Sáng cuối tuần luôn thập phần tốt đẹp, ở đây tốt đẹp là chỉ chuyện sáng sớm trên giường, không thể nghi ngờ là chuyện tốt nhất trên đời,chính là trong phòng rất nóng, giường cũng thật nhỏ, hai người ôm nhau nằm chật cứng trên giường. Cuối cùng Ôn Nhuận và Kế Hoằng mới miễn cưỡng đứng dậy: ‘A, thật hi vọng nhanh có nhà mới a.’ Đây là hai người trong lòng cùng nghĩ.
Ăn điểm tâm xong, Ôn Nhuận cùng Kế Hoằng đi vào ngân hàng, nhìn số tiền gửi vào ngân hàng mất đi hai ngàn nguyên, Ôn Nhuận tim đau muốn chảy máu, lần thứ N nói rõ với Kế Hoằng là chính mình không cần mua quần áo, hy vọng đối phương có thể hồi tâm chuyển ý, đem hai ngàn này bỏ lại vào tài khoản. Đáng tiếc Kế Hoằng chủ ý đã định, không thèm nghe cậu giải bày đã đem người kéo đến một của hàng mình quen thuộc.
Ôn Nhuận vội vàng nhìn giá cả trước rồi mới xem quần áo sau, Kế Hoàng cũng không ngăn cản được, đành phải mang vẻ mặt xấu hổ cười trừ đối với nhân viên đang tò mò đánh giá mình cùng Ôn Nhuận, ánh mắt giải thích nói: “Ân, cái kia ……. Người yêu tôi thấy tôi đến nơi này mua quần áo, cảm thấy phi thường hợp với sở thích của cậu ấy, cho nên muốn đến chọn mấy bộ hưu nhàn() ….” Còn chưa nói xong, bỗng nhiên nghe Ôn Nhuận hưng phấn kêu lên: “Kế Hoằng, Kế Hoằng, anh lại đây xem xem, bộ quần áo này có thêu một cái đuôi chó sói rất đẹp, tuy giá thực mắc a”
Kế Hoằng cùng nhân viên cửa hàng đều không hiểu ra sao, cho nhau một ánh mắt nghi hoặc, không hẹn mà cùng lẩm bẩm: “Đuôi chó sói?” Đợi cho hai người đi ra phía trước, thấy được rõ ràng cái gọi là ‘đuôi chó sói’ theo lời nói Ôn Nhuận, nhân viên cửa hàng liền mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống dưới, lại nhìn về phía đối tượng của cái tên vẫn đang chảy nước miếng kia, chỉ thấy hắn trên mặt tựa như xuất hiện vô số hắc tuyến, ngay cả khóe miệng đều không nhịn được run rẩy. Đến cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, hắn trái với hình tượng tao nhã thường ngày cười ha ha đến mức phải ôm bụng, chỉ chỉ cái đuôi chó sói trên bộ quần áo kia đối Ôn Nhuận nói: “Ôn Ôn, này không phải đuôi chó sói, đây là nhãn hiệu của hãng quần áo Lí Ninh, ha ha ha, em rất đáng yêu, ha ha ha, đuôi chó sói, thiên a, anh thực sự là rất bội phục năng lực liên tưởng của em đó Ôn Ôn.”
Ôn Nhuận cũng đen mặt, tức giận cho Kế Hoằng một quyền, thẹn quá hóa giận kêu lên: “Buồn cười lắm sao? Anh cười đến tận hứng như vậy a? Hay là muốn bị đánh lăn trên đất vài cái, cho nó giống với câu cười đến lăn lộn, a? Muốn hay không?” Vừa dứt lời, Kế Hoằng đã nhanh chóng thu lại nụ cười, chỉ là trên miệng thỉnh thoảng vẫn còn phát ra vài thanh âm khó nhịn.
“Kế Hoằng, là …… anh sao?” Vừa muốn kêu người cất bộ quần áo này đi, chợt nghe phía sau một thanh âm giống như đã từng quen biết, Kế Hoằng nhìn lại, thân mình lập tức cứng đờ đứng im, nửa ngày sau mới hé ra một tia tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, không tình nguyện chào hỏi: “Hi, Tử Địch, cậu ở Mỹ đã trở về?” Ông trời a, thật sự là oan gia ngõ hẹp, ở tại nơi này gặp lại mối tình đầu, ông trời thật đúng là không muốn hắn sống tốt có phải không?
“Trời ạ, thật sự là anh, vùa rồi em quả thực không thể tin nổi.” Không để ý đến gương mặt tươi cười khổ qua, hận không thể ngay lập tức đào tẩu của Kế Hoằng, Ngô Tử Địch cũng là biểu hiện thật tình kinh hỉ, tiến lên vài bước, muốn ôm lấy hắn như hồi hai người còn là tình nhân, liền thấy Kế Hoằng một phen bay nhanh đến chỗ Ôn Nhuận nói: “A, Tử Địch, đây là lão bà của tôi Ôn Nhuận.” Lại đối Ôn Nhuận nói: “Ôn Ôn a, đây là bạn thời đại học của anh Ngô Tử Địch, ha ha, bọn anh và Hàn Tưởng đều học cùng lớp đó.”
Ôn Nhuận dùng ánh mắt kinh diễm nhìn Ngô Tử Địch kia, cảm thấy người kia đúng là người được ông trời sủng ái tạo ra gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ, tuyệt không che giấu ca ngợi trong lòng, nhiệt tình cùng người kia bắt tay rồi mới quay sang Kế Hoằng cười nói: “Uy, mỗi lần cùng anh đi mua đồ là sẽ gặp được một người bạn học, này thật đúng là trùng hợp kinh người a.”
Những lời này chính là một câu nói đùa vui vẻ, bởi vì che dấu một thân phận khác của Ngô Tử Địch mà Kế Hoằng có tật giật mình, nhưng lại nghĩ đến trong lời nói Ôn Nhuận mang theo ý tứ ám chỉ, hắn sợ tới mức mồ hôi lạnh thiếu chút nữa đều chảy ra hết. Mà Ngô Tử Địch còn lại là ngơ ngác nhìn Ôn Nhuận, trong mắt tràn đầy thần sắc không dám tin, thật lâu sau cậu mới chuyển hướng Kế Hoằng nói: “Kế Hoằng, anh hiện giờ có thời gian không, em rất muốn cùng anh nói chuyện phiếm một chút. Thật là, từ sau khi tốt nghiệp chúng ta cũng không gặp mặt nữa, nhớ về những chuyện ngày cũ, thật đúng là làm lưu cho người ta luyến.”
Kế Hoằng cười cho có lệ: “Không cần đâu Tử Địch, dù sao tôi và cậu ai cũng bề bộn công việc, bình thường cầm điện thoại nói sơ qua tình hình gần đây là được rồi, cần gì phải lãng phí thời gian a? Nếu nói về chuyện ngày cũ, ha ha, cậu không biết tôi là một người luôn hướng về phía trước sao? Chuyện đã qua thì cũng vĩnh viễn qua rồi, có lẽ cậu sẽ ngẫu nhiên nhớ lại một ít chuyện ngày xưa, nhưng nếu cứ quanh quẩn ở quá khứ tốt đẹp mà xem nhẹ việc tìm kiếm tương lai hạnh phúc, tôi cảm thấy thật sự không thể thực hiện được.” Lời nói này chính là ám chỉ cho Ngô Tử Địch, nói cậu không cần phải lưu luyến đoạn tình cảm khi xưa, bởi vì hắn đã có được cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Mà lúc nói những lời này, Kế Hoằng ánh mắt như có như không mấy lần nhìn về phía Ôn Nhuận, nói cho người yêu khi xưa biết rằng hiện tại hạnh phúc của hắn đều đến từ nam nhân rất bình thường này.