Cô vội vã cài cúc áo, không quên mắng nhẹ anh: “Anh thì hay rồi, thôi em đi trước đây.”
Anh gọi cô lại nhưng cô không hề quay đầu, một mạch lao xuống nhà, tài xế thấy cô xuống liền chạy ra lấy xe.
Ngồi ăn sáng một mình, Phó Mặc Thần nhớ ra là cô cũng chưa ăn gì, anh liền gọi giúp việc làm chút đồ mang tới cho cô.
Sau khi thay đồ xong liền ra bãi đỗ xe, chọn một chiếc rồi phóng thẳng tới nơi cô đang làm việc.
Vừa tới bãi đỗ xe đã có tiếng bàn tán của vài y tá tan làm.
“Các cô nghe gì chưa? Tô Tư Yên sáng nay đi làm muộn đã bị y tá trưởng Cẩn khiển trách nặng nề đấy, cô ta cũng thật quá đáng, người ta mới làm việc được mấy hôm đã nghiêm khắc như vậy.”
Vài cô y tá khác cũng phụ họa: “Đúng đúng, nghe nói người trong tổ của cô ta nhiều lần bị chèn ép.”
“Thật là xui cho y tá Tô, xinh đẹp lại tốt bụng mới ở nước ngoài về, chưa quen giờ giấc đã bị tóm.”
“Thôi, chúng ta còn lo cho bản thân mình đi, nghe nói tháng sau giao ca, đổi tổ, tôi chỉ mong đừng vào tổ cô ta là được.”
“Đúng, đúng.”
Ồ, lại có người cả gan sau lưng bắt nạt cô.
Đến anh còn chưa dám mắng.
Nếu không phải hôm nay anh vô tình tới đây nghe được chuyện này thì chắc sau này Tô Tư Yên sẽ bị cô ả kia chèn ép mất thôi.
Không được, anh phải ngăn lại mới được.
Tay anh cầm một hộp cơm, tiến về phía tòa nhà.
Dáng người anh rất nổi bật, vài y tá nữ ngưỡng mộ nhìn về phía anh.
Phó Mặc Thần đi thẳng lên phòng viện trưởng để trao đổi.
Thực ra ở cái bệnh viện này anh cũng có chút quen biết, chính vì thế mà anh mới gợi ý cho cô tới đây làm việc.
Vừa bước vào phòng, Tống Thi liền đứng dậy ra đón anh.
“Cậu Phó rảnh rỗi đến đây có việc gì sao?”
Phó Mặc Thần ngồi trên bàn, đặt hộp cơm xuống, nhẹ nhàng trao đổi với Tống Thi.
“Chú Tống, cháu có chút việc muốn nhờ.”
“Cậu cứ nói.”
Phó Mặc Thần cũng không vòng vo làm gì cả, nói thẳng: “Cháu có người quen mới xin vào đây làm việc, cô ấy có chút vụng về, mong chú chiếu cố giúp cháu.”
Tống Thi cười: “Hiếm khi thấy cậu quan tâm người khác như vậy.
Được rồi, cô ấy tên là gì? Làm ở bộ phận nào?”
Anh nhanh chóng đáp: “Tô Tư Yên, bộ phận y tá tình nguyện.”
“Được rồi, tôi sẽ lưu ý.”
“Vậy thì không còn chuyện gì nữa, cháu đi trước.”
“Được.”
Phó Mặc Thần xách hộp cơm lên, đi thẳng tới phòng nghỉ dành cho y tá.
Vừa tới nơi, tiếng hét vang lên, sau anh bắt đầu là những tiếng rì rầm.
Cô nào cô đấy đều đỏ mặt e thẹn.
Anh tiến về phía của một cô y tá: “Nhờ cô chuyển lời tới y tá Tô giúp tôi là có người tới thăm cô ấy.”
Cô y tá kia thẹn thùng, giọng ngọt lịm: “Tôi không biết y tá Tô là ai, anh có thể nói rõ hơn không?”
Giọng anh lạnh lùng: “Là Tô Tư Yên.”
Cô ta lập tức khép lại nụ cười, đứng dậy đi gọi cô.
Nói thực Phó Mặc Thần không thích tới những nơi như này, chỉ vì cô mà anh phá lệ đi mang cơm, kể ra cũng thật buồn cười.
Một lát sau, Tô Tư Yên tới, thấy vẻ mặt đắc ý của anh, cô liền lại gần: “Anh tới đây làm gì?”
“Xem em làm việc thế nào, ngộ nhỡ không có anh, em lại bị bắt nạt.”
“Anh coi thường em thế cơ à?”
“Em vốn dĩ là vậy.”
Tô Tư Yên nài nỉ: “Thôi anh về đi, anh tới đây đồng nghiệp của em lại dị nghị.”
“Em cảm thấy xấu hổ sao?”
“Em sợ có thêm tình địch được chưa?”
Phó Mặc Thần cười khẽ, lấy hộp cơm đặt vào trong tay cô, dặn: “Được rồi, không chọc em nữa, anh sợ em đói nên mới mang cơm tới, anh về đây.”
Cô tiễn anh một đoạn, cô vừa đi là tất cả các y tá xúm lại bàn tán, một vài người ngưỡng mộ, vài người khác lại ganh tị.
Chung quy là cũng không có gì tốt lành cả.
-----------------------------------
Trong bóng tối, một người đàn ông râu ria lởm chởm, vài chai rượu bên cạnh, đầu thuốc lá rơi đầy đất.
“ ngày anh không gặp em rồi, chờ anh thêm chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là anh sẽ tới gặp em, đừng sợ, anh sắp tới rồi.”
Ngày nào hắn cũng tự an ủi mình như vậy, hắn cố gắng sống những ngày khổ sở, dằn vặt bản thân.
Hắn chính là Từ Bính, người đàn ông yêu Tôn Lệ nhất, người tiếc thương và cũng là đau khổ nhất.
Hắn đã mất tích mấy ngày rồi, không ai tìm thấy hắn, nhà họ Từ cho người tìm khắp nơi nhưng vẫn không có tung tích gì.
Hắn vẫn luôn trong bóng tối tìm tung tích của tên sát nhân đã gϊếŧ hại Tôn Lệ một cách nhẫn tâm kia.
Hắn thề phải gϊếŧ tên đó một cách tàn nhẫn nhất.
Nhưng hắn chẳng hề tìm ra manh mối nào cả, tất cả chỉ là con số không.
Hắn không can tâm, quyết định nhờ Tô Tư Yên giúp.
Đầu giờ chiều khi tan làm, hắn cải trang thành một bác sĩ, chờ cô sẵn trong phòng thay đồ.
Từ xa, Tô Tư Yên vừa bước vào phòng đã bị hắn bịt miệng lại, kéo vào trong này vệ sinh, chốt cửa.
Cô liên tục giãy giụa hắn đành phải bỏ mũ xuống, gương mặt hốc hác, râu ria lởm chởm, không còn phong thái của một thiếu gia nữa rồi.
Lúc đầu cô cũng không nhận ra, phải mất một lát mới nhớ ra gương mặt kia, cô liền bình tĩnh lại, hắn cũng bỏ tay xuống.
Cô gặng hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
“Tôi muốn nhờ cô một chuyện, xin cô hãy giúp tôi.”
Tô Tư Yên vẫn còn nhớ lần đó hắn suýt nữa bóp chết mình, ánh mắt cô lạnh lẽo hơn bao giờ hết: “Chúng ta chẳng phải bạn bè, anh có quyền gì yêu cầu tôi làm vậy, huống chi anh đã từng có ý gϊếŧ tôi.”
Từ Bính áy náy, ánh mắt đau khổ nhìn cô: “Tôi xin lỗi, chỉ cần cô giúp tôi lần này, Từ Bính tôi chắc chắn sẽ đền đáp cô xứng đáng.”
“Tôi chẳng cần điều đó, nhà họ Từ đang lục tung thành phố này để tìm anh, tốt nhất anh nên nhờ vả họ thì hơn.”
Vừa nói, cô vừa mở chốt cửa định đi ra ngoài nhưng lại bị hắn ngăn lại: “Chuyện này liên quan đến Tôn Lệ, mong cô hãy giúp.”
Vừa nghe đến tên của Tôn Lệ, Tô Tư Yên lập tức bất động, đưa mắt về phía Từ Bính: “Anh nói đi.”
Từ Bính khàn giọng: “Nhờ Phó Mặc Thần giúp tôi tra hung thủ, tôi không thể ngồi chờ cảnh sát điều tra được nữa.”
“Chuyện này không cần anh nói, tôi cũng tự khắc làm vậy, hơn ai hết tôi cũng muốn cô ấy được yên nghỉ.”
Từ Bính xúc động ghì chặt lấy bả vai cô, hắn không biết rằng hắn đang làm cô đau, liên tục hỏi dồn dập: “Cô nói đi, là ai? Là kẻ nào?”
“Anh buông tôi ra, anh đang làm tôi đau đó.”
Sau khi nghe được những lời đó từ cô, anh liền bỏ tay ra, ánh mắt khổ sở: “Xin cô hãy nói cho tôi biết, cầu xin cô.”
Tô Tư Yên cũng không đành lòng nhìn hắn ta như vậy, yêu một người đến khổ sở.
Cô cũng đã từng trải qua cảm giác đó, thực sự là đau khổ tột cùng.
Mà huống chi khoảng cách giữa hai người họ không còn là giữa người với người nữa, mà là khoảng cách giữa hai thế giới âm dương cách biệt.
“Tôi vẫn chưa biết chính xác là ai, theo như Phó Mặc Thần suy đoán, một là Tôn Khải, hai là tên lái xe.”
Khi nghe được những lời này, Từ Bính không nói gì nữa, vội vàng chạy ra khỏi đó.
Hắn nghĩ ngợi điều gì đó rồi quay lại: “Cảm ơn cô, đừng nói chuyện hôm nay tôi gặp cô.”
Sau hôm đó quả thực không còn ai thấy hắn nữa.
Từ Bính lên một kế hoạch thuận lợi để báo thù cho người phụ nữ hắn yêu nhất..