Người đàn ông trung niên nằm trên giường đang rơi vào cơn ngủ mê, trên đầu ông ta quấn một tầng băng vải, sắc mặt có chút trắng bệch, nguyên nhân có lẽ là bởi vì đã từng mất quá nhiều máu.
Thích Nghi đi thong thả tới trước giường, hai mắt nhìn người đàn ông chăm chú. Thật lâu sau, mới nhếch môi cười một tiếng: “Không ngờ ông cũng sẽ có ngày hôm nay!”
Trong giọng nói, lộ ra sự lạnh lùng cùng thờ ơ.
Gần như không có bất cứ một chút cảm tình nào.
Người trên giường vẫn không nhúc nhích.
Thích Nghi cụp mắt xuống, để lộ hàng lông mi cong dài tựa như cánh bướm thoáng nhẹ lay động, xinh đẹp như được vẽ nên.
Thế nhưng cô vẫn tiếp tục nói ra những lời làm tình hình càng ngày càng tệ hơn.
“Ông nói, điều này có thế nói thành là đáng đời không?”
Trong không khí, vẫn còn vang lại lời nói lạnh như băng phảng phất như châm chọc lại như thở dài.
——— ——————
“Tứ tiểu thư.” Thấy Thích Nghi từ trong phòng bệnh đi ra, ánh mắt chú Phúc làm như lơ đãng thoáng nhìn vào trong phòng bệnh, đáy mắt có một chút ánh sáng ảm đạm xẹt qua.
“Nếu không yên lòng, vào xem ông ta một chút đi!” Thích Nghi nhàn nhạt liếc chú Phúc một cái.
“Tứ tiểu thư sao lại nói như vậy.” Chú Phúc cả kinh, hơi cúi người xuống.
Thích Nghi chớp chớp mắt, không nói chuyện nữa, trực tiếp đi qua từ bên người ông ta.
Đợi bóng dáng cô biến mất tại chỗ rẽ hành lang, chú Phúc lập tức xoay người, đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào.
Không đợi cửa phòng khép lại, nơi chỗ rẽ, bóng dáng thon dài của cô gái chầm chậm xuất hiện.
Ánh mắt thoáng nhìn qua cửa phòng, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười lạnh.
Ngay sau đó, xoay người rời đi.
——— ——————
Dù sao nơi này là Ôn Thành, người có tóc vàng mắt xanh trong đại sảnh thăm bệnh cũng không có nhiều người, nhất là một thiếu niên.
Thiên Nhụy rất nhanh liền tìm được người theo lời nói của Thích Nghi.
Thiếu niên kia đang ngồi ở trên ghế dài, hai chân bắt chéo, trong tay đang cầm điện thoại di động coi gì đó.
Cho dù động tác của cậu ta thô lỗ như vậy, nhưng từ nhỏ Thiên Nhụy đã được giáo dục tốt nên cô vẫn lễ phép chào hỏi: “Chào cậu.”
Mày rậm của George nhướng lên, thản nhiên nhìn người đẹp như hoa như ngọc trước mắt.
Toàn thân cô gái mặc một bộ âu phục màu trắng, cổ áo làm bằng viền tơ thật đẹp, càng tôn lên làn da trắng của cô, nhìn qua giống như một búp bê tinh xảo.
Mỹ nữ phương Đông George gặp qua không ít, nhưng mỹ nữ có khí chất thanh thuần như hoa sen mới nở giống như cô thật đúng là không thể thường xuyên gặp được. Cậu ta nhìn cô rồi huýt gió, giọng nói hơi gảy nhẹ: “Mỹ nữ, cô kêu tôi?”
Thiếu niên nháy mắt đào hoa, ánh sáng bắn ra bốn phía, tràn trề hơi thở thanh xuân thuộc về cậu vô cùng tinh tế.
Trong nháy mắt, Thiên Nhụy bị khí thế cao quý bức người của cậu đánh sâu vào suýt nữa mắt mở không ra, cô thật sự đã nghĩ là muốn quay đầu bước đi, nhưng cuối cùng, cô gật gật đầu với người thiếu niên.
“Tại sao?” George nhếch miệng lên, trong mắt nổi lên từng cơn sóng: “Chẳng lẽ cô lại có tình ý đối với tôi? Cho nên mới chủ động đến gần ư?”
“Người này sao lại như vậy, thân thể rõ ràng đang khỏe mạnh mà cứ hết lần này đến lần khác lại nói.” Thiên Nhụy khẽ vểnh cái miệng nhỏ: “Nếu không phải là chị tư tôi kêu tôi đi tìm cậu, thì còn lâu tôi mới tới nói chuyện với cậu.”
“Chị tư cô?” Thiếu niên nhướng mày.
“Chẳng lẽ không phải là cậu sao?” Thiên Nhụy nhìn quanh hai bên trái phải, không thấy quanh mình còn thiếu niên tóc vàng mắt xanh nào, nhướng mày, lẩm bẩm: “Không còn người nào khác nữa. . . . . .”
George đưa hai tay khoanh trước ngực, sau đó cười cười: “Người cô nói là Thích Nghi sao?”
Thiên Nhụy trợn đôi mắt to trong veo như nước nhìn cậu, người sau cũng nhìn chăm chú vào cô. Cô nuốt nước bọt một cái, sau đó gật đầu với thiếu niên.
“Vậy chị ấy kêu cô tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ. . . . . .” George nhếch môi cười, vẻ mặt mập mờ không rõ: “Chị ấy là muốn cho tôi làm em rể chị ấy hay sao?”