Trương Tử Tinh nhân tiện về việc bình phục tai ương trời sập hướng tới Hồng Quân đề xuất Long Cát công chúa. Nhưng không ngờ Hồng Quân trực tiếp bác bỏ ý tưởng này: "Thiên đế vị là thiên số định, tuyệt đối không phải trò đùa. Hiện tại Hạo Thiên Kim Mẫu đều chết, sát kiếp đại thế chưa tiêu, làm sao có thể định Thiên đế vị? Huống hồ Đả Thần Tiên đã hiện thế. Sát kiếp đã rất sâu, tam giới đều lâm vào đại ách cũng là hợp tình hợp lý. Nếu không lấy Thiên đế tôn sư thống ngự ba trăm sáu mười lăm vị chánh thần làm thế nào mà nhận mệnh được?"
Trương Tử Tinh chấn động. Hồng Quân thấy hắn lo sợ liền lơ đễnh nói: "Ngươi hôm nay "Đạo" tuy có chút quái dị, thần thông cũng đã không thua kém Hỗn nguyên thánh nhân. Bất chấp kiếp nạn này là do ngươi mà sinh ra. Nhưng dù sao cũng là do Đả Thần Tiên dẫn phát ra sát kiếp đại thế. Lấy cảnh giới của ngươi cũng có thể bình yên vô sự nằm ngoài kiếp nạn này".
Trương Tử Tinh nghe Hồng Quân nói, đúng là ngoại trừ hắn có thể may mắn thoát khỏi thì những người còn lại cũng khó mà tránh khỏi ứng kiếp. Vội vàng nói: "Theo lời đạo hữu thì thần thông của ta cũng đã không thua kém Thánh nhân. Đương nhiên có thể ngăn cơn sóng dữ. Xin đạo hữu chỉ điểm một phương pháp để làm tiêu biến tai ách này".
"Sát kiếp là thiên đạo đại thế. Làm sao có thể tiêu biến?" Hồng Quân lạnh nhạt nói: "Nếu muốn giải quyết tai ách này, chỉ có một biện pháp. Đó là thuận theo sát kiếp mà nương thủy hỏa phong lực tại Bàn Cổ chi tinh để trọng khai thế giới. Còn có thể thu được đại công đức mà gia tăng khí vận bản thân. Lấy khả năng diễn hóa càn khôn mà nói thì việc này cũng không khó".
Trương Tử Tinh nghe được lại là phương pháp này, không khỏi kinh hãi: "Như thế sẽ làm cho vô số sinh linh…"
Hồng Quân trong mắt lộ ra dị sắc nói: "Trong sát kiếp, nếu không có sinh linh bị diệt thì sao bình được ngũ hành khí kia? Huống hồ có sinh thì có tử, có thịnh thì có suy. Sinh tử tuần hoàn là chân lý bất biến của vạn vật trong vũ trụ. Ngươi ngay cả mấy chấp niệm này cũng không buông xuồng được thì làm sao có thể ngộ được thần thông như hôm nay?"
Công đức lực, Thành kính lực, mệnh ngoại thân cũng chỉ là điều kiện để trở thành người nằm ngoài những việc này. Mà muốn đạt tới cảnh giới trước mắt, cũng không phải là dựa vào những cái này. Mấu chốt chính là tự Trương Tử Tinh lĩnh ngộ được.
Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ, nghiêm mặt nói: "Ta cũng không quá rõ ràng nhưng ta có thể xác định một việc. Ta có thể lĩnh ngộ được như hiện tại. Tuyệt không phải bởi vì buông bỏ chấp niệm, mà là bởi vì ta so với trước càng chấp nhất hơn".
Hồng Quân ngẩn ra, lại như ngẫm nghĩ về những lời này, lập tức lắc đầu nói: "Vô luận như thế nào thì sát kiếp này đã bắt đầu thì không thể nào tiêu biến được. Người đã ứng kiếp thì không thể nào may mắn thoát khỏi. Cho dù ngươi không chấp nhận, có số mạng đặc biệt không chịu giới hạn của Quy Khư này, cuối cùng cũng khó tránh được hậu quả bị diệt thành tro bụi.
Cứ như thời ngũ thần thú loạn, từng có một mệnh cách Ly Hỏa chi tinh kỳ lạ có tâm thâu thiên hoán nhật, mưu mượn Ngũ hành khí mà thành đạo, lại thành người ứng kiếp. Người này thần thông dị thường có thể tá kiếp trảm thi, lấy thi thay thân trốn qua kiếp nạn. Tuy tu vi có tổn nhưng vẫn không mất Trảm thi chi đạo. Trong cuộc chiến yêu ma lại bày trò cũ trọng thi. Mượn thân Thái tử yêu tộc ứng kiếp. Nhưng đại kiếp thân của hắn cuối cùng cũng khó tránh khỏi tam kiếp chi mệnh. Sát kiếp lần này đã mất mạng trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ bởi tay ngươi. Lấy thần thông của hắn còn bị như thế. Càng huống chi là các sinh linh gặp tai kiếp hôm nay!"
"Lục Áp!" Trương Tử Tinh lập tức phản ứng lại: Trách không được Lục Áp từng đối với Hạo Thiên ác thi Huyền Cơ chân nhân xem thường. Thì ra là từ hỗn độn sơ khai, thời kì cường giả ngũ thần thú, lại là "người mở đường" của trảm thi luận đạo đã đạt tới cảnh giới kỳ dị "Dĩ thi đại thân bất thất kỳ đạo"! "Mệnh trung tam kiếp" kia trên thực tế chính là trảm thành tam thi. Nếu có thể trảm tam thi chứng đạo, hắn sẽ có thể không chịu kiếp nạn.
Lại nói tiếp Lục Áp cũng là một vị mưu tính thâm trầm gan lớn trộm thiên. Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính. Cuối cùng trong kiếp cuối cũng không tránh khỏi số mệnh, chết ở trong tay hắn.
"Vạn pháp giai thông, thần thông càn khôn của ngươi tuy cùng thế giới này có khác nhau, nhưng cuối cùng thì "vũ trụ" cũng như nhau. Vô luận ngươi chấp nhất hay không, có ngộ hay không. Vũ trụ chung quy vẫn là vũ trụ. Cho dù là Bàn Cổ tạo nên vạn vật sinh linh kia, so với vũ trụ vũ trụ bao la, chẳng phải cũng không tính là gì sao? Huống hồ từ khi Bàn Cổ khai thiên cho đến nay, trong vũ trụ mờ mịt sinh cùng diệt đều đồng thời tiến hành. Ngay cả những hành tinh cũng không tránh khỏi, chu kỳ cứ như thế mà tiến hành, là phép tắc tuần hoàn của vũ trụ. Cho dù là Bàn Cổ cũng không thể thoát khỏi phép tắc này, càng huống chi là sinh linh?"
Hồng Quân bỗng nhiên nhìn Trương Tử Tinh đang nhíu mày không nói, rồi chợt nói: "Hôm nay ngươi đã có thần thông như thế, khiếm khuyết chính là ngộ đạo. Lấy khả năng diễn hóa càn khôn của ngươi, tuy là hỗn nguyên thánh nhân cũng không có cơ duyên này. Nếu có thể ngộ, thành tựu trong tương lai tất không thể hạn lượng. Nếu chỉ "một điểm" này cũng không thể xem ra, thì làm sao thấy được cả "biển khơi"?"
Việc này không chỉ có quan hệ đến vận mệnh của thê tử cùng các bằng hữu, mà còn liên hệ đến cả sinh linh của tam giới. Trương Tử Tinh làm sao buông tha cho được, nhịn không được nói một câu: "Nếu ta cố ý "không ngộ" thì sao?"
"Ngươi cũng biết cái giá phải trả khi vi phạm "Quy tắc" chứ?" Hồng Quân lắc lắc đầu than một tiếng "Đáng tiếc".
Trương Tử Tinh nghe Hồng Quân nói, dường như là mình có năng lực can thiệp vào đại kiếp tam giới kia, đang muốn hỏi tới, đột nhiên thấy Hồng Quân trầm mặc, rốt cuộc ngẩng đầu hướng lên trời không nhìn lại.
Khi Hồng Quân vừa ngẩng đầu lên, cả người đột nhiên không thấy nữa. Trương Tử Tinh đột nhiên cảm giác tiên thức căng thẳng, một cỗ áp lực khó có thể tưởng tượng bức tới, liền cảm giác như bản thân bị vùi lấp trong vũ trụ bao ngát khôn cùng, mà hắn phảng phất như chỉ là một hạt bụi, chung quanh đều là những thứ đáng sợ thừa sức lấy mạng hắn. Đối với vũ trụ bao la không cùng mà nói, vô luận là thân hình lớn đến cỡ nàp, hay là vi khẩn nhỏ không thể thấy được, thậm chí cả những tinh cầu cũng chỉ là những hạt bụi không quan trọng mà thôi.
Trương Tử Tinh cả kinh, vội vàng vận xuất ra thần thông mới lĩnh ngộ, đem "vũ trụ" lực của bản thân phát ra, nhưng vẫn không có tác dụng.
Nếu nói Hồng Quân là vũ trụ mênh mông, như vậy cho dù Trương Tử Tinh thần thông có lớn đến thế nào, cũng chỉ có thể xem như là một "Tinh hệ" mà thôi. So với vô số "điểm"mà hắn lúc trước diễn hóa vũ trụ bùng nổ sinh ra, tinh hệ Trương Tử Tinh này chính là một "điểm" đang không ngừng phát triển trong vũ trụ. Trong tinh hệ này có nhiều loại tinh thần kỳ diệu, nhưng so với cả vũ trụ thì vẫn chỉ là một hạt bụi không hơn không kém.
Đây không chỉ là "Lượng" kém xa, mà cả "Chất" cũng khác nhau.
Trương Tử Tinh thế mới biết chênh lệch giữa hắn và Hồng Quân. Chuẩn xác mà nói, đây là sự chênh lệch giữa cái gọi là thượng tầng của Kim Tự Tháp với đỉnh điểm. So với sự chênh lệch giữa Huyền Tiên đỉnh cấp cùng với Thánh nhân thì có thể nói là lớn đến vô hạn.
Cảm giác cực kỳ nguy hiểm nọ càng ngày càng tiếp cận. Trương Tử Tinh trong lòng sinh ra cảm giác căn bản không thể kháng cự, dùng hết toàn lực hét lớn: "Đây chính là "Đạo" của ngươi! Vì sao cứ nhất định ép lên người của ta! Cái ta yêu cầu là đạo chân chính thuộc về ta!"
Tiếng nói vừa dứt áp lực khủng bố chợt yếu bớt. Thân ảnh của Hồng Quân lại xuất hiện trước mặt: "Như vậy ngươi hiện tại có thể trả lời ta… Đạo của ngươi, đến tột cùng là gì?"
"Ta còn chưa biết" Tử Tinh lắc đầu, rất nhanh lại thêm một câu "Ta biết đạo hữu muốn giúp ta khai ngộ nhưng "Đạo" huyền diệu cũng không thể giống nhau được. Cứ lấy vũ trụ làm ví dụ, tuy vũ trụ bao la khôn cùng, nhưng cũng không có hai tinh cầu nào hoàn toàn giống nhau. Người cũng như thế, có "Đạo" riêng. Đạo hữu có "Đạo" của người, ta cũng có "Đạo" của ta. Nếu ta cũng như là một đệ tử đi theo chân đạo hữu, cho dù thành thì bất quá đạo hữu cũng chỉ có thêm một bản sao mà thôi, làm sao thấy được "ảo diệu chân chính"?"
"Nói thế tuy ngươi cũng có phần ngụy biện, nhưng cũng có vài phần đạo lý" Hồng Quân khẽ vuốt cằm, áp lực thật lớn kia lập tức biến mất.
Trương Tử Tinh thầm thở ra một hơi, lại nói: "Đạo hữu cũng từng nói qua. Đạo vô chỉ cảnh. Đạo của người, cũng không nhất định là bất biến, cần không ngừng lĩnh ngộ học tập. Đạo đã như thế, huống chi là sát kiếp kia? Đạo hữu, thứ cho ta có tội. Nếu theo góc độ này mà xem, lần này cũng là người có điều chấp mê".
Cho dù là người thanh tĩnh vô vi như Lão Tử, nếu nghe thấy những lời ngụy biện như thế cũng sẽ cùng hắn biện luận một phen. Nhưng Hồng Quân cũng lạnh nhạt cười, căn bản không để ở trong lòng, chỉ nói: "Nếu đã là như thế, ta cũng không làm khó ngươi".
"Đa tạ đạo hữu" Trương Tử Tinh chần chờ hỏi một câu: "Còn Quy Khư này…".
"Ta biết ngươi đang nghĩ điều gì. Quy Khư này hôm nay đã không còn tác dụng, sẵn tiện ta giao luôn cho ngươi là xong" Hồng Quân phẩy ngón tay, Trương Tử Tinh cảm giác như có thêm vật gì đó, chính là nắm trong tay "quyền hạn" của cả Quy Khư.
"Ngươi hãy tự thu xếp đi" Hồng Quân ngữ khí có chút than thở "Ta cũng không biết đến khi nào ngươi mới có thể ngộ đạo. Đến lúc đó thì sẽ lại gặp mặt".
"Triêu văn đạo. Tịch tử khả. Ta cũng chờ mong ngày đó sẽ đến" Trương Tử Tinh thở dài nói: "Theo như lời lúc trước của đạo hữu. "Biển cả" kia là cho "một điểm" mà thành. Đạo hữu thấy biển cả là biển ca, mà tại thấy, có lẽ một điểm kia là biển cả…"
Hồng Quân trầm ngâm một lát, mỉm cười rồi thân hình dần dần mờ đi. Trương Tử Tinh chợt hỏi: "Đạo hữu. Kiếp nạn của tam giới kia thì nên thế nào".
"Nếu hỏi kiếp nạn của tam giới" Hồng Quân nhiêu đầy thâm ý đáp: "Thì "Đạo" nên thế nào, thì làm thế đó…"
Trương Tử Tinh khó hiểu muốn hỏi nữa thì Hồng Quân đã biến mất không thấy. Chỉ thấy trong không gian mơ hồ quanh quẩn một câu: "Kết thúc cũng là bắt đầu…"
Trọng khai thủy hỏa phong để kết thúc, đó cũng là bắt đầu? Cái này không phải đã nói rồi sao?
Trương Tử Tinh không khỏi có chút buồn bực. Khi quay lại chỉ thấy Thiên Dao ngồi ở một bên Đắc Kỷ, tay nắm tay nói chuyện phiếm. Trương Tử Tinh nhìn thấy Đắc Kỷ đã tỉnh lại, trong lòng vui mừng.
Đắc Kỷ nhìn thấy hắn, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt phảng phất như đã cùng hắn xa cách ngàn vạn năm rồi, thông qua luân hồi chuyển thế mới gặp lại vậy. Còn chưa nói nước mắt đã không thể ức chế mà tuôn rơi.
Trương Tử Tinh nghĩ đến tấm chân tình của Đắc Kỷ biểu lộ ra khi sinh ly tử biệt thì trong lòng tình ý dạt dào.
Đắc Kỷ lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, mặc cho nước mắt tuôn rơi cũng không có lau đi. Nhìn thấy hắn đi đến trước mặt, đôi môi bỗng nhiên chợt khẽ cười. Nụ cười này không có pha chút mị hoặc như lúc trước, đã có một loại quen thuộc khắc ghi trong lòng. Trong phút chốc, Trương Tử Tinh trong tim chợt rung động, như là sinh ra ảo giác, phảng phất như gương mặt này cùng với một hình bóng trong lòng của hắn chợt cùng trùng hợp lại một chỗ.
Đắc Kỷ cũng không kiêng dè Thiên Dao, thân thể ngả tới trước nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn. Trương Tử Tinh ôm nàng vào lòng, lại nghe nàng thấp giọng nói một câu: "Lão công. Thiếp đã trở về".
Trương Tử Tinh chấn động, cho dù tâm cảnh của hắn giờ phút này đã tới mưc phi phàm cũng không thể khống chế được sự kích động cùng kinh ngạc: "Nàng, là Vũ Tiên?"
Đắc Kỷ không trả lời, chỉ run giọng nhớ lại: "Xuân vị lục. Tiên. Nhân gian biệt cửu bất thành bi. Thùy giáo tuế tuế hồng liên dạ. Lưỡng xử trầm ngâm các tri…"
"Vũ Tiên!" Trương Tử Tinh ôm chặt lấy nàng, trong lòng không còn gì hoài nghi. Bài Thiên nguyên tịch hữu sở mộng này đúng là một trong những bài thơ mà Vũ Tiên khi còn sống thích nhất.
Vũ Tiên. Lại xuất hiện ở thế giới này!
Là bởi vì Hồng Quân khi khôi phục tu vi của Thiên Dao đã tiện tay? Cái này cxung không giống. Hồng Quân là đại biểu cho "trật tự" cũng không thể làm như vậy.
Đó là vì cái gì?
Trương Tử Tinh cũng không kịp nghĩ, bởi vì sự vui mừng cùng ngạc nhiên quá lớn đã chiếm cứ cả đầu óc của hắn. Hắn không có che dấu tình cảm của mình, ôm chặt lấy Vũ Tiên, nước mắt như suối phảng phất như muốn đem cái "ngàn năm sinh tử đôi đường" mà dốc hết ra. Cho dù hắn lấy thân phận mới mà trùng sinh tại thế giới này, mọi thứ đều mới nhưng hắn vẫn chưa từng quên nàng.
Thiên Dao ở một bên lẳng lặng nhìn bộ dáng khó quên mình của Trương Tử Tinh, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ dị. Loại cảm giác này cũng không phải là đố kỵ, mà là hạnh phúc. Cái câu "ta thủy chung vẫn là phu quân của nàng" vẫn quanh quẩn trong lòng của nàng. Nam nhân này đã đạt tới cảnh giới thần thông tối cao như vậy, nhưng tính tình vẫn như cũ, có thể nói là vô cùng trân quý.
Có lẽ là trời cao muốn nàng lý giải hạnh phúc của ngày hôm nay càng sâu thêm một tầng, nên năm đó mới có thể để cho nàng gặp được Hạo Thiên bạc tình bạc nghĩa kia.
Tất cả bất hạnh đã quá khứ, nỗi thống khổ đã tra tấn nàng sống không bằng chết kia đã như mây khói nhạt nhòa, cũng sẽ không lưu lại chút dấu vết gì trong trái tim của nàng. Chính vì trước mắt đã có sự trân quý gấp nhiều lần.
Vũ Tiên động tình khóc ngất trong lòng Trương Tử Tinh hồi lâu rồi mới tách ra, liếc mắt nhìn về phía Thiên Dao, lại đón nhận cái nhìn đầy sự quan tâm của Thiên Dao. Vũ Tiên lau nước mắt, mỉm cười nhìn Thiên Dao.
Trương Tử Tinh đột nhiên nhớ tới Đắc Kỷ liền hỏi: "Vũ Tiên. Nàng từ khi nào lại trở thành Tuyết Nhi. Là nàng…?"
"Hừ. Cũng không như chàng nghĩ đâu!" Vũ Tiên trên mặt bỗng nhiên chớp động thần sắc như cười như không: "Chàng thành thật nói cho rõ. Rốt cuộc đã có bao nhiêu nữ nhân? Nếu trong vòng mười ngón tay thì ta có thể tha cho chàng!"
Trương Tử Tinh âm thầm toát mồ hôi, cẩn thận hỏi một câu: "Thêm ngón chân thì sao?"
Làm hắn ngoài ý muốn chính là Vũ Tiên cũng không tức giận mà thở dài một tiếng nói:
"Thiếp vốn là một tàn hồn, trước khi chết đung lúc lại bị cuốn theo chàng đến thế giới này, cùng với cái gương kia ở trong cơ thể của chàng. Thiếp tuy không thể liên hệ với chàng, lại có thể cảm nhận rõ ràng được mỗi một khắc hoan hỉ bi ai, phẫn nộ, còn có cái loại nhớ nhung khắc cốt ghi tâm này của chàng. Không biết có phải quan hệ tới ý niệm này hay không mà khi lực lượng của chàng không ngừng lớn mạnh, ý thức của thiếp cũng từng bước tăng cường".
Trương Tử Tinh lúc này mới biết, hắn luôn nhớ tới Vũ Tiên thì ra là nàng cho tới nay vẫn ở bên cạnh hắn, chú ý đến nhất cử nhất động của hắn.
Chỉ nghe Vũ Tiên tiếp tục nói: "Vừa rồi loại lực lượng không thể tưởng tượng của chàng làm cho thiếp đã có lại đầy đủ linh hồn, lại bị một tia hồn phách kỳ quái trong cơ thể Đắc Kỷ hấp dẫn. Dưới tác dụng của một tia tàn hồn này, linh hồn của thiếp nương theo lực lượng của gương thuận lợi tiến vào trong cơ thể Đắc Kỷ, cùng linh hồn của Tuyết Nhi bắt đầu dung hợp. Loại dung hợp này vốn cần thời gian dài lâu, hơn nữa độ nguy hiểm rất cao. Một khi không cẩn thận sẽ có thể làm cho cả hai hóa thành tro bụi. Sau đó dưới lực lượng của "người nọ", quá trình vốn gian nan này trong khoảnh khắc đã thành công hoàn mỹ. Hiện tại, thiếp đã dung hợp ý thức của ba người, không chỉ là Vũ Tiên, mà cũng là Tuyết Nhi cùng Đắc Kỷ".
Tam hồn hợp nhất? Quá sức khoa trương!
Trương Tử Tinh trong khi vừa mừng vừa sơn, cũng hiểu được dụng ý của Hồng Quân: Hồn phách của Vũ Tiên cũng như hắn năm đó, xem như là một "dị số". Dựa theo thủ pháp của Hồng Quân, tự nhiên sẽ làm cho nàng thiến thành có thể tồn tại trong thiên số. Cho nên thuận thế mà "đẩy" thêm vào. Có sự trợ giúp của Hồng Quân tam hồn tự nhiên là dung hợp nhất thể hoàn mỹ, coi như là nhất cử lưỡng tiện.
Trương Tử Tinh nhớ lại chuyện cũ, có chút giật mình. Hồng Quân lúc mới gặp hắn từng nói qua "Trong cơ thể ngươi có thứ gì đó" còn nói chẳng qua "còn chưa đến lúc thấy được thứ đó" không chỉ có nói tới Côn Lôn kính, mà còn có sự tồn tại đặc thù Vũ Tiên nữa.
Trương Tử Tinh cũng mơ hồ hiểu được một ít điều gì đó: Đây là vũ trụ song song. Thì ra còn có một "hắn" cùng một "Vũ Tiênkhác nữa giống như là tấm gương phản chiếu tồn tại. Trước là Thọ Vương sau là Đắc Kỷ. Trùng hợp bọn họ bởi vậy mà vượt qua sinh tử, lại gặp nhau cùng một chỗ. Điểm bất đồng là Thọ vương trong ý thức của Trương Tử Tinh đã bị tiêu diệt. Mà Vũ Tiên lại là chủ khách hợp thành một thể. Đến tột cùng loại lý luận này có chính xác hay không cũng không cần phải kiểm tra. Quan trọng là bọn họ lại có thể ở cùng một chỗ.
Vũ Tiên lộ ra vẻ ôn nhu: "Lão công cũng tốt. Phu quân cũng tốt. Chúng ta về sau sẽ không chia lìa nữa…"
Trương Tử Tinh hết sức cảm động, nào biết Vũ Tiên lập tức lại bổ sung một câu: "Cũng không biết chàng có cái gì tốt, mà không chỉ có tiên nữ mỹ nữ trong truyền thuyết, mà ngay cả Tô Đắc Kỷ nguyên bản đối với chàng cũng vô cùng ái mộ. Thiếp ở bên cạnh chàng lâu như vậy. Hiện tại cũng không thể lý giải và tiếp nhận được. Nhưng chàng phải đáp ứng với thiếp, tuyệt đối không thể gia tăng thêm nữ nhân nữa. Nếu không…"
Trương Tử Tinh tự nhiên hiểu được "nếu không"kia bao hàm "một số thứ" gì rồi. Chẳng hạn như những cực hình vô cùng bi thảm, trong lòng không khỏi ớn lạnh. Chỉ có điều, với cảnh giới của hắn trước mắt thì loại khổ hình này bất quá cũng chỉ là một loại uy hiếp tinh thần mà thôi.
Vũ Tiên đối với trí năng của siêu não cảm thấy hứng thú. Quân đoàn của Dương Phủ lúc này từ lúc Trương Tử Tinh không chế được siêu não đã đình chỉ công kích mà quay về. Siêu não cũng cực kỳ nhân tính hóa mà cầu xin Trương Tử Tinh tha cho hắn con đường sống, không từ ngữ nào mà không dùng, còn phối với âm nhạc để tăng thêm phần hào khí. Ngay cả nhân vật như Phí Trọng cũng phải thua kém một bậc.
Ngay cả Thiên Dao nghe cũng có chút mềm lòng thì Vũ Tiên lại dễ dàng vạch trần những gì nó dùng là từ một số bộ phim điện ảnh mà ra. Siêu não rốt cuộc ý thức được vị từng là "nữ tù binh" này là Vũ Tiên, một trong những người đã sáng tạo ra mình, không khỏi càng thêm sợ hãi.
Trương Tử Tinh biết tình thế bên ngoài hiểm trở, cũng không trì hoãn thời gian nữa. Lúc này gọi Thiên Dao một tiếng, vận xuất thần thông, Quy Khư kia vốn đã được Hồng Quân giao cho hắn khống chế nên chỉ cần tâm niệm vừa động, cả Quy Khư bí cảnh liền bắt đầu nhanh chóng bị thu lại.
Trong phút chốc, Thiên Dao cùng Vũ Tiên chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, cảnh vật trước mắt đã đổi thành vũ trụ bát ngát. Vũ Tiên dưới sự hỗ trợ của Hồng Quân thành công hợp tam hồn nhất thể, cũng thu được lực lượng phi phàm, nhưng khiếm khuyết chính là thiếu kinh nghiệm ứng dụng thực tế. Trong lúc nhất thời cơ hồ hít thở không được, may mà Thiên Dao ở bên cạnh cẩn thận kịp thời lấy tiên lực bao bọc lấy nàng lại. Vũ Tiên cùng Thiên Dao hết sức hợp ý nắm lấy tay nhau, không ngừng dùng tiên thức để nói chuyện với nhau.
Đả Thần Tiên sau khi tiến vào Quy Khư đã lạc mất vẫn lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, phát ra hào quang nhàn nhạt. Trương Tử Tinh nghĩ đến căn nguyên của đại kiếp chính là Đả Thần Tiên nguyên năm đó dùng để dẹp trừ loạn kiếp, không khỏi chạng lòng vẫy tay một cái. Đả Thần Tiên lập tức rơi vào trong tay, tiện đà thu vào vào trong càn khôn mà biến mất.
Đả Thần Tiên vốn là vật phi thường, không giống pháp bảo bình thường nên không thể thu vào túi pháp bảo nang hoặc thần thông như Thiến đế trước đó cũng chỉ có thể cầm trong tay. Nhưng Trương Tử Tinh giờ phút này đã biến hóa rất nhiều so với trước. Thần thông càn khôn kia ngay cả Hồng Quân cũng khen ngợi không thôi, muốn thu lấy Đả Thần Tiên này cũng là dễ dàng.
Trương Tử Tinh sau khi thu lấy Đả Thần Tiên, cảm giác được xa xa có mấy đạo khí tức quen thuộc. Lúc này dùng lực lượng bao bọc Thiên Dao cùng Đắc Kỷ, thần thông vận chuyển trong giây lát đã xuất hiện trước mặt các luồng khí tức nọ.
Mấy luồng khí tức này đúng là đám người Tam Tiêu Tam hoàng Khổng Tuyên đang chuẩn bị lấy Hà Đồ Lạc Thư lực để tiến vào trong Quy Khư tìm kiếm Trương Tử Tinh. Nào biết đâu Quy Khư bỗng nhiên biến mất. Mọi người còn đang kinh dị thì chợt thấy tự nhiên xuất hiện ba người Trương Tử Tinh, lúc này mới mừng rỡ đuổi tới.
Trương Tử Tinh nhìn thấy mọi người tự nhiên là hết sức vui mừng. Khổng Tuyên là người đầu tiên phát hiện chỗ đặc dị của Trương Tử Tinh, đang muốn mở miệng hỏi. Đột nhiên Trương Tử Tinh lộ ra vẽ giật mình, nhìn về phía không trung xa xa. Bên đang truyền đến lực lượng dao động kinh người. Đó là lực lượng của Thánh nhân!
Hắn triển khai tiên thức lan tràn về phía trước, nhận thấy cuộc chiến của sáu Thánh nhân kia vẫn còn đang tiếp tục. Chỉ có điều lúc này Lão Tử cũng không có lấy một địch hai nữa, mà là cùng Chuẩn Đề đạo nhân kiên nhẫn triền đấu. Tiếp Dẫn đạo nhân cũng tìm tới đối thủ cũ là Nữ Oa nương nương. Không ngờ sau khi hắn tiến vào Quy Khư , lại phát sinh một hồi đai chiến ba đối ba như vậy.
Trương Tử Tinh tiên thức lúc này cũng không phải là nhỏ, cảm giác được tứ thánh chiến cũng chưa có xuất hết toàn lực. Chỉ có Thông Thiên Giáo Chủ cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn mới là thật đang toàn lực đấu nhau. Thánh nhân chiến đấu hết sức kinh người, nhưng hôm nay Trương Tử Tinh cũng đã không cần dùng ánh mắt "ngưỡng mộ" mà nhìn loại chiến đấu này.
Lực lượng Quy Khư dị động cũng kinh động tới sáu Thánh nhân. Sáu người bắt đầu dần dần di chuyển đến Quy Khư. Nguyên Thủy Thiên Tôn phát hiện Trơng Tử Tinh ở giữa mọi người, hàn quang trong mắt chợt lóe, Tam Bảo Ngọc Như Ý rời tay bức lui Thông Thiên Giáo Chủ, cấp tốc hướng tới Trương Tử Tinh mà bay tới, tốc độ làm cho người ta sợ hãi, trong nháy mắt đã tới gần.
Chúng tiên cũng khẩn trương ứng đối.
Bỗng nhiên phát hiện Trương Tử Tinh không thấy nữa, mà Nguyên Thủy Thiên Tôn đang cấp tốc bay đến liền phát hiện có dao động kỳ lạ không hề có dấu hiệu xuất hiện ở bên người. Vừa quay đầu liền thấy lại là "Thiên tử Nhân giới" kia. Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy hắn dùng tay không thành quyền, lại dám không cầm "hộ thân phù" Đả Thần Tiên thì chợt ngẩn ra. Đột nhiên trên mặt bỗng nhiên thấy đau, đã bị một cỗ lực lượng đáng sợ đánh trúng. Mà lực lượng này hết sức lớn, đem cả thân thể của Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh bay ra xa.
Nguyên Thủy Thiên Tôn quả thực khó có thể tin được. Vị Thiên tử này mới cách không bao lâu. Thế nhưng trong chớp mắt phảng phất như đã biến thành người khác. Một quyền này thực sự đã công phá thủng lực lượng phòng ngự của Hỗn độn chi thể làm cho hắn sinh ra cảm giác đau đớn.
Loại công kích cận chiến đáng sợ này chỉ là mới bắt đầu. Nguyên Thủy Thiên Tôn đã tính sai mà mất đi tiên cơ,. Trương Tử Tinh cũng không để cho hắn có cơ hội lấy hơi, triển khai công kích như cuồng phong gió lốc mà không cần pháp bảo, đều là dùng tay không. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Nguyên Thủy Thiên Tôn từ khi thành Hỗn nguyên Thánh nhân cho tới nay, chỉ có "tu sĩ hạ đẳng" mới sử dụng thân thể để mà giao đấu như thế này. Hiện tiên cơ đã mất, nhất thời lâm vào thế hạ xuống. Đám người Khổng Tuyên Phục Hy thấy mà trợn mắt cứng lưỡi, cơ hồ không thể tin vào mắt của mình mà nhanh chóng chạy tới gần Thông Thiên Giáo Chủ đô đê xem mà lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc. Chỉ có Thiên Dao đối với việc này đã sớm đoán trước. Bích Tiêu lại càng xem càng hãnh diện, cơ hồ muốn lớn tiếng hô hào.
Lúc này bốn vị Thánh nhân kia cũng đã ngừng chiến đấu, mà xem màn chiến đấu không thể tin được này. Lúc này Trương Tử Tinh tu vi bề ngoài còn chưa tới Trúc Cơ Kỳ. Quả thực chỉ như là một phàm nhân không hề có lực lượng lại có thể phát ra lực lượng đáng sợ như thế!
Thông Thiên Giáo Chủ so với tứ thánh càng có thể lý giải được ý nghĩa đại biểu cho cảnh giới "phàm" này. Hắn vốn phỏng chừng Trương Tử Tinh tu luyện vô số năm sau, có lẽ sẽ có một ngày có thể lĩnh ngộ được chí cảnh kia, lại không nghĩ rằng lại đến nhanh như vậy.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vài lần muốn thi triển thần thông độn ra xa, nhưng thủy chung không thể thoát khỏi sự tập trung của Trương Tử Tinh, chỉ có thể vừa đánh vừa lui, tìm cách phản kích. Tốc độ cùng lực lượng của hai bên đều hết sức kinh người hóa thành hai đạo lưu quang, hướng ra xa xa với tốc độ cao mà mất đi. Các vẫn thạch trên đường đi không chịu nổi lực lượng khủng bố kia, đều hóa thành bụi phấn.
Mắt thấy hai người càng đánh càng xa, các Thánh thân hóa lưu quang đuổi theo. Đám người Khổng Tuyên tự nhiên cũng đuổi sát theo.
Nguyên Thủy Thiên Tôn trong khi chạy bị trúng một đòn nghiêm trọng, hướng tới một tinh cầu mà rơi xuống. Tinh cầu khổng lồ kia bị đạo lưu quang này xuyên thấu, tiện đà nổ mạnh ra tạo nên hào quang sáng rực, như là một đóa hoa nở ra trong vũ trụ vậy.
Nguyên Thủy Thiên Tôn tuy nuốt không trôi, nhưng rốt cuộc cũng lợi dụng cơ hội này để lấy hơi. Hỗn độn lực vừa chuyển, theo lực nổ mạnh kia mà bay nhanh ra, rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt Trương Tử Tinh, trong tay đã nắm chặt Tam Bảo Ngọc Như Ý cùng Bàn Cổ phiến, trong mắt cơ hồ muốn phún hỏa.
Tuy Nguyên Thủy Thiên Tôn đã dùng thần thông khôi phục lại diện mạo đã bị người ta đánh tơi tả, nhưng cảnh hắn mới vừa rồi bị đuổi đánh chật vật đã rơi vào trong mắt không bỏ sót chi tiết nào của chư thánh cùng các Huyền Tiên. Lấy Hỗn độn chi thể vạn kiếp bất diệt của Thánh nhân, có thể xem nhẹ những gì nguy hiểm đến tính mạng. cho nên thể diện rất là quan trọng. Hôm nay Nguyên Thủy Thiên Tôn lại bị một kẻ cách đó không lâu còn bị hắn truy đuổi đến cùng trời cuối đất đánh thành ra bộ dáng này, có thể nói là đã mất hết thể diện. Cho nên lửa giận trong phút chốc đã bốc lên đến đỉnh điểm. Tam Bảo Ngọc Như Ý trong tay hóa thành tia chớp, rời tay đánh về phía Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh trong tay xuất hiện một lá cờ màu đen, mơ hồ có kim văn. Lá cờ nọ vừa phất ra, liền hiện ra trận trận mây đen, tia chớp kia đụng tới đám mây đen này như sa vào đầm lầy, lực lượng đột nhiên yếu đi, khôi phục lại nguyên trạng. Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn thấy lá cờ kia nhịn không được hô lên: "Chân Võ Tạo Điêu Kỳ!"
Các Thánh nhân ở một bên đang xem cuộc chiến cũng biết lai lịch của Chân Võ Tạo Điêu Kỳ, lúc này cũng đều cả kinh. Bất chấp biểu hiện tu vi của Trương Tử Tinh giờ phút này làm cho bọn họ khó có thể lý giải, nhưng không thể nghi ngờ vị "Thiên tử nhân giới" này đã có được lực lượng đạt tới thứ bậc của bọn họ. Chỉ có Thánh nhân lĩnh ngộ được Hỗn nguyên chí cảnh mới có thể đối kháng với Thánh nhân như thế.
Nếu giờ phút này chư thánh tái chiến. Như vậy Trương Tử Tinh, Thông Thiên Giáo Chủ cùng nhị thánh Tây Phương đối kháng với Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Nữ Oa nương nương. Lấy bốn đối ba, phe Nguyên Thủy Thiên Tôn tất bại không thể nghi ngờ. Hơn nữa biểu hiện trước mắt của Trương Tử Tinh lại thể hiện ra thực lực mạnh đến như thế.
Tuy phẫn nộ, nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn giờ phút này cũng đã không dám có chút xem thường đối thủ, hoàn toàn xem Trương Tử Tinh là một đại cường địch. Bàn Cổ phiến trong tay chấn động, bất chấp tất cả mà toàn lực ra tay, Thiên tử này cho dù lĩnh ngộ được Hỗn nguyên thần thông, bất quá chỉ là sự tình mới đây, thừa dịp hắn mới đạt tới cảnh giới mới cùng lĩnh ngộ mới chưa có hoàn toàn ổn định, thì đánh cho hắn trọng thương!
Một hắc động đáng sợ xuất hiện trước mặt Trương Tử Tinh, lần này là do Nguyên Thủy Thiên Tôn toàn lực thi triển. Các vật chất ở phụ cận đều bị nó thôn phệ với tốc độ cao, ngay cả một tinh cầu khá lớn ở gần đó cũng không ngoại lệ. Tinh cầu nọ bởi vì hấp lực khủng bố của hắc động mà bị hút về phía trung tâm hắc động, trong quá trình đó thì các vật cậht của tinh cầu cũng bị nhanh chóng phân rõ. Sau khị bị hút vào trong hắc động, tinh cầu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất.
Không chỉ có một tinh cầu này, các tinh cầu phụ cận đều bị ảnh hưởng, bắt đầu bị hút về phía hắc động, dần dần nó bắt đầu xuất ra hào quang cùng nhiệt độ kỳ dị, giống như bốc lên một ngọn lửa màu trắng. Ngọn lửa này bốc lên kịch liệt, hào quang dần dần khuếch tán.
Hắc động này vừa ra, các Thánh nhân đang xem cuộc chiến đều xuất hiện dị bảo bảo vệ toàn thân. Mà đám người Phục Hy cùng Khổng Tuyên được Thông Thiên Giáo Chủ cảnh báo, nên đã lui ra rất xa, đem Hà Đồ Lạc Thư Hỗn Độn Chung các món tiên thiên pháp bảo đều thi triển hết ra, hợp làm một thể để bảo vệ mọi người. Vậy mà vẫn cảm giác được loại hấp lực đáng sợ này.
Nếu dùng ngôn ngữ của Thiên văn học định nghĩa thì "hắc động phát ra ánh sáng" nên gọi là "loại tinh thể".
Loại tinh thể này là một loại thiên thể kỳ dị có cường độ ánh sáng cực cao với khoảng cách cực xa. Ở giữa nó là một hắc động siêu lớn. Dưới tác động của lực hấp dẫn cường đại của hắc động, không khí, vẫn thạch cùng với một bộ phận vật chất hằng tinh đều xoay quang hắc động, hình thành một lồng hút xoay chuyển với tốc độ cao. Loại tinh thể có thể xem như là "sát thủ" khủng bố nhất trong vũ trụ, có thể dùng từ "diệt tuyệt" để mô tả nó. Uy lực khủng bố đủ để phá hủy tất cả các hành tinh nằm trong phạm vi ảnh hưởng của nó, cho đến khi thôn phệ hoàn toàn chúng.
Đương nhiên, "Loại tinh thể" hắc động do Bàn Cổ phiến tạo ra chỉ có thể xem như là "nhỏ" mà thôi, nhưng chỉ là như thế uy lực cũng đã khủng bố chưa từng thấy. Cũng chỉ tại trong không gian vũ trụ mênh mông này Nguyên Thủy Thiên Tôn mới dám tứ vô kiêng kị xuất ra lực lượng cực mạnh của Bàn Cổ phiế. Mỗi một lần thi triển ra thì nguyên khí bản thân cũng phải chịu hao tổn lớn, cũng không thể hoàn toàn khống chế loại lực lượng này.
Nếu là Thông Thiên Giáo Chủ, lập tức toàn lực huy động kiếm khí Tru Tiên tứ kiếm mà ngăn cản hắc động. Tuy kiếm khí bị hấp phệ nhưng vẫn có thể xuyên thấu qua hắc động mà tấn công Nguyên Thủy Thiên Tôn..
Nếu là Chuẩn Đề đạo nhân thì sẽ hiện ra kim thân thao túng Bảo diệu thụ, mượn cầu vồng bảy sắc từng bước làm yếu đi lực lượng của hắc động này. Nếu là Lão Tử đối mặt với hắc động thì sẽ thi triển ra Thái Cực Đồ, phân giải lực lượng của hắc động.
Trương Tử Tinh thì không thể dùng các thủ đoạn này để chống lại Bàn Cổ. Bởi vì hắn chính là Tử Tinh.
Điều hắn làm chính là, trước tiên đem Chân Võ Tạo Điêu Kỳ thu lại, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn hắc động.
Lão Tử là người có tu vi cao nhất trong chư thánh, lúc này phát hiện ánh mắt của Trương Tử Tinh khác thường. Ánh mắt đó phảng phất như trời cao thăm thẳm. Không, cũng không thể dùng hai từ "trời cao" mà có thể khái quát. Nếu muốn chuẩn xác để hình dung thì nên dùng "vũ trụ".
Thông Thiên Giáo Chủ cũng chú ý nhưng là một sự kiện khác: trong không gian vũ trụ bỗng nhiên có một loại biến hóa kỳ dị biến. Cụ thể là cái gì cũng không thể hình dung ra được, chỉ cảm giác thấy cùng với vừa rồi khác nhau rất lớn.
Lập tức nhị thánh Tây Phương cùng Nữ Oa nương nương cũng cảm giác được, đối mặt với hắc động kia Trương Tử Tinh nhìn như không có động tác gì nhưng cũng đã thi triển ra thần thông của mình. Tại giờ khắc này, lục thánh kể cả Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng đều sinh ra một loại ảo giác, phảng phất Trương Tử Tinh như là đại biểu cho vũ trụ mênh mông.
Bất chấp hắc động hình thành Loại tinh thể trong vũ trụ là thứ nguy hiểm nhất trong vũ trụ. Nhưng dù sao thì cũng chỉ là "một điểm" ở trong vũ trụ mênh mông này thôi, làm sao ảnh hưởng đến cả "vũ trụ" này được?
Một cổ lực lượng kỳ diệu không thể hình dung xuất hiện trong không gian. Dưới tác dụng của lực lượng này, hào quang của hắc động chợt tỏa ra cực kỳ chói mắt, mà lực hấp phệ kia không hiểu sao lại biến thành lực phún xạ, bắt đầu hướng ra ngoài mà phun ra những vật chất mà nãy giừo đã hút vào. Cuối cùng, lực phún xạ dần dần chậm lại, cho đến sau cùng là hào quang cũng biến mất.
Nếu đổi lại là dùng một món tiên thiên pháp bảo nào đó, Trương Tử Tinh cũng không thể dễ dàng phá giải nưh thế. Chỉ trách là Nguyên Thủy Thiên Tôn vận xui, gặp ngay khắc tinh của Bàn Cổ phiến này.
Nguyên Thủy Thiên Tôn rốt cuộc lộ ra ánh mắt hoảng sợ. Các vị Thánh nhân kia cũng đều kinh hãi: Đây là loại lực lượng gì? Lại có thể nghịch chuyển thần thông cực mạnh của Bàn Cổ phiến! Từ đó cho thấy, Trương Tử Tinh đối kháng với Nguyên Thủy Thiên Tôn ít nhất đã ở vào thế không thua, thậm chí còn muốn vượt lên.
Lão Tử so với mọi người thì hiểu nhiều hơn một chút. Vì thần thông "vũ trụ càn khôn" này, cùng với "người nọ" có chút tương tự!
Liên tưởng đến việc Quy Khư biến mất. Tâm như giếng cổ chưa bao giờ xao động như Lão Tử cũng không khỏi chấn động. Đương nhiên. VỊ Thiên tử nhân giới này lực lượng trước mắt còn chưa thể so sánh với "người nọ" được, nhiều nhất chỉ có thể tính là đạt tới cảnh giới Hỗn nguyên thánh nhân mà thôi. Nhưng cho dù là như thế, cũng đã có thể áp chế Nguyên Thủy Thiên Tôn vào thế hạ phong.
Trương Tử Tinh sau khi tiêu trừ siêu hắc động kia xong, lại xông thẳng về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nguyên Thủy Thiên Tôn trong lòng biết không ổn, trong tay xuất hiện thêm Hạnh Hoàng Kỳ, đang muốn thi triển khả năng phòng ngự bỗng nhiên lại thấy không gian chung quanh xuất hiện một loại ánh sáng lam kỳ dị. Ngay sau đó thời gian như là dừng lại, động tác của Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng bị đình trệ giữa chừng, nhưng Hỗn độn lực của hắn cũng không phải là nhỏ, trong khoảnh khắc lập tức thóat khỏi trạng thái "tạm dừng" này. Nhưng trong khoảnh khắc hắn thoát khỏi sự "tạm dừng" thời gian này thì một cỗ áp lực đáng sợ đã đập vào mặt mà đến. Đối phương tựa hồ một chút phong độ "đánh người không đánh mặt" cũng không có.
Đối với người mà hắn thống hận, Trương Tử Tinh cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tỏ ra phong độ. Đối với Hạo Thiên là một ví dụ tốt nhất.
Trong phút chốc tránh cũng không thể tránh này, Nguyên Thủy Thiên Tôn theo bản năng cầm Hạnh Hoàng Kỳ trong tay lay động, lại phát hiện nguyên Hạnh Hoàng Kỳ kia trong tích tắc kia đã bị Trương Tử Tinh đoạt lấy, đã thu nhập vào trong cơ thể. Nguyên Thủy Thiên Tôn chưa kịp làm ra phản ứng thứ hai, trên mặt đã bị đánh trúng, ngũ quan bị xoắn lại thành một nhúm, cơ hồ vì đau quá mà mất đi cảm giác, ngay cả Hạnh Hoàng Kỳ kia do chính bản thân tế luyện cũng đã mất đi sự liên hệ, nhất thời không thể thu hồi.
Đã lâu chưa từng có loại cảm giác cực kỳ đau đớn này. Từ khi Nguyên Thủy Thiên Tôn thành đạo tới nay, là lần đầu tiên chật vật như thế, hơn nữa còn phát sinh trước mặt các Thánh nhân khác! Nguyên Thủy Thiên Tôn gầm lên một tiếng, rốt cuộc bỏ qua cái gọi là Thánh nhân nghi thá, một chưởng tung ra đánh lui Trương Tử Tinh, sau đó lập tức tiến lên. Trương Tử Tinh bị Ngọc Thanh lực của Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh bay ra xoay một vòng trên không trung rồi lại quay trở lại. Hai người bắt đầu một trận cận chiến làm cho tất cả những người đứng xem trợn mắt líu lưỡi.
Hai bên đều không có phòng thủ, chỉ điên cuồng tiến công, nắm tay ẩn chứa lực lượng cực mạnh như lưu tinh mà cuồng bạo đánh ở trên người đối phương, cứ như là hai cự thú thời hồng hoang vậy. Bỏ qua tất cả những vật bên ngoài, thuần túy là dựa vào lực lượng của thân thể mà quyết một trận thắng bại. Những gì nằm trong phạm vi uy lực tất cả đều biến thành hư vô.
Lão Tử thở dài một tiếng, tứ thánh còn lại cũng nhìn ra, chỉ nói về kỹ xảo cận chiến thì Nguyên Thủy Thiên Tôn rõ ràng là lâm vào thế hạ phong. Càng huống chi, không gian vũ trụ phụ cận đều nằm trong phạm vi "lĩnh vực" của Trương Tử Tinh mở ra. Nguyên Thủy Thiên Tôn không có khả năng chiến thắng.
Lực lượng của Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh lên người Trương Tử Tinh, đều bị lực huyền diệu của lĩnh vực này hóa giải. Mà công kích hắn thừa nhận cũng dung hợp lĩnh vực này, lực công kích nghiêm trọng. Thậm chí tốc độ khôi phục thể hiện ra cũng thua xa trình độ bị nhận đòn, có khi thậm chí có loại cảm giác "bị ăn đòn như ong chích sưng cả người".
Kỳ thật thắng bại giữa hai người đã quyết định ngay từ khắc Bàn Cổ phiên bị Thiên tử nhân giới nọ phá giải, càng không nói tới việc Hạnh Hoàng Kỳ bị đoạt mất.
Thiên tử nhân giới lại lựa chọn loại phương thức chiến đấu này, có lẽ chính là vì muốn đập cho Nguyên Thủy Thiên Tôn một trận. Tuy nói loại chiến đấu này không quan hệ đến sinh tử của hai bên, nhưng sự chật vật cùng sự sỉ nhục trần trụi dưới con mắt quan sát của mọi người như thế này, so với việc chết đi còn khó chịu đựng hơn nhiều.
Thông Thiên Giáo Chủ không khỏi nhớ tới bản thân từng nói với Trương Tử Tinh một câu: "May mắn ngươi không phải là kẻ địch nhân".
May mắn, hắn không phải.
Lão Tử, nhị tháng Tây Phương cùng Nữ Oa nương nương cũng đều có tâm tư riêng. Nhất là Nữ Oa nương nương, nàng đã ý thức được, tỏng trận đánh cuộc kia, nàng đã hoàn toàn thua cuộc.
Nguyên Thủy Thiên Tôn dù sao cũng là người tâm kế thâm trầm. Không lâu sau liền ý thức được mình đã sai lầm. Đầu tiên bởi vì phẫn nộ mà bị cuốn vào loại chiến đấu này, càng ngày càng bị áp chế. Dưới sự bất đắc dĩ, Nguyên thủy Thiên Tôn đành phải lợi dụng chiến thuật du đấu, vừa đánh vừa lùi.
Ngay thời điểm chư thánh nghĩ Trương Tử Tinh sẽ mạnh mẽ truy đuổi. Trương Tử Tinh lại dừng tay, ngược lại lộ ra vẻ hoảng sợ.
Không phải bởi vì Trương Tử Tinh muốn buông tha cho Nguyên Thủy Thiên Tôn. Mà là bởi vì hắn cảm giác được một món pháp bảo đang run rẩy.
Càn Khôn Đỉnh!
Ba mươi ba tầng trời!