Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Uống nước đi.” Hà Thụ ngồi đối diện nam nhân kia, người đó bắt chuyện trước, cũng không có biểu tình gì khác thường, đem một ly nước lên bàn trà được làm bằng những thùng cũ.

Đây là một phòng ở rất lớn, phòng bếp cùng phòng khách thông nhau, phòng khách rộng ít nhất hơn trăm thước vuông, nhìn qua vô cùng trống trải, cả phòng không có tí ánh sáng, hỗn độn u ám như bãi đậu xe hoang, nhất là ánh đèn mờ nhạt, đang lắc lư trên đầu.

“Chính như anh biết, ba của tôi sau khi phá sản, tất cả tài sản cá nhân đều bị đóng băng, may là còn để lại một gian phòng ở. Không có phố xá sầm uất, tôi thích sự tĩnh lặng của nó. Nó có một tầng hầm rất lớn, ở đó là phòng vẽ tranh của tôi, tôi luôn ở đó, còn gian trên này, mua thêm vật dụng trong nhà, đèn đuốc hay tăng thêm bức màn, anh tùy ý.”

Hà Thụ sửng sốt một chút, lắc lắc đầu, nam nhân đối diện kia nói là anh họ, có lẽ còn trẻ hơn hắn vài tuổi, tóc nhuộm trắng, tựa hồ đã lâu không giải quyết, tóc màu đen đã lổm chổm xuất hiện, một sợi rồi một sợi, lộ ra giữa những sợi tóc màu bạc, nhưng lại không giống màu, trán cùng lô đỉnh tóc nhếch lên, tóc mái rất dài che cả hai mắt đầy mệt mỏi. Khuôn mặt gầy yếu như được dao khắc, sâu sắc mà mệt mỏi. Sắc mặt cũng tái nhợt, từ xương gò má kéo dài tới lông mày, cơ hồ trắng toát đến nhợt nhạt, môi cũng tái nhợt, phát ra chút ánh sáng như hạt châu, chỉ có đôi môi đó mới có một chút huyết sắc. Vài sợi tóc rũ xuống che lấy đôi tai, hiện ra màu bạc ảm đạm.

Hà Thụ dời ánh mắt, nhìn tay gầy lớn của người kia, ngón tay rất dài, im lặng đặt trên đầu gối. Cả người không chút để ý dựa vào tường, ngồi dưới đất, áo T-shirt bông màu tối, trên góc áo dính đủ màu nước, nhưng tay lại sạch sẽ. Gầy yếu mà tái nhợt. Hà Thụ nhìn chân người kia, ngón chân cũng rất dài, ngón thứ hai so với ngón cái cũng dài hơn một xíu. Hà Thụ nhớ mẹ từng nói, người như vậy rất thông minh.

Dù nghèo túng, dù cô độc, lại có một loại khí chất kiệt ngạo bất tuân. Có đôi khi khí chất so với diện mạo còn quan trọng hơn, huống chi người này cũng không xấu, Hà Thụ không phải thích nhìn bề ngoài người khác, nhưng hăn bị ánh mắt giống màu sơn nước im lặng thâm thúy chăm chú nhìn, hô hấp có chút vội vàng. Hà Thụ nhớ tới mình từng không quen cách ăn mặc của Tô mạch, nút áo thường không cài ba bốn cái, nhìn qua có chút cảm giác lưu manh. Hiện tại so sánh, tóc giống ổ quạ của Tô Mạch, thật sự có vẻ đứng đắn hơn.

“Anh họ Mộ Thương, đại khái phải quấy rầy anh vài ngày, mong được chiếu cố.” Hà Thụ mở miệng, trước mặt người này lộ ra một chút mỉm cười.

“Anh cũng đã ba mươi đi. Kêu tên họ đi, không cần giống đàn bà.” Nam nhân hơi hơi nhíu mày, tinh thần của người này tựa hồ không tốt lắm, tái nhợt, gầy yếu, bộ dạng cao lớn cơ hồ toàn xương khô. Hà Thụ khẽ gật đầu, nói: “Thế, Thích Mộ Thương, quấy rầy.”

Bắt đầu từ ngày đó, Hà Thụ cảm thấy quỹ đạo sống của mình lệch đi một góc tù, khỏi cuộc sống quỹ đạo vốn có. Phòng Thích Mộ Thương ở, theo như cậu ấy nói, im lặng, tồn tại ở một khu phố yêu tĩnh, chỉ có nắng sớm chiếu vào phòng cũ này mới đem lại chút không khí cùng sắc thái. Không cần dậy sớm, không cần thức đêm, rời xa tiếng động lớn ầm ỉ, rời xa phố xá sầm uất. Điện thoại tắt nguồn cũng không thể kêu lên. Hà Thụ tốn một ít thời gian để quen với thói quen này, lúc bắt đầu ngủ một giấc trời tờ mờ sáng liền lúng túng hoảng hốt đứng dậy, mặc xong quần áo giống như cũ, thời điểm vọt tới cửa liền tỉnh ngộ, chậm rì rì quay trở về, đem áo khoác cởi, nằm xuống một hồi, cẩn thận nhớ lại, nghĩ mình vì cái gì ở đây, rồi sau đó lại lặng lẽ lau khô nước mắt.

Lúc này nơi nơi đã ngập tràn ánh sáng, vì thế lại tiếp tục đến, lấy một cái túi ra ngoài mua đồ ăn, mua một chút rau xanh cùng trứng… lại mua chút muối cùng dầu ăn để nấu ăn, lúc này đặt trong tủ lạnh, rồi mới bắt đầu quét rác, lau nhà. Phòng khách so với trong tưởng tượng còn muốn bừa hơn, thời điểm lần đầu tiên quét dọn, tất cả đều là giấy vụn, rác cùng túi nhựa, thậm chí còn có vài mảnh thủy tinh bị vỡ, góc sáng sủa lại còn có quần lót màu đen cùng đủ thứ quần áo quăng tùm lum, cảm giác giống như mới đi tham quan ở một ký túc xá nam, lúc dọn sạch sẽ xong, cơm đại khái đã gần xong, vì thế di chuyển đến giữa phòng, quỳ trên sàn nhà, gõ cửa sắt tầng hầm, đại khái gõ một lát, từ bên trong sẽ kẽo kẹt đẩy ra.

Thích Mộ Thương vẫn mặc bộ quần áo kia, bất quá màu nước đã dày lên một lớp. Chuyện đầu tiên cậu ấy làm, chính là rửa tay, sau đó đi tắm, rồi mới miễn cưỡng ăn vài muỗng cơm, không nhiều lắm, chỉ có vài muỗng. Ngón tay gầy yếu mà thon dài cầm chiếc đũa thực là một cảnh đẹp, lúc ăn cơm mặt nhăn mày cau lại như đang tự hỏi một vấn đề triết học liên quan đến vũ trụ nhân sinh. Có lẽ loại khí chất vừa lãng mạn vừa ưu thương này tồn tại lúc chuyển tới thành phố. Sau khi để đũa xuống, lại đi xuống nơi kia. Hà Thụ mỗi lần đều nghĩ, nếu hắn không tới đi, Thích Mộ Thương đại khái không có tâm tư dùng cơm đi. Hắn nhớ tới lúc người này sắp mọc cánh thành tiên, cắt đứt ngũ cốc lương thực, cũng bộ dáng kiệt ngạo bất tuân này, không để gì vào mắt.

Hầu như mỗi buổi chiều, Hà Thụ đều không có gì làm. Nơi hắn ngủ là cái giường gấp đặt trong phòng khách, lúc xoay người luôn tạo ra tiếng kẽo kẹt không ngừng, thời điểm không có việc gì làm, Hà Thụ luôn ngồi trên đó, ngồi rất ngay ngắn, trong đầu không nghĩ gì, chỉ ngồi đến ngẩn người, hắn cơ hồ nghĩ rằng tế bào não bình thường của mình đã muốn chết đi, chết hoàn toàn. Đầu trống rỗng, ở giữa chỗ trống ấy từng mảng từng mảng bong ra, nát thê thảm, tất cả đều cố tình giữa lúc yên tĩnh mà thong thả tiến hành, hắn đôi khi thậm chí không biết mình nghĩ cái gì, bong ra từng mảng là sao, chơ đợi cái gì, rơi nước mắt vì cái gì.

Sự ngây ngốc cứ thế phát sinh rất nhiều ngày, cứ như vật rồi từ từ ngẩn người. Có một lần Thích Mộ Thương chủ động từ tầng hầm đi ra, nhìn Hà Thụ ánh mắt mở to ngồi trên giường, sửng sốt một hồi, mới đánh thức hắn, hỏi hắn có phải vì nhàm chám không. Hà Thụ cũng không biết vì sao mình ngẩn người, vì thế lắc đầu. Thich Mộ Thương nhìn Hà Thụ một hồi lâu, rồi xoay người lại đi ra cửa.

Thời điểm hắn trở về ôm đến một ti vi màu nhỏ, phỏng chừng mua trên xe ba gác chuyên thu mua đồ cũ, để trước mặt Hà Thụ, gắn dây ăn-ten, thu tín hiệu, mở đài lên. Lúc hình ảnh xuất hiện, hắn đem điều khiểm để trong tay Hà Thụ. Rồi xoay người lại, giống như du hồn đi vào tầng hầm.

Hà Thụ qua một hồi mới kịp phản ứng, rồi giống như đói nhìn chằm chằm màn hình, nghe âm thanh quảng cáo, nhìn quảng cáo phong phú cùng dự báo thời tiết. Hắn khi đó mới biết mình thì ra không chịu được tịch mịch.

Hắn đã bắt đầu sợ hãi sự tịch mịch. Cùng Thích Mộ Thương ở chung đã lâu, càng là không nói gì. Hà Thụ không biết người có khuynh hướng làm nghệ thuật phải có sự u buồn tự ngược, sự u buồn đến điên cuồng, ở bên trong hang động chính là ngọn lửa lạnh như băng, lúc nào cũng khắc khắc muốn nhảy ra, đem tất cả thiêu rụi. Hà Thụ cảm thấy mình đang dần nổi điên, cùng Thích Mộ Thương đứng chung, crm thấy sự tịch mịch cùng cô độc che giấy trong lòng ngày càng ẩn không chịu nổi. Hắn đôi khi im lặng nhìn lại mình, cảm thấy sống luôn thống khổ, muốn khóc, khóc đến chết đi, lại phải chết lặng mà sống. Không nói đến cảm giác điên cuồng tịch mịch, một bên im lặng lên án, một bên điên cuồng tức giận mắng. Tịch mịch đang không ngừng cắn xé xương máu của mình, lớn tiếng kêu gào, lớn tiếng khóc. Như là người lữ hành không tìm thấy ốc đảo, trái tim cô đơn tịch mịch đang ở giữa hoang mạc dày xé không ngừng, vừa chảy nước mắt thở dài, nói, thật khổ.

Nhìn TV, Hà Thụ rốt cuộc đối với phòng khách tịch mịch không khác gì tử vong này, im lặng rơi lệ.

Thì ra, chỉ cần… Hạnh phúc một lần. Chỉ cần một lần, sẽ không thể quên được.

Cho đến sau đó, Hà Thụ một tay nấu cơm, một tay mở màn hình TV. Đổi vài kênh, rồi mới mở kênh tin tức, âm thanh phụ nữ ngọt cầm bản thảo đọc: “Thiên tài kinh doanh Tô Mạch ngày hôm nay chính thức tiếp quản tất cả nghiệp vụ của tập đoàn Tô Thị. Tập đoàn Tô Thị ba mươi năm trước, từ một bãi gia công nhỏ phát triển đến bây giờ, đã có…”

Hầ Thụ sửng sốt một chút, rồi mới nhìn chăm chú tin tức, khuôn mặt tuấn mỹ của người kia, vừa thực vừa ảo, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ nói không nên lời. Từ lúc hoạn nạn cho đến cuối cùng, vẫn không gặp lại dù chỉ nhìn thoáng qua. Hiện tại nhớ tới, sau khi qua rồi, tất cả chỉ như một hồi tưởng hoang đường đáng chê cười.

Thích Mộ Thương ngồi ăn cơm mặt nhăn lại nhìn khuôn mặt mơ hồ không rõ của Tô Mạch trên TV nhỏ, cúi đầu mắng vài tiếng, nói: “Mẹ nó, người cặn bã, chán.”

=====================

():

Xa tiền tử

Cây xạ cúc

()Tôi lặng lẽ ra đi: Bài thơ “Tái biệt Khang Kiều”. Muốn xem thêm truy cập vào

() Kính hoa thủy nguyệt: thành ngữ, hoa trong gương, trăng trong nước, đây là mượn cảnh để diễn tả tâm sự, diễn tả một điều gì đó rất hư ảo, từ này xuất xứ từ nhà thơ Bùi Hưu đời Đường “Tranh vanh đống lương, nhất đán nhi tồi, thủy nguyệt kính tượng, vô tâm khứ lai”

Truyện Chữ Hay