Nga Mỵ

chương 43: cực kỳ tham ăn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tần Nguyệt

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Ba tháng nay, Trịnh Quyền luôn lạnh nhạt với Chu Chu, Phù Quy không đoán được tâm ý của ông, nhưng sau hôm nay, xem ra Trịnh trưởng lão đối với đệ tử nhập thất của mình cũng không tồi. Cho nên tuy trong lòng hắn vẫn còn chút khinh thường Chu Chu ngoài học thuộc lòng thì không biết cái gì, nhưng thái độ ôn hòa hơn không ít.

Quản sự đan phòng vốn có ba người, hai tu sĩ sơ kỳ Trúc Cơ cùng Thành Khuê Bản, Chu Chu thay thế Thành Khuê Bản, nên Phù Quy dẫn nàng đi gặp hai vị “đồng nghiệp” trước.

Hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ này một người tên là Cốc Mẫn, một người tên Niên Báo, đều là Luyện Đan sư nhị phẩm. Bọn họ phụ trách quản lý đan phòng trước cả khi Trịnh Quyền gia nhập Thánh Trí phái, chuyên luyện đan cho môn phái, tình tình trầm lặng không thích nói chuyện, trầm mê trong luyện đan, đối với việc thay người không có chút ý kiến, chào hỏi Chu Chu xong liền quay lại luyện đan, nhưng những người khác trong đan phòng lại vô cùng ngạc nhiên.

Không ít người thầm nghĩ, để cho tiểu nha đầu bộ dạng vừa ngốc vừa xấu kia quản lý đan phòng, không phải là muốn làm mất mặt núi Ứng Bàng sao? Đan dược vô cùng quan trọng đối với sự phát triển của môn phái, Trịnh trưởng lão sao có thể xằng bậy như vậy a!

Nhưng Trịnh Quyền đã quyết định, cho dù là Nguyên Anh tổ sư Vưu Thiên Nhận cũng không thể tùy tiện đi bắt bẻ hắn, mọi người chỉ có thể giấu bất mãn trong lòng, ngoài mặt giả bộ nhiệt tình thân mật chào đón Chu Chu nhậm chức.

Công việc mà Chu Chu tiếp nhận chủ yếu phân ra hai hạng mục, linh dược trong Thánh Trí phái ngoài lấy từ dược điền ra, đại bộ phận đều do đệ tử mua ở bên ngoài, Chu Chu phải chịu trách nhiệm nghiệm thu, phân loại linh dược cất vào khố phòng để sau này đan phòng lấy ra sử dụng. Mà sau khi đan phòng luyện ra đan dược, cũng do nàng phụ trách phân phát cho các đệ tử Thánh Trí phái.

Làm hai hạng mục này ăn lợi vô cùng nhiều, không cần nói cũng biết, tiền hoa hồng khi mua sắm linh dược thậm chí làm hàng giả, có thể thu được số lượng linh thạch kinh người.

Thánh Trí phái cần nhiều nhất là đan dược nhị phẩm do Đan phòng luyện chế, trong đó đại bộ phận là đan dược nhất phẩm và thủy dược, như Địch Trần đan, Dẫn Linh dịch vân vân. Nhưng dù vậy, cùng một loại đan dược vẫn có phân chia tốt xấu, giá trị và công hiệu của Địch Trần đan thượng phẩm lớn gấp năm lần Địch Trần đan hạ phẩm. Chu Chu nắm giữ quyền phân phối, người muốn đan dược thượng phẩm dĩ nhiên sẽ phải nịnh bợ nàng, đây cũng là nguồn thu lớn.

Thành Khuê Bản vốn liên thủ với một số đệ tử Trúc Cơ kỳ nắm thực quyền, dựa vào cắt xén đan dược của đệ tử khác mà buốn bán lời không ít tiền.

Nhưng Chu Chu vừa mới nhậm chức, Phù Quy nói với nàng rất nhiều tin vịt, sau khi nói xong liền nói:

“Chuyện Thành Khuê Bản làm, Trịnh trưởng lão không phải hoàn toàn không biết, nhưng còn chưa tính là quá phận, nên không truy cứu.”

“Những đệ tử bị cắt xén đan dược thật đáng thương. “

Chu Chu thầm cảm thấy may mắn thay cho Doãn Tử Chương, cũng may hắn có chỗ dựa vững chắc, nếu không thì thật khó khăn a.

Phù Quy lạnh nhạt nói:

“Người tu chân là như thế, mạnh được yếu thua, kẻ thích ứng được mới có thể sống sót. Không phải ai ai cũng có cơ hội bái trưởng lão Kết Đan làm sư phụ như muội.”

Chu Chu thấp giọng nói:

“Ta không thích người khác khi dễ ta, cũng không thích khi dễ người khác.”

Phù Quy nhìn nàng một cái, trong lòng không cho là đúng, đợi nàng nếm được chỗ tốt trong đó, chỉ sợ còn không bằng Thành Khuê Bản.

Đan phòng chia thành ba tầng, tầng một để tiếp đãi đệ tử đến tìm hiểu và xử lý công việc hàng ngày, tiếp nhận và phân phát linh dược, đan dược; tầng hai là phòng luyện đan mà đệ tử núi Ứng Bàng sử dụng, tổng cộng có hai mươi phòng, mỗi phòng đều dẫn địa hỏa làm mồi lửa, trong đó có ba phòng chuyên dụng của Cốc Mẫn, Niên Báo cùng Chu Chu; tầng thức ba là kho chứa linh dược, đan dược, ở đây cũng có một tĩnh thất luyện đan của Trịnh Quyền.

Chu Chu theo Phù Quy đi một vòng, cuối cùng cũng nhận thức được tổng thể, mà suốt quá trình, Tiểu Trư luôn nhắm mắt ngủ, không biết có phải là vì đã ăn no ở chỗ Trịnh Quyền hay không. Từ tầng ba trở lại tầng hai, Tiểu Trư hình như ngủ đủ rồi, đạp đạp bốn cái chân ngắn, mũi hít hít mở to mắt.

Đúng lúc này, cửa phòng luyện đan bên cạnh mở ra, một đồng tử áo xám cầm cái bát nhỏ đi đến, đổ thuốc luyện chế hỏng cùng bã thuốc vào một cái vạc đồng lớn. Tiểu Trư hai mắt nhìn chăm chú, cong mình thừa dịp Chu Chu không để ý liền nhảy vào trong vạc, há mồm ăn phế đan cùng bã thuốc trong đó.

Chu Chu người thấp tay lại ngắn, kiễng chân chụp mấy lần cũng không xách được Tiểu Trư ra, sốt ruột nói:

“Tiểu Trư, không được ăn! Mau ra đây!”

Phù Quy ngoài cười nhưng trong không cười nói:

“Không sao, phế đan cùng bã thuốc cũng không để làm gì, nó thích ăn thì để nó ăn đi.”

Hắn đối với con heo này có thể nói là căm thù đến tận xương tủy, thấy nó như thế, trong lòng liền vui sướng khi người gặp họa: thật là một con heo liều lĩnh tham ăn! Ăn đi ăn đi, ăn hết nhiều phế đan bã thuốc như vậy, xem người ăn đến chết!

Hắn không nghĩ tới, Tiểu Trư ăn nhiều thú hỏa, linh hỏa như vậy cũng không sao, ăn chút phế đan, bã thuốc này thì có thể xảy ra chuyện gì?

Đợi Chu Chu túm được nó lên, Tiểu Trư đã ăn hết nửa vạc phế đan cùng bã thuốc, thần kỳ chính là cân nặng của nó vẫn không thay đổi, Chu Chu dở khóc dở cười ôm nó, cảm thấy mất mặt, vội vàng cáo từ rời đi.

“Ngươi cái gì cũng ăn, không sợ bị tiêu chảy sao?”

Chu Chu vừa đi vừa bất đắc dĩ xoa xoa đầu Tiểu Trư.

Tiểu Trư thân thiết cọ cọ trong lòng nàng, nheo mắt “ư ư” hai tiếng, tựa hồ muốn nói với Chu Chu mình rất khỏe, không có chuyện gì hết.

Chu Chu nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của nó, không nhịn được ôm lấy thơm một cái. Lần đầu tiên nàng thấy Tiểu Trư, đã có cảm giác rất thân thiết, giống như là một bộ phận của thân thể, nàng có thể cảm thấy rõ ràng tâm tình của nó.

Nàng sở dĩ không quá lo lắng Tiểu Trư sẽ bị bệnh, là bởi vì từ đầu tới cuối nàng đều không cảm thấy Tiểu Trư có cảm giác khó chịu hay đau đớn linh tinh gì, thậm chí còn cảm thấy, Tiểu Trư ăn mấy thứ kia là có lợi cho nó.

“Ngươi rất thích ăn phế đan, bã thuốc sao? Bọn họ nói mấy thứ kia đều vô dụng, ta ngày mai lấy cho ngươi ăn được không?” – Chu Chu nói với Tiểu Trư

Tiểu Trư “ư ư” vài tiếng, hẳn là tán thành với nàng.

Trở lại nơi ở, Chu Chu múc một gáo nước suối đặt ở góc phòng, kêu Tiểu Trư qua uống, bản thân thì mệt mỏi nằm xuống giường đi ngủ, một lát trời đã sáng.

Khi Doãn Tử Chương đến, Chu Chu vẫn còn ngủ trên giường, kết quả liền bị hắn nhéo tai xách từ trong chăn ra, mơ mơ màng màng đi làm điểm tâm. Tiểu Trư phát hiện ác nhân đến, sợ tới mức chạy theo Chu Chu vào phòng bếp, sống chết không chịu đi ra một mình.

Chu Chu trấn an xoa xoa nó, nàng và nó thật là đồng bệnh tương liên, bỗng nhiên nghe Doãn Tử Chương kêu lên:

“Khay đan dược này ngươi lấy ở đâu? Làm sao đều ngâm nước thế này?

Truyện Chữ Hay