“Có phải bà vẫn còn nhớ ông nội.”
Hàn Mạch lắc đầu trả lời: “Không phải là vẫn mà lúc nào cũng nhớ, cháu biết không? Ta không thể lãng quên được quá khứ, đó chính là lý do mà giờ này vẫn có những uẩn khúc trong lòng.”
Hàn Mạch tiếp lời: “Yêu một người là đau khổ, là hạnh phúc, dù có ra sao thì hãy nghe theo tiếng gọi của trái tim mình, đừng để hối hận.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn bà nội.”
Hàn Mạch xoa đầu cô: “Đáng lẽ ta nên xin lỗi cháu một câu, không phải vì ta thì có lẽ cháu sẽ có một gia đình hoàn chỉnh.
Ta xin lỗi.”
Tô Tư Yên lắc đầu: “Mọi chuyện cháu coi là duyên số, bà nội cũng vậy.
Cháu từng nghĩ bà sẽ là người rất lạnh lùng nhưng lại không phải như vậy, so với vẻ bên ngoài thì con tim bà ấm áp hơn nhiều.”
“Cháu gái ngốc nghếch, đừng nghĩ tốt về ta như vậy, ta thực không đáng.”
“Cháu có chuyện này muốn nhờ bà nội, giúp cháu được không?”
Hàn Mạch không hề suy nghĩ hay đắn đo một điều gì cả, trực tiếp nhận lời: “Được, cháu nói đi.”
“Có thể đừng bỏ rơi cháu được không? Hứa với cháu sẽ sống thật tốt.”
Hàn Mạch không nói gì chỉ im lặng, đáy mắt trùng xuống, thở dài một hồi lâu.
Tô Tư Yên bên cạnh cũng không biết phải nói gì vào lúc này, ép buộc một người phụ nữ bỏ quên đi quá khứ mà người đó cho rằng đẹp đẽ nhất quả thực là rất khó.
Cô nhắc lại một lần nữa: “Bà đã nói sẽ giúp cháu, cháu tin là bà sẽ giữ lời.”
Cô biết như vậy đối với bà nội là rất khó nhưng cô cũng không muốn để mọi người trong Kỷ gia ngày ngày lo lắng cho bà nội.
Bao năm qua bà sống khổ sở, nhẫn nhịn lẽ ra bây giờ phải được con cháu chăm sóc bên cạnh, đón nhận cuộc sống tốt nên có.
Thời gian trôi qua một lát, cuối cùng thì Hàn Mạch cũng đồng ý: “Được!”
Tô Tư Yên thực không dám tin vào tai mình, có lẽ bà cũng nên thử một lần.
Hàm Mạch đứng dậy vỗ nhẹ vào vai cô: “Muộn rồi, cháu đi nghỉ ngơi đi, đừng dầm mưa nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Vâng, thưa bà nội.”
Cô dìu Hàn Mạch về phòng, vừa đi vừa thủ thỉ: “Đêm nay cháu ngủ với bà được không?”
Thực ra cô biết bà nội sẽ không đồng ý, trước kia khi mới về đây người làm trong nhà đều đã dặn dò cô những chú ý về bà nội.
Họ nói rằng bà thích ngủ một mình, không muốn ai làm phiền.
Đề nghị ngày hôm nay có lẽ là hơi quá.
Tô Tư Yên không thấy bà nói gì liền cười trừ toan định nói thôi thì Hàn Mạch ngắt lời: “Được.”
Cô liền cảm thấy nhẹ nhõm, dìu bà vào phòng còn mình thì về phòng tắm rửa sạch sẽ, ôm gối xuống phòng Hàn Mạch.
Lúc cô mở cửa phòng ra, hình ảnh người phụ nữ ngủ say trên giường bình yên đến lạ thường.
Đầu giường còn có một quyển album, không cần phải đoán cũng biết là ảnh của ai.
Cô nhẹ nhàng leo lên giường, vén chăn cao lên cho Hàn Mạch, lấy cuốn album trong lòng bà ra.
Cô lật xem từng trang một, hình ảnh một người đàn ông ôm người phụ nữ trong lòng biểu cảm hạnh phúc vẹn nguyên.
Cô nghĩ không hề sai, Hàn Mạch khi còn trẻ đúng là đại mỹ nhân, đẹp hơn cả những diễn viên điện ảnh bây giờ.
Chẳng trách, với nhan sắc này anh em nhà họ Kỷ lại tranh nhau theo đuổi.
Cô gấp cuốn album lại, để gọn lên trên bàn, tắt đèn ngủ, kéo chăn rồi nhắm mắt lại.
Vốn dĩ đêm nay muốn nghe một chút chuyện trước kia của ông nội và bà nội nhưng Hàn Mạch lại ngủ trước, cô có hơi thất vọng.
Tô Tư Yên quay người lại ôm lấy Hàn Mạch.
Hàn Mạch xưa nay ngủ không có ai đụng chạm bà cũng quen rồi, tự dưng hôm nay Tô Tư Yên ôm lấy bà có chút giật mình liền tỉnh.
Đôi mắt sáng nhìn Tô Tư Yên.
“Cháu không ngủ được?”
Âm thanh chợt làm Tô Tư Yên giật mình, cô đưa tay lên bật đèn ngủ.
Khi ánh sáng màu vàng rọi chiếu vào Hàn Mạch nheo mắt.
“Cháu dạo này mất ngủ, có hơi càn cuối một chút.”
Hàn Mạch cười dịu dàng, vẻ mặt hiền từ: “Không sao đâu, ta nói chuyện cùng cháu.
Được rồi, còn có chuyện gì trong lòng cứ nói ra đi, ta sẽ lắng nghe.”
Hàn Mạch rất hiểu lòng người, Tô Tư Yên liền ghé vào tai bà thủ thỉ: “Cháu muốn nghe chuyện trước đây của ông nội và bà, có thể kể cho cháu nghe không? Còn cả chuyện của chú quản gia nữa.”
Hàn Mạch thở dài, tay nhẹ với lấy cuốn album trên mặt bàn.
Bà bắt đầu câu chuyện: “Cũng không được lãng mạn như mọi người, thực ra đã qua nhiều năm rồi những mảnh kí ức khi chúng ta gặp nhau ta cũng không còn nhớ được nhiều.
Tất cả những gì còn sót lại trong kí ức ta đều rất trân trọng.”
Hàn Mạch lật trang đầu tiên, đó là bức ảnh hai người lần đầu hẹn hò, tối hôm ấy quả thực là rất đẹp.
“Lần đầu chúng ta phát hiện ra những gì dành cho đối phương không phải là tình bạn, càng không phải sự đối nghịch, chỉ đơn giản là thích được ở cùng, muốn gặp đối phương, cùng nhau trò chuyện.
Như ta đã nói, chúng ta trước kia không hề mặn nồng, chỉ là một cặp oan gia, dần dần quen nhau và dần dần yêu say đắm.”
Qua lời kể của Hàn Mạch, Tô Tư Yên như được đắm chìm vào những quá khứ đẹp ấy.
Cô có thể cảm nhận được hạnh phúc mà một cô gái có tại thời điểm ấy.
Cô tiếp tục lắng nghe.
“Cũng như cháu yêu người đàn ông đó, ta của tuổi trẻ cũng vậy, hết mình yêu thương một người, lúc ấy chúng ta rất hạnh phúc.
Tất nhiên có hạnh phúc ắt cũng sẽ có những tổn thương, những cãi vã, dằn vặt.
Có thời điểm ta cho rằng không thể chịu đựng được nữa, muốn buông xuôi tất cả nhưng chính tình yêu một lần nữa đã kéo chúng ta lại.
Chúng ta yêu nhau không vấp phải bất cứ sự phản đối nào, nhà họ Kỷ truyền đời đều có một đứa cháu độc đinh duy nhất, họ Hàn của ta cũng vậy, rất khắt khe trong việc chọn đối tượng kết hôn.
Ta và ông ấy thì lại nhận được sự chấp thuận của cả hai bên, chúng ta nhanh chóng kết hôn.
Ta lấy ông ấy khi ta tròn mười chín tuổi.
Cuộc sống của chúng ta thực sự rất vui vẻ, hạnh phúc.
Mỗi ngày ông ấy đều dậy sớm nấu ăn cho ta, tối muộn đều ôm ta đi ngủ, ta của lúc ấy thực sự không biết hai chữ ‘tổn thương’ viết như thế nào.”
Tô Tư Yên bên cạnh thầm ngưỡng mộ, phụ nữ ai cũng có những lúc được yêu thương, chiều chuộng.
Quãng thời gian cô ở bên Phó Mặc Thần cũng vậy, chỉ là bây giờ…
Hàn Mạch thấy Tô Tư Yên ngẩn người liền đưa tay lên chạm vào má cô: “Cháu đừng suy nghĩ nhiều quá, rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Ta kể chuyện ngày xưa vậy thôi chứ thực ra thì ta và ông ấy cũng có rất nhiều lúc bất đồng quan điểm.
Đàn ông họ thường nhượng bộ cho chúng ta ở một vài vấn đề và một vài thời điểm vì có những chuyện đối với đàn ông quả thực là khó hiểu và không tiếp nhận được, chúng ta cũng phải mềm mỏng, cứng nhắc quá lại không được.”
“Cháu biết rồi.”
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, muộn rồi cũng nên đi ngủ.”
Tô Tư Yên nằm gần về phía Hàn Mạch, đưa tay ra ôm bà thật chặt.
Hàn Mạch với tay tắt đèn ngủ, vỗ lưng cô, giọng nhẹ nhàng: “Đừng giận mẹ cháu, suy cho cùng nó cũng vất vả lo lắng cho hạnh phúc của cháu, Tô Hà cũng là một phụ nữ kiên cường.”
Tô Tư Yên dụi mắt: “Cháu biết, cháu chưa từng giận mẹ, cháu chỉ giận bản thân quá yếu đuối.”
“Chuyện yêu đương khó nói, quan trọng là cảm nhận của đối phương chứ riêng mình chúng ta giữ gìn cũng không được.”
“Vâng ạ!”.