệp Tri, “Không có việc gì, muội thấy mệt chết đi.”
Tay đặt vào sau gáy nàng, Diệp Tri nhẹ giọng nói, “Vậy ngủ một chút đi, đến giờ cơm chiều ta sẽ gọi muội?”
“Được, ca ca, huynh để muọi dựa vào ngủ một lát.”
Diệp Tri nửa ôm muội muội, thoáng nằm thẳng ra, tay kia cầm tấm chăn đắp cho nàng, “Không về phòng ngủ sao, như vậy không thoải mái.”
“Không về phòng ngủ đâu, lạnh!”
Diệp Tri giương mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ ánh nắng sáng ngời, một hồi lâu mới nói giọng khàn khàn, “Ừ!”
Diệp Lạc nhắm mắt lại, không nghĩ linh tinh nữa, gần như là ngủ luôn ngay lập tức.
“Ca ca, hai ngày nữa muội phải ra ngoài một chuyến, có khi phải một tháng mới về nhà, có chuyện gì huynh cứ trực tiếp nói với Tang Du.” Ăn xong cơm chiều, Diệp Lạc nói.
Diệp Tri giương mắt nhìn nàng, “Muội muốn đi đâu?”
“Hoa Gian quốc,” Diệp Lạc nâng má, “Cùng đi với tên thái tử kia a, thật sự là tương lai cực khổ nước sôi lửa bỏng mà.”
Diệp Tri “Xì” một tiếng nở nụ cười, kẻ gặp phải cực khổ nước sôi lửa bỏng chân chính là thái tử điện hạ kia đi!
“Giản Phàm, thân thể ca ca tạm thời không có việc gì, đúng không?” Ra khỏi tiểu viện của Diệp Tri, Diệp Lạc mới kêu Giản Phàm lại hỏi bệnh tình. Trong thời điểm này nàng thật sự không muốn rời đi, nhưng chuyện đã đáp ứng nàng nhất định sẽ hoàn thành tốt.
Quân Hoằng đi Hoa Gian quốc, kẻ sắp sửa phải đối mặt, là huynh ấy. Nàng biết thủ đoạn của huynh ấy, nàng lo lắng Quân Hoằng trúng bẫy của đối phương mà không biết.
Điều duy nhất làm nàng quan tâm, đó là thân thể của ca ca.
Giản Phàm và Phong Gian Ảnh liếc mắt nhìn nhau rồi nói, “Đại công tử thân thể tạm thời không có vấn đề, nhưng……” Giản Phàm hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn nàng, “Nhưng tiểu thư, ngài phải có chuẩn bị tâm lý trước, dù lần sau có hỏa phượng hoa cũng không có tác dụng gì.”
Diệp Lạc nhắm mắt, lâu sau mới mở mắt ra chậm rãi nói, “Phong Gian ở lại, cùng Giản Phàm chiếu cố ca ca.”
“Không được, công tử, ta muốn đi theo ngài.”
Diệp Lạc thần sắc thản nhiên, “Chuyện này không thể thương lượng, ám vệ Diệp gia sẽ đi theo ta, ngươi chiếu cố tốt ca ca là được. Hơn nữa, nếu ta không thể ứng phó được, ngươi đi nhiều nhất là uổng thêm một mệnh.”
Phong Gian Ảnh liếc nhìn nàng một cái thật sâu, “Những người khác ta thừa nhận, nhưng Phong Phi Tự thì sao, ta sẽ không hạ thủ lưu tình với hắn, công tử ngài sẽ làm sao?”
Diệp Lạc cười, chỉ nói một câu, “Kẻ vứt bỏ ta, không thể lưu.”
Ngày kế tiếp, Diệp Tinh Dương được phong làm Vân Huy tướng quân, cấp hàm tam phẩm, theo thái tử xuất hành.
Diệp Tinh Dương hơi hơi ngẩng đầu, thản nhiên đón nhận ban thưởng sắc phong từ Hoàng Thượng và các quan chúc mừng. Diệp Lạc đứng rất xa, cẩn thận cất giấu niềm vui sướng và kiêu ngạo.
“Công tử, cảm giác thế nào?” Phong Gian Ảnh hỏi nàng.
Diệp Lạc cười, “Toàn cảnh Tinh Dương phong tướng, quả là hào quang vạn trượng.”
“Khiến ngươi tim đập thình thịch không?” Khuỷu tay Phong Gian Ảnh đập vào cánh tay nàng, “Công tử, nghe nói Tinh Dương là người được lão thái gia đặc biệt lưu lại a.”
Diệp Lạc liếc mắt nhìn hắn một cái, “Nhàm chán!”
“Ai, công tử, ngươi nói xem về sau phải làm thế nào, cũng không thể để Tinh Dương đi cùng các ngươi một chuyến rồi trở về lại quản Cấm quân chứ, ngươi để hắn tiếp quản quân quyền biên cảnh bằng cách nào?”
Diệp Lạc lắc lắc đầu, đưa tay đẩy hắn ra vài bước, cau mày ghét bỏ, “Đừng có làm bộ tám chuyện, rất tổn hại hình tượng của ngươi. Việc này ta đã sớm nghĩ xong rồi, đến lúc đó ngươi tự nhiên biết. Đúng rồi, Cấm quân cũng không thể loạn, mặc kệ về sau thế nào vẫn phải cam đoan an nguy của hoàng cung.”
Phong Gian Ảnh híp mắt, “Cấm quân đã sớm là thiên hạ của Tinh Dương, ngươi đừng lo lắng. Hơn nữa, Tiểu Diệp Diệp, không phải ngươi hơi quá quan tâm đến tên thái tử điện hạ kia sao, nói thật đi có phải đã di tình biệt luyến hay không?”
“Ngươi cho là ai cũng hoa tâm như ngươi? Bản công tử rất chung thủy!” Diệp Lạc không để ý tới hắn.
Nụ cười trên mặt Phong Gian Ảnh chậm rãi phai nhạt, công tử, nếu có thể, tất cả mọi người đều hy vọng ngài không cần chung thủy đến vậy. Nếu một ngày hai nước giao tranh, trên chiến trường ngươi sống ta chết, ngài phải làm sao?
“Công tử, nếu Tinh Dương đối đầu với Vương gia Hoa Gian quốc, ngươi hy vọng ai thắng?”
“Đánh giáp lá cà, kẻ mạnh chiến thắng.”
“Công tử, nếu là Tinh Dương hỏi ngươi vấn đề này thì sao?” Nếu là Tinh Dương – kẻ luôn hành động lấy ngươi làm chủ, nếu hắn cũng hỏi ngươi như thế thì sao?
Diệp Lạc rốt cục ngừng động tác trong tay, quay đầu nhìn hắn, “Là Kinh Hồng bảo ngươi hỏi.” Không phải câu chất vấn, mà là hẳng định.
Phong Gian Ảnh âm thầm thở dài một hơi, hắn thực sự không muốn giao tiếp với những người thông minh tuyệt đỉnh. May mắn là hắn chỉ cần đi theo công tử là được, vấn đề quan tâm cũng không tới phiên hắn, “Công tử, dù ngài không nói thì Tinh Dương cũng vĩnh viễn không hỏi vấn đề này. Nhưng ta nghĩ, nếu ngươi có thể nói rõ ràng một chút cho hắn, hắn sẽ không cần vất vả suy đoán.”
Diệp Lạc đột nhiên cười thành tiếng, “Phong Gian, các ngươi nghĩ rằng ta sẽ nghĩ thế nào? Tinh Dương sẽ không hỏi, bởi vì hắn biết, ta tuyệt đối sẽ không trả lời vấn đề này, cũng không tất yếu phải trả lời.”
“Ta nói với Tinh Dương, cho dù đối mặt với đối thủ nào đi nữa, có thể thắng thì thắng, không thể thắng thì cố gắng giữ mạng về gặp ta, chúng ta cùng nhau báo thù rửa nhục.”
Phong Gian Ảnh dở khóc dở cười, “Nha, công tử, là chúng ta nghĩ nhiều.”
Bọn họ đều suýt nữa quên mất, công tử thông minh nhường ấy cũng có một mặt đơn giản thuần khiết như vậy. Bọn họ nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, vào tay nàng cũng chỉ là vấn đề một câu nói.
“Công tử, khó trách Tinh Dương hiểu ngài sâu sắc, thì ra các ngươi đều là cùng một loại người.” Hắn lắc đầu thở dài, “Đáng tiếc trời sinh tướng mạo đẹp, mà suy nghĩ lại ngây thơ đơn giản a!”
Trước khi đi một ngày, Diệp Lạc đưa cho Tang Du một tấm bản đồ, “Theo dấu hiệu bản đồ, mang thứ đó về đây cho ta.”
Tang Du nhận bản đồ, nhìn kỹ mấy lần ghi nhớ trong chốc lát, rồi biến bản đồ trong tay thành mảnh vụn, “Rõ.”
“Các ngươi cẩn thận một chút!” Diệp Lạc cắn môi, “Có thể người của Hoa Gian quốc cũng đến, hơn nữa rất có khả năng là cao thủ dụng độc. Ngay lúc chúng ta đi Hoa Gian quốc, ngươi thu xếp người đi làm chuyện luôn đi.”
Tang Du gật đầu, “Tiểu thư yên tâm, ta sẽ tự mình ra tay.”
Trong bóng tối, Diệp Lạc ngồi thật lâu.
Nếu đúng như nàng dự đoán, sư huynh đã động tâm tư đối với thiên hạ này. Như vậy, đối với hắn – người đã nắm trong tay quyền chức mà nói, nhu cầu cấp bách nhất chính là vũ khí, binh mã, mà tất cả đều không rời khỏi một chữ tiền.
Trong một cái hố sâu chôn ở Thương Vụ Môn, là nàng và hắn ngày xưa khi du lịch giang hồ đã quét sạch một đống đạo tặc cướp lại được tiền tài. Mới đầu cũng không nhiều lắm, hắn cười coi đó là đồ cho nàng sử dụng, trong lòng nàng vui sướng, trên mặt ngượng ngùng vẫn thản nhiên tiếp nhận.
Nàng nghĩ, của hắn và của nàng, cũng không phân biệt.
Về sau, hắn thường về Hoa Gian quốc xử lý sự vụ, không có thời gian rảnh ở cùng nàng, một mình nàng đi vòng vòng, mỗi lần ra ngoài đều hoạt động tay chân, hoài niệm chuỗi ngày tháng tốt đẹp cùng hắn.
Sư phụ thương nàng nhất, sau khi biết chuyện này đã đem của cải tích tụ cả đời cho nàng, sư phụ dặn nếu Phong tiểu tử kia đã muốn đưa sính lễ thì người làm sư phụ như ông dĩ nhiên cũng phải đưa chút đồ cưới.
Càng về sau, những thứ được chon ngày càng nhiều lên. Nhiều đến nỗi lần cuối đó nàng dẫn hắn đi xem, hắn giật nảy mình hỏi, “Lạc Lạc, muội nói xem hay là chúng ta vô tình đã phát hiện ra cả đống châu báu rồi?”
Nàng tựa vào ngực hắn cười vui vẻ vô cùng, “Còn không phải sao, vận khí của huynh thật tốt.”
Hắn ôm sát nàng, hô hấp ấm áp phả bên tai, “Đúng vậy, bảo bối lớn nhất ta đã ôm vào trong ngực rồi!” Nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên mặt nàng, hắn cảm thấy mỹ mãn thở dài, “Lạc Lạc, muội lớn nhanh một chút, ta chờ muội.”
Về sau, nàng trưởng thành, mà hắn, chung quy không thể chờ nàng.
Hắn dùng tâm kế với nàng, nàng lại như thế nào có thể đối hắn không đề cập tới phòng? để này tiền tài, là ở Sùng Hưng vương triều đoạt được, tự nhiên không thể lưu lạc hắn quốc, lại lấy đến đối phó Sùng Hưng vương triều dân chúng.
Nàng dém chăn, nằm lên giường, một đêm vô mộng.