Ngài Cố Và Chú Chó Dữ Họ Lục

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lục Yến mang một chiếc khẩu trang lớn, đi lang thang giữa đám trai gái trong quán bar.

DJ chuyên chú chơi liên khúc nhạc dance làm người ta đinh tai nhứt óc, ánh đèn mờ ảo, mọi người phải áp sát vào tai đối phương thì mới rõ đang nói gì.

Lục Yến luôn cảm thấy âm nhạc xập xình inh ỏi trong quán bar chẳng qua là để cho người ta có cớ tiếp xúc thân mật với nhau, đẩy bầu không khí ái muội này lên đỉnh điểm mà thôi.

Mắt hắn ẩn hiện những đường tơ máu, cảm xúc không dao động, chẳng chút hoang mang lướt qua đám người, tiến thẳng đến khu phòng riêng trong quán bar.

Mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.

Thời buổi này, ngay cả những ngôi sao lớn cũng chẳng mấy khi mang khẩu trang lúc vào quán bar.

Dù sao ở những nơi chật hẹp thế này mang khẩu trang thì còn bắt mắt hơn nữa.

Khoảng thời gian này Lục Yến bận tối tăm mặt mày, đến mức chỉ cần nhắm mắt khoảng năm giây thôi là có thể ngủ thiếp đi.

Hai mươi phút trước, hắn vừa kết thúc buổi ghi hình, nằm nghỉ trên xe bảo mẫu.

Thời điểm xuống xe rất vội vàng thành ra khẩu trang vẫn chưa được tháo xuống.

Hắn bước đến khu vực phòng riêng, mở di động lên nhìn số phòng từ một dãy số xa lạ, bên dưới còn một tấm ảnh, hai bàn tay to lớn mười ngón đan nhau.

Trên một bàn tay trong đó, ngón áp út đeo chiếc nhẫn lấp lánh ánh bạc trong đêm tối.

Kiểu dáng của chiếc nhẫn là kiểu Lục Yến thích, — vớ vẩn, chiếc nhẫn này là tự hắn chọn đấy, vẫn còn nhớ rõ giá của nó nữa kìa.

Bước đến phòng , hít một hơi thật sâu rồi mở cửa phòng đi vào.

Bên trong, hai người đàn ông đang ôm nhau, một người áp một người vào tường, hôn nhau say đắm.

Cảnh tượng mới tuyệt vời làm sao, Lục Yến nghĩ, nếu một trong hai người họ không phải là bạn trai của hắn.

Hai người đang hôn nhau tỉnh táo lại, thấy người tới tên đàn ông đè người trên tường mở to mắt, lập tức đứng thẳng người ngơ ngác nhìn Lục Yến, "—Lục Yến? Em, em không phải đang ở phim trường sao?"

Lục Yến giơ tay bật tất cả đèn trong phòng lên, nhìn về phía túp lều nhỏ ở [email protected] dưới của Hứa Trạch, nở nụ cười đầy châm chọc.

Người đàn ông bị Hứa Trạch đè trên tường hắn cũng biết, là nam ba của một bộ phim truyền hình mà hắn từng diễn, Lưu Tinh An.

Y dựa vào tường nhìn chằm chằm Lục Yến.

Trên bàn trong phòng riêng để đầy chai rượu, Lục Yến khom lưng cầm lấy vỏ một chai rượu, đặt lên tay ước lượng.

Hứa Trạch cuống cuồng hẳn lên: "Lục Yến, em nghe anh giải thích đã, đừng xúc động mà."

Lục Yến mắt điếc tai ngơ, hắn đứng thẳng dậy, nện chai rượu trong tay về phía hai người bọn họ!

"Choảng—"

Tốc độ ra tay của Lục Yến quá nhanh, hai người kia căn bản không kịp phản ứng, chai rượu xượt qua mặt Hứa Trạch, lập tức tạo thành chiếc hoa bên tai.

Mà Lưu Tinh An bên cạnh, vẻ mặt đã chuyển từ đắt thắng sang sợ hãi, nắm chặt lấy tay áo của Hứa Trạch, dụi dụi vào cổ anh ta giống như một con thú nhỏ bị kinh hãi.

Đập xong chai rượu, Lục Yến rời khỏi phòng riêng mà không thèm quay đầu lại.

Từ lúc bước vào đến khi đi ra, hắn chẳng buồn mở miệng nói một lời.

Trong phòng nhất thời không có tiếng nói nào, Lục Yến tựa như một cơn gió đến rồi đi rất nhanh.

Hứa Trạch nhìn những mảnh thủy tinh trên sàn nuốt nuốt nước bọt, này hẳn phải là một cơn lốc mới đúng.

Hứa Trạch thoát khỏi kinh hãi, cuối cùng cũng khôi phút được chút IQ, anh ta cau mày hỏi Lưu Tinh An bên cạnh: "Cậu giở trò quỷ đúng không?"

Hứa Trạch là ông chủ lớn của Tinh Ngu, tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, về phương diện tình cảm đã sớm là một con cáo già, lúc có người yêu đi ăn vụng bên ngoài chưa một lần bị bắt.

Hứa Trạch nổi tiếng là kẻ đa tình lại vô tình.

Cái người vừa nói nhiều kia trước nay chưa từng lưu luyến một ai, lúc chia tay rất nhanh chóng và sạch sẽ, khi quăng người ta đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại.

Lưu Tinh An là người tình gần đây của anh ta, y đã sớm nhận ra Hứa Trạch không vừa lòng với Lục Yến.

Bằng không, sao lúc tới tìm y anh ta đều là một bộ dáng không được đút cho no?

Y cũng mặc kệ Hứa Trạch đa tình thế nào, chỉ một lòng muốn lên vị trí chính thất để lấy thêm vài chiếc hợp đồng.

Mà việc trước tiên phải làm là đá văng chính thất đã.

Y tỏ vẻ rất uất ức: "Xin lỗi, em...em thật sự rất thích anh."

Vốn Hứa Trạch muốn đuổi theo, nhưng khi nhìn đến mớ thủy tinh dưới đất, liền co rụt lại, chỉ biết thở dài rồi an ủi tình nhân trong ngực.

Lục Yến bước ra khỏi quán bar, ngồi ngay ngắn ở cạnh cửa xe bảo mẫu chờ đợi.

Trợ lý Tiểu Lưu nhanh tay đưa bình nước, cậu rất thức thời mà không hỏi nhiều, "Anh Yến, đưa anh về nhà nhé?"

Lục Yến nhắm mắt lại, hừ nhẹ một tiếng hỏi: "Lần trước Lâm An nói hợp đồng anh với Tinh Ngu còn bao lâu nữa thế?"

Tiểu Lưu vội đáp: "Bốn ngày nữa ạ, thời gian tái ký hợp đồng với Tinh Ngu là ngày mốt luôn anh."

Lục Yến không nói nữa.

Về đến căn hộ, Lục Yến ném điện thoại lên giường rồi đi tắm.

Khi trở ra, hơi nước trên người vẫn chưa bay hết, hắn mở điện thoại lên.

Thời gian tắm chưa tới mười phút, di động cũng có mười cuộc gọi nhỡ, đều là số lạ.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là ai gọi tới.

Lục Yến vừa uống nước vừa kéo dãy số kia vào danh sách đen, cho chúng nó làm bạn với số của Hứa Trạch.

Lục Yến là nghệ sĩ của công ty Hứa Trạch, nhưng danh tiếng cao ngất trời bây giờ của hắn một chút cũng chẳng liên quan đến Hứa Trạch, đều do tự bản thân mình với người đại diện Lâm An nỗ lực cày cuốc.

Trong bữa tiệc thường niên của Tinh Ngu vào năm trước, Hứa Trạch bắt đầu chiến dịch theo đuổi hắn, khi đó hắn đã là một diễn viên thực thụ.

Hứa Trạch theo đuổi hắn mười tháng, Lục Yến mới đồng ý với anh ta thử quen nhau.

Thế mà không nghĩ tới, chưa đầy hai tháng sau, tên kia liền trộm đi bắt cá khác.

Bây giờ cẩn thận ngẫm nghĩ lại, có khi thời điểm theo đuổi hắn Hứa Trạch đã đổi vài người bạn giường rồi cũng nên.

Nghĩ đến đây, Lục Yến càng cảm thấy ghê tởm hơn.

Hai tháng qua Hứa Trạch không ít lần đề cập với hắn về chuyện đó, nhưng Lục Yến đã nói rất rõ với anh ta rằng hắn muốn ở trên.

Hứa Trạch chưa bao giờ nằm dưới, Lục Yến lại là người chưa nói qua chuyện yêu đương với đàn ông.

Thành ra tới giờ hai người vẫn chưa đưa ra được phương án giải quyết.

bg-ssp-{height:px}

Lục Yến cảm thấy rất may mắn vì mình đã chấp niệm sâu sắc với , không thì...Nghĩ đến là lại muốn nôn.

Một tuần sau, thông tin Lục Yến không tái ký với Tinh Ngu đứng đầu Weibo.

Lâm An cầm di động, cười nói: " Sao, công ty Nghệ Tài? Xin chào xin chào...!Vâng, đúng rồi, Tiểu Yến nhà tôi sắp hết hợp đồng, vẫn chưa quyết định là ký tiếp hay không.

Đúng đúng đúng, lòng thành của quý công ty chúng tôi nhận được, chỉ là hiện tại chưa quyết định xong...Vâng, được được, tạm biệt."

Vừa cúp điện thoại xong, mặt Lâm An đã đổi sắc ngay, vẻ mặt tràn đầy sự mệt mỏi hỏi người bên cạnh: "Rốt cuộc là em muốn đến công ty nào? Mấy ngày nay điện thoại anh muốn nổ luôn rồi, em coi như là thương xót cho tấm thân này, nhanh nhanh quyết định đi mà."

Lục Yến vừa quay xong một cảnh, đang ngồi nghịch điện thoại di động nói: "Em vẫn chưa nghĩ xong, anh cảm thấy sao?"

"Anh nghĩ sao không quan trọng, ngài thoải mái là được.

Bây giờ không giống như xưa, anh không thiếu bánh ngon, đến đâu thì cũng sống thư thái được." Lâm An nói.

Lâm An gặp Lục Yến vào bốn năm trước, hai người rất ăn rơ với nhau.

Gã một đường thuận lợi đưa Lục Yến đạt được vị trí như bây giờ.

Mặc dù thời gian quen biết nhau không lâu nhưng quan hệ lại rất thân thiết.

Lục Yến muốn chấm dứt hợp đồng, Lâm An nhất định sẽ đi với hắn rời khỏi Tinh Ngu.

Lục Yến: " Có công ty nào muốn ký với em không anh?"

Lâm An đắc ý cười: "Không có công ty nào mà không muốn ký với em cả."

Lời này có hơi kiêu ngạo nhưng mà nó là sự thật.

Lục Yến nhan sắc đẹp, dáng người đẹp, không xuất thân chính quy nhưng kỹ thuật diễn lại rất tốt.

Hắn đang chiến đấu kịch liệt ở chiến trường điện ảnh để hướng đến đích là danh hiệu ảnh đế.

Đời sống cá nhân trong sạch, không có thói quen hẹn bạn chịch, không thích gây chuyện.

Nghệ sĩ như vậy, ai mà không muốn?

Nghĩ đến đây, Lâm An thầm nói thêm, từ trường đại học danh tiếng bước ra, chỉ riêng IQ thôi đã có thể hạ gục người ta.

Nếu không vì Lục Yến muốn dựa vào diễn xuất để ra mắt, thì chỉ cần đi theo thiết lập học sinh giỏi thôi, bây giờ có khi còn nổi tiếng thêm!

Lục Yến xoa xoa thái dương: "Kỳ thật em muốn tự mình mở phòng làm việc."

Lâm An ánh mắt sáng lên, thật là giống với suy nghĩ của gã mà! "Vậy thì còn nghĩ gì nữa, mở đi nào! Trước tiên sẽ dồn hết hợp đồng lên người em, sau đó một hai năm vị trí cậu ổn định rồi, chúng ta sẽ bắt đầu ký người khác!"

Lục Yến: "Chỉ là sẽ tương đối phiền, em muốn nghĩ lại thêm."

Biết Lục Yến là người ngại phiền phức, Lâm An gật gật dầu, "Được rồi."

Lâm An vừa ra ngoài hỏi đạo diễn thời gian quay phim thì ngay lập tức Hứa Trạch cũng tới phim trường.

Anh ta tìm thấy Lục Yến ở phòng hóa trang, liền nhanh tay khóa trái cửa.

Nhìn thấy Hứa Trạch, Lục Yến chỉ ngước mắt lên rồi lại tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại mà chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào.

Hứa Trạch bất lực: "Tiểu Yến, em một hai phải làm đến thế này sao?"

Lục Yến như nghe được chuyện cười: "Tôi làm cái gì?"

Hứa Trạch: "Em...!Chúng ta cãi nhau, em thấy anh thì không vui là chuyện thường, nhưng phải làm đến mức chấm dứt hợp đồng luôn sao?"

Lực Yến cười: "Tổng giám đốc Hứa, anh nghĩ sai rồi, tôi không cãi nhau với anh, tôi và anh đã chia tay rồi.

Còn nữa, tôi không chấm dứt hợp đồng, hợp đồng của chúng ta đã đến hạn."

Hứa Trạch hít sâu một hơi: "Tiểu Yến, em nghe anh nói.

Anh...anh rất thích em, nhưng anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, hai tháng rồi mà em chẳng cho anh làm...!Anh nhịn không nổi, xin lỗi em.

Có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?"

Lục Yến từ chối ngay: "Không thể."

Hứa Trạch không ngờ đối phương trả lời dứt khoát đến vậy, có chút tức giận: "Lục Yến, anh thích em như thế, em không thể cho anh chút đồ ăn sao?"

Lục Yến bật cười: "Hứa Trạch, anh theo đuổi tôi mười tháng.

Mười tháng đó, anh có phải thật lòng hay không, tôi đều nhận hết và chân thành đáp lại anh."

Anh chế nhạo: "Nhưng cái tên chó má nhà anh thì sao? Ở bên tôi chưa tới hai tháng đã đi ăn vụng, tôi không đánh chết anh là may rồi đó, biết không?"

Hứa Trạch thầm nghĩ, mẹ nó, tại sao Lục Yến chửi người mà cũng hấp dẫn như vậy.

Hứa Trạch: "Không có đường sống?"

Lục Yến: "Không."

Một lúc sau, Hứa Trạch mới thoải mái mở miệng: "Anh sẽ không bỏ cuộc.

Lục Yến, lúc trước anh có thể theo đuổi em mười tháng thì sau này anh có thể theo đuổi em mười năm hai mươi năm.

Sớm muộn gì em cũng là của anh thôi.

Hãy sớm giác ngộ đi!"

Lục Yến giọng vẫn chẳng đổi: " Tổng giám đốc Hứa, anh thích tôi sao, tôi đổi nghề nha? Ngài ngàn lần vạn lần đừng quấn lấy tôi mười năm.

Anh không cảm thấy mệt nhưng tôi thì thấy phiền lắm đó."

Hết chương .

Tác giả có điều muốn nói:

Hứa Trạch không phải công.

Nói điều quan trọng xong rồi, ôm đầu chạy trốn thôi.

Lời editor: Mọi người yên tâm, bạn Hứa không là cái đinh gì đâu.

Anh Yến cứng lắm, sút bay tên đó mỗi khi thấy ý..

Truyện Chữ Hay