Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bàn tay duỗi đến túi quần rỗng tuếch không có gì. Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, biểu tình của bồi bàn kia tựa hồ cũng sửng sốt một chút, nhẹ nhàng hỏi: “Không có tiền sao?”
Hà Thụ cứng ngắc gật đầu. Hắn nghĩ đến hắn lại nghe được tiếng cười nhạo, thấy được sự khinh thường, kết quả vẫn là một trận yên tĩnh, hắn mơ hồ cảm thấy được chính mình gặp phải phiền toái rất lớn, trong lòng cũng là một trận khổ sở, rượu đỏ dính trên quần thấm ướt đùi, trên mặt trắng bệch một mảnh, hai tay giao lại với nhau giảo nhanh cùng một chỗ. Ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, chỉ nhìn chăm chú mặt bàn quầy bar lót đá màu xanh thẳm kia, cảm thấy được trong lòng một trận chua xót mãnh liệt bắt đầu lan tràn mênh mông. Lúc này Hà Thụ nghe được phía sau truyền đến vài tiếng bước chân, ở bên trong quán rượu im lặng phá lệ chói tai.
Bên tai truyền đến thanh âm của bồi bàn kia nói: “Đây là chủ quán của chúng tôi.”
Hà Thụ do dự ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân trẻ tuổi vừa ngồi trong phòng trang nhã kia ở trước mặt hắn. Hắn cuối cùng cũng thấy rõ ràng diện mạo của người nọ, cằm có chút gầy yếu, mày nhướng lên, thần khí tản quanh, lông mi như được nhuộm mực cùng đôi mắt như được điểm lên nước sơn. Một thân mặc âu phục màu đen đắt tiền, áo vét của âu phục không có nút gài, thoải mái tùy ý phủ lại, một tay giấu ở trong túi quần, áo sơ mi màu trắng bên trong cũng nới lỏng trên dưới, lộ ra xương quai xanh, nhìn qua có chút tùy ý không kiềm chế được. Tóc dài ngắn không đồng đều, có một chút che phủ phía trước trán, có một vài sợi ngắn hỗn độn nhếch lên, phát ra màu đen phi thường.
“Tôi.. Tiền của tôi bị trộm, tôi, tôi không phải cố ý…” Hà Thụ nhìn người nọ, có chút lắp bắp nói, rượu trên quần vẫn chưa toàn bộ thấm vào, lập tức theo ống quần chảy xuống, sắc mặt Hà Thụ càng phát ra nhục nhã, cơ hồ là bắt đầu nơm nớp lo sợ phát run.
“Tôi biết.” Người nọ không kiên nhẫn phất tay đánh gãy lời nói của Hà Thụ. Hà Thụ bị ngăn lại có chút khó chịu nói không nên lời, không biết tại sao, đối với nam nhân trước mắt này, hắn so với bình thường còn muốn không tốt hơn. Hà Thụ thử hít sâu một chút, dùng móng tay trảo vào tay một chút, bắt buộc chính mình bình tĩnh một chút: “Tôi biết đều là lỗi của mình, đối với anh tôi nhớ rõ ràng yêu cầu một loại rượu rẻ hơn một chút — dù sao đi chăng nữa, anh, các người, các người hướng tôi giới thiệu loại rượu tôi không thể mua nổi… Không phải tôi yêu cầu như vậy…”
Nam nhân kia nhẹ giọng hừ một câu, y vốn là người cao hơn một thước tám, lúc này càng hơi nâng người lên, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Hà Thụ, y nói: “Cậu có biết nơi này là chỗ nào không? Ai nói cho cậu biết có thể tới nơi này? Này căn bản không phải là nơi buôn bán gì! Cậu hỏi vài người đang ngồi đằng kia không phải theo tôi nhận thức nhiều năm! Cậu đi hỏi bọn hắn lần trước cũng có một người tóc đen tiến vào nơi này làm sao bị đuổi ra, tôi chính là trực tiếp làm cho hắn ở trên đường ngu ngốc lõa thể, để làm nghệ thuật nhân thể! Lần này khen ngược, tha cho cậu một cái mạng, còn mời cậu uống rượu tốt, sao vậy? Cậu nếu mang mấy trăm hay hơn một ngàn, tiền không đủ không sao, tôi xem cậu lúc này đáng thương, cho cậu cái giáo huấn cũng liền thôi, cậu hiện tại khen ngược, cậu không có đồng nào, làm lãng phí của tôi một bình rượu tốt!”
Hà Thụ nghe được cơ hồ bắt đầu muốn khóc, lắp bắp nói: “Tôi rõ ràng nói không cần niên đại lớn…”
Nam nhân kia lớn tiếng nở nụ cười, lộ ra một hơi răng trắng dày đặc, y cười khinh thường nhìn Hà Thụ: “Người nào cho rằng rượu không lâu năm sẽ không phải rượu tốt? Rượu đỏ cũng có loại mới nhưỡng, hương nồng đậm mới mẻ, nào giống với rượu đưa ra thị trường. Loại nhưỡng lâu năm bình thường mùi rượu nồng đậm, thuần hậu, tốt nhất dùng để uống khác với bình thường, bình thường ở trong khoảng thời gian - năm. Qua năm rượu sẽ không uống ngon, cậu cho rằng rượu niên đại lớn mới được coi là rượu ngon? Đích xác, có một số loại rượu lâu năm, hai mươi năm thậm chí thời gian lâu hơn cũng không thành vấn đề. Mà đẳng cấp giống Zinfandel, sẽ không thể để lâu, năm cũng đã đến cực hạn. Mặt khác đặc sắc giống Beaujolais dùng Gamay nhưỡng thích hợp uống khi rượu còn mới, căn bản là không thể để lâu. Đồng dạng rượu Medoc, nếu thời điểm nhưỡng rượu không tốt, căn bản cần , năm, cũng đã đạt tới đỉnh, lại tiếp tục đối với phẩm chất của rượu chẳng có ích cái gì. Huống chi là rượu đỏ vài năm, có nhiều chỗ cũng có thói quen “late bouttling”. Bên trong quầy rượu còn có một chai Rioja Grand Reserva, năm. Ở bên trong thùng gỗ năm mới vô lọ, lại để năm mới có thể bán, bên ngoài đã gần năm, đã có năm hương vị. Đây là Grand Reserva của Tây Ban Nha yêu cầu đẳng cấp nhất. Còn có một vài xưởng làm rượu nho ở trong thùng gỗ để lâu thời gian. Ha! Cậu là loại người chỉ biết nhìn đến niên đại của bình rượu, hiểu được chút gì sao?”
Hà Thụ nghe miệng người nọ nói một chuỗi lại đến một chuỗi, trong đầu muốn ngất đi, cơ hồ là đứng lung lay sắp đổ nghe y nói xong. Thật lâu sau mới thật vất vẻ nghĩ ra một câu trả lời thuyết phục: “Nếu không, tôi, tôi trở về lấy chút tiền cho anh… Anh xem, tôi chỉ lấy một ly, nhưng lại gắn.. Anh có thể hay không tính tôi giá cả một ly.”
Nam nhân kia khinh miệt cười cười, vươn tay thon dài, cầm lấy cái bình có hoa văn của nước Mỹ thêm cái danh rượu kia ở trên bàn, giơ lên đầu Hà Thụ, trên đầu nhất thời không có kịp phản ứng, lăng lăng nhìn người nọ đem bình rượu chậm rãi trút xuống, khách nhân tràn đầy quán bar im lặng nhìn chăm chú, đem một chai rượu đỏ tưới lên đầu Hà Thụ, từ đầu xuống dưới. Nam nhân kia sau khi làm xong nâng cốc, hung hăng cười nói: “Tôi mỗi ngày đều bận bịu đến nhanh điên rồi, thật vất vả mới thoải mái một chút, hận nhất thời điểm trong này nghỉ ngơi, còn gặp loại người giống cậu phá hư tôi! Cậu cho là rượu cậu chạm qua còn có thể uống sao? Hiện tại tốt lắm đi, không phản đối đi! Như vậy, xin mời ngài giống người lần trước, cởi hết đồ chính mình đi ra ngoài đi!”
=======================
Giới thiệu số rượu được kể trên:
Zinfandel
Beaujolais
Nho Gamay
Medoc
Rioja Grand Reserva