Huyên Hạc cẩn thận đưa tay vào nhào nặn cặp mông tròn trịa của Tiểu Lâm Tử. Chốc chốc Tiểu Lâm Tử sẽ lại ngẩng đầu, cả người đè lên người Huyên Hạc khiến anh không khỏi dở khóc dở cười. Vậy nên nhịp tim chậm dần lại, máy bay cũng tối đi, tầm bay hạ xuống. Có lẽ là Dụ Lâm không thấy đèn chói mắt nữa mới chống dậy nhìn, phát hiện máy bay nhỏ đã rơi xuống bụi cây rồi.
“Em, anh, ừm..” Dụ Lâm nhìn máy bay rồi lại bất đắc dĩ nhìn Huyên Hạc, “Làm sao vậy..” Tiểu Lâm Tử định nói gì đó lại thấy xấu hổ, không biết mình làm sao chỗ nào mà Huyên Hạc lại không hăng hái nữa.
Tiểu Lâm Tử vừa nói xong đã thấy máy bay từ từ bay lên lần nữa. Bộ dạng mất mát ngờ vực kia của Tiểu Lâm Tử thật quá đáng yêu, cứ nghĩ đến là đại não đã bẻ lái sang mấy thứ đồi trụy rồi, tim đập cũng nhanh hơn. Song Tiểu Lâm Tử vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu về cơ bản không hiểu vẻ mặt quyết định sách lược cùng bộ dạng nghi hoặc hiện tại của mình có sát thương đến mức nào. Huyên Hạc xoay người đè Tiểu Lâm Tử dưới thân, để đứa nhỏ lần đầu tiên cái gì cũng không biết này phối hợp với mình cũng không khó lắm.
“Theo anh là được.” Huyên Hạc nó nhỏ bên tai Dụ Lâm, cảm nhận được cằm cậu cà nhẹ bên tai mình. Huyên Hạc hôn xuống cổ Dụ Lâm. Cảm giác ngứa ngáy khiến Dụ Lâm không nhịn được mà ngẩng đầu, yết hầu nhô ra, Huyên Hạc thuận thế liếm lấy nó.
“A..” Tiểu Lâm Tử bất ngờ thở gấp. Đến khi nhận thức được âm thanh kì quặc mình phát ra vội lấy tay che miệng. Huyên Hạc ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng bối rối không biết làm thế nào của Dụ Lâm, thật không khác gì một đứa trẻ phạm lỗi.
“Cứ kêu đi, không sao đâu, sẽ không có ai đến đâu.” Huyên Hạc an ủi rồi lại tiếp tục hôn.
Đúng là trên cơ thể Tiểu Lâm Tử ngay cả một vết sẹo cũng không có, đây là suy nghĩ của Huyên Hạc khi anh hôn xuống xương quai xanh của cậu. Phần xương ấy phập phồng theo nhịp thở của Tiểu Lâm Tử hệt như gợn sóng ngoài biển khơi vậy.
Anh thẳng tay luồn vào trong tóc Tiểu Lâm Tử. Cúc áo sơ mi trắng chỉnh tề đều bị mở ra hết, Huyên Hạc dùng miệng kéo ra, nhẹ nhàng rải những cái hôn trườn khắp cơ thể Dụ Lâm đến khi cảm nhận được đầu nhũ căng lên liền dừng lại ngậm mút. Dụ Lâm chợt rên thành tiếng, máy bay vụt lên cao, đủ loại màu sắc chiếu lên khắp người Tiểu Lâm Tử khiến Huyên Hạc ngẩng lên là có thể thấy dáng vẻ xấu hổ không chịu được của Tiểu Lâm Tử, cái bóng của cả hai đổ xuống nền đất.
Huyên Hạc cởi quần của Tiểu Lâm Tử ra, nắm lấy phần thân dưới cứng ngắc của cậu.
“Lần đầu của em à?” Huyên Hạc hỏi, tuy thấy hơi khó tin nhưng phản ứng của Tiểu Lâm Tử hẳn là trước giờ chưa từng tự động chạm xuống phía dưới rồi.
“Ừm, ừ, mẹ không cho sờ soạng mà..”
Huyên Hạc đột nhiên bật cười. Từ hồi đầu cấp hai anh đã tự trải nghiệm được cảm giác thống nhất đất nước rồi, mà Tiểu Lâm Tử đến năm thứ ba rồi vẫn chưa từng làm càn. Huyên Hạc tự dưng trỗi dậy một cảm giác tội lỗi cứ như thể đang chuẩn bị đụng vào một xử nam chân chính. Hay nói là anh đang được chứng kiến quá trình làm người lớn của Tiểu Lâm Tử cũng không sai đâu.
Huyên Hạc cảm thấy rất kích thích, sau khi đỡ lấy bên dưới Tiểu Lâm Tử lập tức chuyển động, tất cả kinh nghiệm tìm hiểu suốt hai năm qua đều dụng lên người Tiểu Lâm Tử, quyết định cho cậu một trải nghiệm lần đầu tiên tốt nhất.
Huyên Hạc thấy mọi thứ đều rất tốt đẹp, duy chỉ có một điều ngoài dự tính của anh là vừa tuốt súng được hơn một phút Tiểu Lâm Tử đã bắn. Anh phức tạp nhìn cậu, mặt Dụ Lâm ửng hồng, thấy cái bản mặt táo bón của Huyên Hạc liền không hiểu thế nào, thành thật hỏi: “Em, sao thế?”
“…” Lâm Tử.” Huyên Hạc cân nhắc từ ngữ. “Về bảo dì cho ăn nhiều ba ba vào.”
Tiểu Lâm Tử nghe không hiểu ẩn ý của Huyên Hạc, song đoán chắc là Huyên Hạc muốn tốt cho mình nên cũng không nghĩ nhiều nữa, gật đầu đồng ý.
Vốn dĩ Tiểu Lâm Tử phải giúp Huyên Hạc giải quyết nhưng anh nghĩ lại đây là lần đầu của cậu, quá mệt mỏi rồi. Hơn nữa bọn họ mới như vậy thôi đã hơn mười hai giờ, nghĩ lại vẫn nên thôi đi, sau này vẫn còn nhiều cơ hội. Huyên Hạc không vội, đằng nào Tiểu Lâm Tử chẳng là của anh.
Huyên Hạc khi đó thật sự nghĩ vậy đấy, anh cho rằng mình sẽ ở bên Dụ Lâm cả đời, đến khi cả hai trở thành hai ông già tóc bạc xuống quảng trường khiêu vũ.
Dụ Lâm rất thích máy bay không người lái của Huyên Hạc. Cậu chớp mắt nhìn anh, Huyên Hạc lập tức buông vũ khí đầu hàng, đưa nỗ lực cả tháng trời cho Dụ Lâm. Bạn tôi vì chuyện Huyên Hạc vứt bỏ máy bay không người lái vô cùng tức giận. Huyên Hạc xin ba ngày để thay đổi bài tham gia thi. Cô ấy cho rằng tuyệt đối không thể, chế giễu nói với anh, nếu như trong ba ngày mà anh làm được thì cô sẽ chồng cây chuối đi từ lớp / sang lớp /, đứng trước toàn thể lớp / gọi Huyên Hạc là nam thần.
—Cuồi cùng bạn tôi vì chuyện này mà nổi danh cả khối, dính dáng đến cả Huyên Hạc.
Huyên Hạc thật sự là một thiên tài, đúng ba ngày đã thay đổi thành công, đã vậy còn vô cùng nhạy bén mà khiến nhịp tim còn có thể điều khiển bay sang trái phải chứ không chỉ đơn thuần là từ dưới bay lên nữa. Phát minh này đạt được giải Nhì cấp Tỉnh năm đó. Có hai nguyên nhân họ không được giải nhất là bởi thứ nhất, bọn họ lười không viết luận văn giới thiệu, không có quá trình nghiên cứu. Thứ hai là vì tác dụng của nó cũng không nhiều.
“Không nhiều tác dụng là vì giám khảo ngu ngốc thôi. Huyên Hạc thiên tài dùng nó tán trai đấy.” Bạn tôi nói một cách quái gở.
Cũng chẳng còn cách nào khác, đây là nỗi nhục suốt mấy năm trung học của bạn tôi. Huyên Hạc thì trầm hơn, anh không cãi lại mà chỉ cười.