Thành thị, năm .
“Cuối cùng cũng hết giờ làm….” – Trình Nhược Ngôn đêm khuya đi một mình trên đường lớn, nhìn xem bốn bề vắng lặng, vừa đi vừa thoải mái nhu thắt lưng, ngáp một cái thật to.
Nhìn tòa nhà trước mặt, Trình Nhược Ngôn không kìm được reo hò trong lòng ‘giường a giường, ta đến đây!’
Đột nhiên bị ngáng chân ngã, Trình Nhược Ngôn giương nanh múa vuốt, đứng lên, nhịn không được mắng: “Mẹ nó! Rốt cuộc là ai ở trong này làm loạn? Muốn mạng của ta sao?”
Cúi đầu nhìn, Trình Nhược Ngôn nhất thời kinh hách.
Giữa lối đi bộ, cũng là nơi chân cậu bị giữ – nằm một người.
Giết người!
Vừa định kêu to lên, Trình Nhược Ngôn lập tức bưng kín miệng mình.
Nếu hung thủ ở ngay gần đấy, nếu hắn còn chưa có đi xa, nếu hắn nghe được tiếng hét của mình…
Thật vất vả nuốt nước miếng, Trình Nhược Ngôn nhìn xung quanh, một bàn tay di động trên thân cậu.
Hết hồn! Di động cậu để quên ở cửa hàng tiện lợi nơi cậu làm thêm, lúc này hẳn là…
Sau khi hò hét trong lòng một lúc, Trình Nhược Ngôn cẩn thận đưa một tay xuống trước mũi người bị thương.
Thật tốt quá, còn thở, vẫn chưa chết!
Lại nhìn xung quanh, vẫn không có ai.
Trình Nhược Ngôn không nhịn được lại một lần trong lòng gào thét: ‘Bình thường không phải rất náo nhiệt sao? Tại sao hôm nay lại không có ai hết? Người đâu hết rồi? Cô bé thích đi dạo phố, sư nãi yêu bát quái, còn có lão nhân hay chơi cờ đâu hết cả rồi?’
Thở dài một tiếng, Trình Nhược Ngôn nâng người dưới đất dậy.
Coi như làm người tốt một lần đi! Cứu ngươi, ngươi phải hậu tạ ta a.
Dùng hết sức lực để cõng người kia, Trình Nhược Ngôn không nhịn được, trong lòng thầm mắng: ‘Đồ lợn chết’
Thẳng đến khi vào trong thang máy của tòa nhà, Trình Nhược Ngôn mới thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng an toàn.
Đem người bị thương đặt trên mặt đất, Trình Nhược Ngôn nhẹ nhàng nâng đầu hắn, một lần nữa kiểm tra hơi thở.
Hoàn hảo.
Lúc này, Trình Nhược Ngôn mới nhìn rõ khuôn mặt người bị thương.
Thật là, cao như vậy vì cái gì một nam nhân lại giống như cô gái thanh thuần xinh đẹp chứ? Ai, kì thật ngẫm lại, không có gì là không thể a.
Mái tóc đen, cái trán trơn bóng, mi rậm, đôi mắt nhắm lại nhìn rõ lông mi thật dài, cằm rõ ràng góc cạnh, thân thể anh tuấn cường tráng, hơn nữa thoạt nhìn rất rắn chắc, đôi chân thon dài, chắc chắn là một người đàn ông khiến bao nhiêu cô gái mơ mộng.
Mơ mộng……
Trình Nhược Ngôn đột nhiên cả người run lên. Nếu bị bà chị già nhìn thấy chính mình mang một nam nhân về nhà, bà ấy nhất định sẽ…
Trình Nhược Ngôn cơ hồ đã nghĩ bỏ lại người bị thương đào tẩu, chính là không có biện pháp, cứu người quan trọng hơn.
Lưng cõng người bị thương, Trình Nhược Ngôn cố gắng mở cửa, không dám bật đèn, sờ soạng đem người ta đến phòng mình trước, sau đó lại nhẹ nhàng trốn ra lấy khăn lông ướt, chậu nước, hòm thuốc, đóng cửa lại.
Đã trễ thế này, bà già kia hẳn là đã đi ngủ sớm, thật sự là quá tốt!
Trước tiên báo cảnh sát, sau đó gọi điện kêu xe cứu thương, hai việc đều làm xong, Trình Nhược Ngôn yên lòng, cảnh sát cùng bác sĩ rất nhanh sẽ tới.
Sau đó, Trình Nhược Ngôn cẩn thận nâng đầu của người bị thương dậy, để cho hắn nằm cẩn thận, ngón tay chạm vào thứ gì đó dính dính.
Là máu! Đầu hắn bị thương!
Trình Nhược Ngôn cẩn thận lau vết máu, không dám di chuyển hắn nữa.
Không biết trên người còn có chỗ nào bị thương không, Trình Nhược Ngôn cắn răng nghĩ nghĩ, cởi bỏ áo sơ mi của hắn.
Nhịn không được lại nuốt nước miếng.
Nam nhân này bộ dạng đã cực đẹp trai rồi, chính là ngay cả dáng người cũng rất tốt, đặc biệt là sáu khối cơ bụng, thật không biết tập bao lâu mới có thể được? Ánh mắt không khỏi hâm mộ dáng người này, hơn nữa làm da hắn cũng rất đẹp, màu bánh mật.
Cánh tay cùng trước ngực đều có một mảng xanh tím, tựa hồ là bị vật cứng đánh, Trình Nhược Ngôn, nhẹ nhàng lau qua chỗ bị thương, sau đó bôi dược.
Đột nhiên, một tiếng giống như âm thanh của quỷ vang lên sau lưng cậu: “Ngôn Ngôn, mi đang làm gì đấy?”
Trình Nhược Ngôn sợ tới mức tí nữa thì nhảy dựng lên, “Oa!”, phía sau cậu là một thân ảnh mặc áo ngủ giống búp bê, tóc tai bù xù như nữ quỷ, cậu nhịn không được hét lên: “Chị già, đêm khuya không cần đóng nữ quỷ dọa người được không? Em sợ muốn chết a!”
Nữ nhân tóc dài rối tung như ma nữ, tươi cười không chút hảo ý: “Ngôn Ngôn a, sao mi có thể nói chị gái mi như thế chứ? Thật là láo quá a.”
“Chị mau đi ra đi, em muốn ngủ.” – Trình Nhược Ngôn dùng thân thể che chắn người nằm trên giường.
Trình Nhược Ngữ bất vi sở động, ngược lại đi đến, nhìn lén thấy trên giường còn một người khác, liền nói: “Ngủ, là một người hay hai người?”
“Không cần chị lo, đi ra ngoài mau.”
Trình Nhược Ngữ tóm lấy tay tiểu đệ đệ, đẩy cậu ra. E ngại móng tay đáng sợ của chị mình, Trình Nhược Ngôn né tránh.
“Oa, Ngôn Ngôn của chị, em…” – Trình Nhược Ngữ ôm chầm lấy đệ đệ, kích động không thôi nói – “Em giai của ta, cuối cùng thì em cũng đã…, em cũng đã… mang nam nhân về nhà… Đẹp trai quá đi, tiêu chuẩn của em thật cao a, không hổ danh là em giai của chị đây.”
Trình Nhược Ngôn gào to: “Câm miệng!”
Trình Nhược Ngữ không để ý đến em trai đang bất mãn của mình, hai mắt nàng sáng như đèn pha, miệng lảm nhảm: “Không nghĩ tới hai đứa ở trên giường a, chị rất vui! Anh chàng này rất đẹp trai, Ngôn Ngôn, chị phải hoàn toàn thay đổi cách nhìn về mi rồi, chị…”
“Câm miệng cho em! Đồ ác ma hủ nữ, không cần đem mấy cái ý tưởng xấu xa của chị áp lên người em!” – Trình Nhược Ngôn nắm chặt tay, gân cổ lên cãi.
Nhìn thấy đệ đệ mặt mũi đỏ bừng, Trình Nhược Ngữ một tay chống nạnh, ngón trỏ của tay kia trạc thẳng vào bả vai của Trình Nhược Ngôn, “Di, Ngôn Ngôn a, anh chàng đó chính là nằm trên giường của em nha, là của em nha, hơn nữa…” – Trình Nhược Ngữ liếc mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ nằm trên giường, lộ ra vẻ mặt tươi cười nham hiểm.
Trình Nhược Ngôn vừa tức vừa hận: “Đi ra ngoài!!!!”
Trong lúc hai chị em còn cãi cọ, nam nhân trên giường đã tỉnh lại.
“Di, anh ta tỉnh rồi.” – Trình Nhược Ngữ vui vẻ nói, sau đó lại nhìn sang phía đệ đệ mình: “Vừa rồi làm cái gì thế? Không ngờ mi kịch liệt vậy a, cư nhiên đem người ta làm đến…”
“Câm miệng!!!!”
Nam nhân trên giường nghe thấy tiếng hét, che đầu, ngồi dậy.
Trình Nhược Ngữ đẩy em trai sang một bên, đặt mông ngồi xuống giường, nã một loạt câu hỏi: “Vị tiên sinh này họ gì? Quen biết Ngôn Ngôn nhà chúng ta bao lâu rồi? Em trai ta tuy mồm miệng có chút không tốt, nhưng lại rất biết chăm sóc cho người khác, hai người khi nào thì ở chung? Ngôn Ngôn nhà ta kì thật là người rất ôn nhu, hai người……”
Phương Triển Nhan chớp mắt, nhìn thấy nữ nhân bên cạnh mình tóc tai bù xù, đang mặc áo ngủ, miệng lải nhải không ngừng, hỏi: “Xin hỏi đây là làm sao?”
“A?” – Trình Nhược Ngữ kinh ngạc – “Ngươi bị mất trí nhớ?”
Phương Triển Nhan nhịn không được trong lòng nói: ‘Tiểu thư, ngươi xem phim truyền hình nhiều quá rồi.’
“Xin lỗi tiểu thư, tôi không có mất trí nhớ, tôi chỉ muốn hỏi đây là đâu vậy?”
“Nhà bạn trai ngươi.”
Phương Triển Nhan cơ hồ chưa đến mức phun huyết, hắn nhắm mắt lại, sửa sang tâm tình.
Bị đánh ngất đi, nên cái gì hắn cũng không biết, sau đó, nghe thấy tiếng cãi nhau nên tỉnh.
Không có hương vị của bệnh viện, có vẻ như là nhà dân, có lẽ hắn được một người dân hảo tâm nào đó cứu.
Sau đó hắn nghe thấy thanh âm của một nữ nhân tranh cãi với một nam nhân.
Quả thực là giống như hắn cùng chị gái vậy.
Thực không thể chịu nổi, chạy trốn tới đâu cũng không thể thoát khỏi sinh vật đột biến mang tên “hủ nữ”.
“Tiên sinh, ngươi không sao chứ?” – Thấy Phương Triển Nhan bất động, Trình Nhược Ngôn quan tâm vỗ vai hắn.
Phương Triển Nhan hít một hơi thật sau, mở mắt.
Trình Nhược Ngữ nhất thời kinh hỉ.
Oa, ánh mắt thật đẹp a, con ngươi màu đen trong suốt lại rất thâm thúy, quá tuyệt! Ngôn Ngôn thật là tinh mắt, vác về nhà một siêu cấp mỹ nam.
Trình Nhược Ngữ không khỏi quay đầu tặng cho đệ đệ một ánh mắt tán thưởng.
Phương Triển Nhan lúc này mở miệng: “Cảm ơn hai vị. Hôm nay tôi, ách, lúc tan tầm, bị cướp sau đó đánh hôn mê, cảm ơn hai vị đã cứu tôi.”
Trình Nhược Ngữ không khỏi thẫn thờ: “A, cậu không phải là bạn trai của Ngôn Ngôn?”
Trình Nhược Ngôn kêu to: “Bà chị già! Dùng đầu óc một chút đi, chị không thấy hòm thuốc, khăn mặt với máu sao?”
Trình Nhược Ngữ nhỏ giọng nói thầm: “Tao cứ tưởng là cho tiểu thụ dùng chứ.”
“Cái gì?” – Trình Nhược Ngôn quát lớn.
“Không có gì.” – Trình Nhược Ngữ cúi đầu, nam nhân tốt như vậy, thật phù hợp với Ngôn Ngôn, đáng tiếc, cuối cùng không biết ai chiếm tiện nghi ai.
“Ngôn Ngôn, có báo nguy không?”
Cuối cùng bà chị cũng khôi phục trạng thái bình thường, ánh mắt đã không có vấn đề, Trình Nhược Ngôn thở phào nhẹ nhõm: “Báo rồi, một lát nữa xe cứu thương sẽ đến.”
Nói xong cơ hồ đã nghe được tiếng còi xe cảnh sát phía xa.
Phương Triển Nhan ngồi xuống, nhìn hai chị em trước mặt.
Người chị mặc áo ngủ búp bê kiểu phim hoạt hình, tóc tai bù xù, trông như nữ quỷ, cậu em mặc áo sơmi với quần bò, lại thêm vẻ mặt mệt mỏi có chút phẫn nộ.
“Cảm ơn hai người đã cứu tôi, cảm ơn.”
Trình Nhược Ngữ mắt lại sáng lên: “Kia, lấy thân báo đáp có được không? Em trai tôi cũng không tồi chứ.”
Phương Triển Nhan cảm giác muốn cắm đầu xuống giường.
Cái loại này không phải là nữ nhân nói với nam nhân sao? Giống như trong phim, nữ diễn viên sẽ nói với nam diễn viên cứu mình câu này, vì cái gì bây giờ đều là nam nam, hơn nữa cái câu kia lại là do chị gái của nam diễn viên cứu người nói….
Trình Nhược Ngôn lại rống to: “Chị già, câm miệng!!!”
“Ngôn Ngôn, sao lại hung hăng như thế, không lễ phép chút nào! Thật vô lễ!” – Trình Nhược Ngữ bất mãn với em trai hung hãn, quay đầu trừng mắt nhìn cậu.
Phương Triển Nhan lảo đảo, cái bà chị này, giống y hệt bà chị nhà mình.
Cố gắng đứng dậy, Phương Triển Nhan nói: “Tôi phải đi.”
Trình Nhược Ngữ không nói gì, trong ánh mắt biểu thị ham muốn không thể bỏ qua.
Nam nhân tốt như vậy lại đi, lần sau tìm đâu ra người tốt như vậy cho Ngôn Ngôn? Ai, thời gian không đúng a.
Sau khi Trình Nhược Ngữ trở về phòng, Trình Nhược Ngôn quay sang Phương Triển Nhan xin lỗi: “Thật có lỗi, chị gái tôi… Có chút quái quái.” – Nói xong, dùng ngón trỏ chỉ vào huyệt thái dương của mình.
Phương Triển Nhan cười cười, hắn không dám nói chị hắn ở nhà cũng như thế.
“Anh có khỏe không?” – Trình Nhược Ngôn thân thiết hỏi – “Bị cướp hết đồ vậy có sao không?”
“Không sao đâu.” – Phương Triển Nhan gãi gãi cằm – “… Quên đi.”
Ngô, vị tiên sinh này động tác gãi cằm cùng thật đẹp a, tim Trình Nhược Ngôn bỗng đập nhanh.
Ổn định tâm thần, Trình Nhược Ngôn nói: “Không sao, người không việc gì là tốt rồi.”
Âm thanh xe cảnh sát đã rõ ràng hơn.
“Cảm ơn cậu, tôi đi đây. Đúng rồi, xin hỏi xưng hô thế nào?” – Phương Triển Nhan hỏi, cứu mình một mạng, cũng nên biết tính danh của người ta.
“Trình Nhược Ngôn.”
“Phương Triển Nhan.”
“Phương tiên sinh, tôi đưa anh xuống lầu.”
“Không, cảm ơn, không cần quấy rầy cậu, xin dừng bước.”
Đóng cửa lại, Trình Nhược Ngôn quay về phòng mình, bắt đầu dọn dẹp.
Bị Phương Triển Nhan làm cho lộn xộn, nhìn lại đã hơn một giờ rồi
Trên gối có dính máu của Phương Triển Nhan.
Trình Nhược Ngôn nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đem vứt bỏ.
Sửa sang lại một số vật dụng, Trình Nhược Ngôn nằm xuống giường.
Không biết Phương Triển Nhan có việc gì không? Trên đầu có bị thương nặng hay không?
Bên trong, hắn hi vọng còn chút hơi thở của Phương Triển Nhan.
Cuối cùng, Trình Nhược Ngôn cũng đi vào giấc ngủ.
“Bị thương thế nào?”
Đồng nghiệp hỏi, Phương Triển Nhan sờ băng gạc trên gáy: “Không có vấn đề gì.”
Trong phòng họp của cảnh sát Hương Đảo, đèn đuốc sáng trưng.
Một vị cảnh sát cao lớn đứng trên đài nói chuyện: “Nhiệm vụ lần này đã đến hồi kết thúc, mọi người chia tổ, giám sát các bến tàu, nhà ga, sân bay, gặp đối tượng, lập tức bắt giữ.”
“Rõ!” – Mấy cảnh sát ngồi phía dưới, đồng thanh đáp.
Trong phòng thủ trưởng, Phương Triển Nhan bị nhìn cảm thấy rất không tự nhiên.
“Triển Nhan, không việc gì chứ?”
“Cảm ơn Lâm Sir, bác sĩ đã khám qua, không có việc gì, tôi bị bọn họ vây đánh, hỗn chiến bị đánh trúng đầu nên ngất xỉu.”
“Một nam nhân đã cứu cậu.” – Thủ trưởng một lần nữa lại hỏi.
“Lâm Sir, vấn đề này ngài đã hỏi tới ba lần.”
Người được gọi là Lâm Sir, tay quay cái bút, cười (gian) hỏi: “Người đó đẹp trai không?”
Phương Triển Nhan biết thủ trưởng muốn hỏi cái gì, hầm hừ trả lời: “Không chú ý.”
“Triển Nhan, thân là một cảnh viên, lại còn là thành viên của đội truy kích tội phạm nổi tiếng của thành phố, đội đặc công ‘Phi Hổ đội’, năng lực quan sát của cậu sao lại kém thế được?”
“Trên đầu trúng một côn, đầu óc quay cuồng, còn để ý được người khác mặt mũi ngắn dài thế nào.”
“Cái này không phải lý do nha.”
Nhìn thấy thủ trưởng càng lúc càng cười âm hiểm, Phương Triển Nhan có cảm giác mình rơi vào bẫy.
Sớm biết thế này, nên nói với cái biến thái hủ nam kia là mình được nữ nhân cứu, đỡ phải nhìn cái vẻ mặt cuồng hãn của hắn.
Chính là, được một người dân hảo tâm cứu, Phương Triển Nhan không muốn giấu diếm.
Xem bộ dáng của Trình Nhược Ngôn, làm chuyện tốt cũng không để ý gì.
Đang suy nghĩ, thủ trưởng lại mở miệng: “Thật sự nghĩ không ra? Nếu cậu vẫn không có ấn tượng, Triển Nhan a, cậu làm tôi thất vọng rồi, năng lực quan sát, khả năng phản ứng của cậu đều làm cho tôi thất vọng, tôi đang lo lắng có nên viết một cái báo cáo nộp lên không?”
Phương Triển Nhan trong lòng thầm mắng: ‘Đồ cáo già biến thái, thật muốn đùa chết ta sao?’ Nhưng ngoài miệng lại nói: “Ngài không phải vẫn đem ta cùng… cùng Tiểu Bối ghép thành một đôi mà?”
Lâm Sir cười càng giống hồ ly: “Ha hả, hai người nhìn rất xứng đôi. Bất quá…nói thế nào cũng là ở tổ tôi, do tôi gán ghép, hiện tại thấy có chút, ách, này tôi nghĩ… Triển Nhan, có cơ hội không nên bỏ qua nha.”
Phương Triển Nhan trong lòng kêu to: ‘Cơ hội cái con khỉ mốc! Ông biết cơ hội sao không kiếm cho mình một nam nhân đi! Suốt ngày gán ghép cấp dưới, sao có thể là anh hùng hảo hán được cơ chứ!!!’
“Triển Nhan, quả thực một chút ấn tượng đều không có?”
Phương Triển Nhan cuối cùng cũng là anh hùng hụt hơi, đành phải mở miệng: “Cậu ta tên là Trình Nhược Ngôn, có lẽ là sinh viên, trở về nhà vào thời điểm đó chắc là đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi. Người thôi… Gầy yếu, tóc đen, mắt đen, tướng mạo bình thường.”
“Đáng yêu không?”
“Ách… Tính là đáng yêu đi.”
“Cậu với cậu ta ai cao hơn?”
“Lâm Sir, vượt qua người cao một mét tám bảy như tôi không nhiều lắm.”
“Ha hả.”
Phương Triển Nhan nhìn thủ trưởng đặt bút viết, con mắt liếc ngang liếc dọc, chỉ biết chắc rằng lão ta lại bắt đầu ảo tưởng.
Thủ trưởng cái gì chứ, suốt ngày ảo tưởng cấp dưới của mình cùng nam nhân khác… Có bản lĩnh thì chính mình tìm một người đi, đừng suổt ngày lấy người khác làm trò cười.
Phương Triển Nhan được thủ trưởng thả ra, ngồi ở phòng nghỉ của cảnh cục, âm thầm mắng nửa ngày, tâm tình mới tốt lên được.
Về nhà, còn một cửa nữa.
Tưởng tượng đến cái này, Phương Triển Nhan liền đau đầu, cái người ở nhà kia so với thủ trưởng còn khó đối phó hơn nhiều.
“Nghe nói em bị thương?” – Phương Hiểu Nhan sợ hãi chạy tới.
Vừa trốn tránh bộ móng vuốt dài ngoằng của chị gái, Phương Triển Nhan vừa nói: “Không có việc gì, chính mình bị đánh mấy côn, em vẫn trụ được.”
“Sớm đã bảo mi không cần đi làm cảnh sát mi không nghe! Có biết chị mi lo lắng cho mi thế nào không?”
“Biết, biết chứ.”
“Hừ.” – Phương Hiểu Nhan hừ một tiếng, lấy thuốc bôi vào những chỗ xanh tím trên cánh tay em trai, vừa bôi vừa khấn: “Cha mẹ không còn, chị đây cũng chỉ có mình mi là em, vì cái gì những thứ tốt không làm, lại chạy đi làm cảnh sát? Hừ.”
“Tâm nguyện của em là trừ bạo an dân.”
“Phi, sao không nói tâm nguyện của mi là muốn phát tài? Thay chị mi kiếm kim cương, ruby mang về nhà. Thật là, không biết mi giống ai nữa.”
Phương Triển Nhan cười khổ.
Cha mẹ mất khi hắn mới tám tuổi, Phương Triển Nhan do một tay chị gái chiếu cố mà lớn lên, đi làm.
Phương Hiểu Nhan là một nữ hài tử rất có khả năng, làm chủ quản một công ty mậu dịch, kinh doanh rất tốt, nếu không phải có nàng, Phương Triển Nhan không thể an tâm thi vào cảnh sát, cuối cùng gia nhập Phi Hổ đội.
Nguyên bản, thân phận của tất cả các thành viên của Phi Hổ đội không được phép để lộ, chính là Phương Hiểu Nhan quá thông minh, Phương Triển Nhan gia nhập đặc công được một năm, bị nàng phát giác.
Phương Hiểu Nhan mới đầu chỉ biết em trai mình làm cảnh sát, sau đó nàng phát hiện, công tác của em mình so với cảnh sát tựa hồ nguy hiểm hơn, khó khăn hơn, cơ mật hơn.
Bất quá nàng cũng không biết phải làm thế nào? Chỉ còn cách tiếp tục im lặng, làm như cái gì cũng không biết.
Ngay cả thủ trưởng biến thái kia cũng khen Phương Triển Nhan có một người chị tuyệt vời.
Hừ có thể không khen ngợi? Bọn họ cùng một giuộc với nhau! Chị mình cái gì cũng tốt, chính là…
“Bị thương ở đâu?”
“Cái gì?”
“Lần này chắc là hành động một mình đúng không? Gần đây chị mi vẫn theo dõi báo chí nha. Chắc là kéo bè kéo phái đánh nhau, có phải hay không có người cứu mi sau đó báo nguy?”
Phương Triển Nhan âm thầm nhíu mi, Phương Hiểu Nhan đúng là quỷ mà: “Trên đường.”
“Sau đó?” – Đôi mắt đen khôn khéo nhìn chằm chằm Phương Triển Nhan.
“Ách, một người dân cấp cứu, sau đó thay ta gọi cảnh sát.”
Mắt Phương Hiểu Nhan sáng lên: “Là nam?”
Phương Triển Nhan cắn đầu lưỡi nói: “Là một cô gái.”
Em trai quả thực đơn thuần, không biết khi bản thân nói dối sẽ không tự giác dùng tay trái nắm lấy ngón trỏ tay phải sao?
Đương nhiên phát hiện này rất khó khăn vất vả mới tổng kết được, không dại gì mà nói cho hắn.
Phương Hiểu Nhan đứng trước mặt Phương Triển Nhan, bốn mắt nhìn nhau, nói: “Bị một nam hài xinh xắn đáng yêu cấp cứu, sau đó trong lòng thầm mến người ta, ngượng ngùng không dám nói.”
“Bộ dáng bình thường thôi.” – Trình Nhược Ngôn chưa thể đến mức xinh đẹp đáng yêu.
Lời nói vừa phát ra, Phương Triển Nhan muốn tự tát mình một cái.
Phương Hiểu Nhan thở dài: “Người mang chòm sao Bạch Dương vốn đơn thuần, cục cưng ạ.”
“Sao có thể như vậy!” – Chị mình hiểu mình còn hơn cả chuyên gia cố vấn tâm lý của cảnh cục.
“Nhan Nhan, thật không biết xấu hổ, thành thật khai báo cho chị đây, bằng không…” – Phương Hiểu Nhan ở trước mặt em trai mị hoặc múa tay, những móng tay thật dài, lại sặc sỡ đủ màu sắc, hơn nữa lại cứ nhằm thẳng vào mặt Phương Triển Nhan, làm hắn có muốn trốn cũng không được.
“Em nói, em nói, chị tránh ra xa một chút.” – Đặc công Phi Hổ đội, đối đầu với bao tên tội phạm nguy hiểm không hề sợ hãi, lại sợ bộ móng tay màu sắc rực rỡ của chính chị mình.
Phương Hiểu Nhan đắc ý cười: “Hừ, quả nhiên vẫn là chị mi dạy dỗ rất tốt.”
Phương Triển Nhan nghe xong muốn hộc máu.
Chị gái mình cùng chị gái của Nhược Ngôn, còn có cả Lâm Sir nữa, bọn họ là đồng loại! Đáng sợ!
Đem quá trình được cứu nói qua, tất nhiên là cố ý loại bỏ những gì liên quan đến chị gái của Trình Nhược Ngôn. Nếu làm cho hai vị hủ nữ đáng sợ này gặp nhau, thật là Tuệ Tinh lao vào Địa Cầu, Thiên Lôi câu địa hỏa, củi khô gặp lửa bốc, về sau mình và Trình Nhược Ngôn đều không có đường sống.
“Nga, vậy phải cảm ơn người ta.”
“Không, không cần quá như thế.” – Phương Triển Nhan biết chị mình đang suy nghĩ cái gì.
“Cái gì? Chẳng lẽ mi không nên lấy thân báo đáp người ta? Nam nhân không có lương tâm!”
Như thế nào hai cái nữ nhân đều nói giống nhau a… “Chị ơi, thân phận của em, không thích hợp cho lắm.”
“Kia, nhưng thật ra.” – Sau đó thanh âm kéo dài – “Ai, đáng tiếc, thụ tốt như thế lại không biết chiếm tiện nghi…..”
“Chị!”
Phương Hiểu Nhan trừng mắt: “Sao? Không phải ghét bỏ người ta diện mạo bình thường, biết đâu lại còn thực đáng yêu thì sao? Lại cứu mạng mi, không nên báo đáp sao? Thật là một nam nhân ôn nhu…”
Nhìn thấy Phương Hiểu Nhan bắt đầu ảo tưởng, cơ hồ nước miếng chảy ướt nền nhà, Phương Triển Nhan mắt trợn trắng.
Bà chị lại bắt đầu loạn hủ, sao bà không yêu ai đi, vì cái gì luôn nhìn chằm chằm em giai bà chứ!!!
Lớn lên trong cái hoàn cảnh khủng bố như thế này thật không dễ dàng.
“Khi nhìn dáng người của mi cậu ta có biểu tình gì?” – Phương Hiểu Nhan lại hỏi.
“Không, không có biểu hiện gì đi….”
“Không có chảy nước miếng, hâm mộ, hoặc là sờ mi, vân vân?”
Phương Triển Nhan không khỏi âm thầm mắng người: ‘Bà cho rằng em giai bà là cái gì, dễ dàng để cho người khác loạn sờ như thế sao, tốt xấu gì cũng là cảnh sát chinh chiến nhiều năm, có nam nhân dám sờ loạn ta, một quyền cho mặt hắn vẹo luôn!’
“Không có, thật là chính nhân quân tử.”
“A.” – Phương Hiểu Nhan nuối tiếc cảm thán – “Nói không chừng trong lòng cậu ta rất muốn sờ mi nhưng không dám động thủ.”
“Được rồi, đi hủ người khác đi, đừng có hủ chúng ta, chúng ta chả có quan hệ gì hết.”
Phương Hiểu Nhan không hờn giận: “Phải nở hoa một bên thôi, bên người có tài liệu sẵn có, đương nhiên là hủ các ngươi.”
“Người ta là người xa lạ đó nha, người xa lạ chị cũng không buông tha?”
Phương Hiểu Nhan đứng lên, vỗ vỗ đầu em trai: “Chỉ có chúng ta không nghĩ hủ thôi, không có ai chúng ta không dám hủ, ngoan a.”
Ba tuần sau, nhiệm vụ lần này của Phi Hổ đội chấm dứt, tất cả tội phạm đều sa lưới.
Ở cuộc họp chúc mừng nhiệm vụ thành công, Lâm Sir kéo Phương Triển Nhan ra một bên.
Nhìn thấy thủ trưởng mặt hồng vì uống bia, Phưỡng Triển Nhan chán ghét quay sang.
Lâm Sir bộ dáng không tồi, năng lực công tác rất tốt, là học trưởng của trường cảnh sát trung ương, là chuyên gia tâm lý học tội phạm, lãnh đạo một đội nhỏ của đội đặc công Phi Hổ… Rõ ràng là một nam nhân oai hùng như vậy, sao lại là hủ nam cơ chứ!
Vừa mới nhìn thấy hắn nhất định đem mình cùng mấy người khác ghép thành đôi, Phương Triển Nhan chịu không nổi.
Ở nhà bị chị gái ức hiếp đã rất đáng thương, vì sao khi đi làm cũng phải chịu tra tấn như thế!!!
Còn chưa kịp khóc thét trong lòng, Lâm Sir đã uốn đầu lưỡi bắt đầu nói chuyện: “Triển Nhan a, gần đây có gặp qua em trai họ Trình kia không?”
“Không có.”
“Ân cứu mạng thế nào lại không báo?”
“Please, không cần nghiêm trọng như vậy chứ? Thân phận của chúng ta không thể tùy tiện cho người khác biết.”
“Nói cậu là người làm việc bình thường không được sao?”
“Cái này không hợp quy định.” – Vì muốn đánh mất ý niệm trong đầu thủ trưởng, Phương Triển Nhan đành lui từng bước – “Ách, kỳ thật, ta cùng Tiểu Bối ở chung không tồi.”
“Đương nhiên, hai người rất xứng đôi.”
Ở bên kia, đặc công cùng tổ Lý Bối nghe thấy, liền hét to: “Phương Triển Nhan, ông không cần nói linh tinh!”
Phương Triển Nhan trừng mắt rống trở về: “Lý Bối, ngươi câm miệng cho ta!”
Tên Tiểu Bối này cũng không biết phối hợp sao, một chút ăn ý cũng không có, thật là, sao gặp huynh đệ đại nạn mà không cứu chứ?
Bên kia, Lý Bối gân cổ gào lên: “Phương Triển Nhan, ông nói chuyện cẩn thận một chút! Ai với ông quan hệ không tồi! Tôi với ông trong sáng! Chúng ta quan hệ gì cũng không có!” – Quả thực càng tô càng đen, càng làm càng loạn.
Lâm Sir ha hả cười: “Triển Nhan, còn không dạy dỗ hảo.”
“Rất khó thu phục.” – Hừ, con cáo già biến thái, có bản lĩnh ngươi tự mình làm đi.
“Nhược Ngôn nhất định sẽ không như vậy.”
Nhìn thấy sắc mặt hồ ly của thủ trưởng, Phương Triển Nhan thật muốn đá cho một cú.
Ta đá! Ta đánh! Hắc hổ xuyên tâm! Song phong quán nhĩ! Ta…
Không được, vị này là cảnh giáo sư phụ huynh, thân thủ nhanh nhẹn, dưới tay có một tổ nhân đã từng muốn đánh lão ta, kết quả là bị giáo huấn a.
Mấy người đó bị bức tham gia huấn luyện khổ sai ba tháng, cực kỳ tàn ác, vô cùng thê thảm.
Thân thủ của Lâm Sir, thật không còn gì để nói.
“Triển Nhan a, nếu gặp Nhược Ngôn, phải biết quý trọng a.” – Lâm Sir cười ha hả nói.
Phương Triển Nhan một bên tốn hơi thừa lời, ma trảo.
Mấy đồng sự trong tổ nghe được, đều bắt đầu xúm lại nghe ngóng.
“Triển Nhan thật không hay, điều đến trị an tổ, bị người đánh còn chưa tính, lại bị một nam nhân báo nguy cứu.”
“Chết cậu ta rồi, cư nhiên là nam nhân, nếu là một nữ hài thì coi như chuyện gì cũng chưa có.”
“Ông ít nói đi, nếu là nữ hài, cũng không đến lượt ông.”
“Nếu Triển Nhan cùng nam nhân kia thực sự có gì, chúng ta nên cứu.”
“Đến lúc đó, thủ trưởng sẽ chú ý tới bọn họ, chúng ta có thể không cần chịu chà đạp nữa rồi.”
“Vì hạnh phúc của mọi người, hi sinh Triển Nhan đi!”
“Các ngươi nói thử xem, nam nhân kia là công hay thụ a?” – Có người hỏi.
“Triển Nhan như thế kia, có thể là thụ không?”
“Nữ vương thụ a, có gì không được?” – Bị hủ nam ức hiếp lâu, tất cả mọi người đều ô nhiễm hết rồi.
“Không thể nào.” – Có người líu lưỡi.
Lúc này, mấy người nghe lén bên cạnh Lâm Sir cuối cùng cũng bị phát hiện.