[Tân binh.]
Đó là một khái niệm độc đáo xuất hiện trong Đại chiến Yoma, và là một nhóm người xuất hiện do được 'chọn bởi Thần'. Do đó, từ này không chỉ nhóm người mới mà là để chỉ một chủng tộc nhân loại mới.
Họ là những cá thể đột biến của những người bình thương. Dần dần, họ sẽ lan rộng ra trong số những người bình thường, nhưng sự tồn tại của họ chỉ bắt đầu được chú ý ở giai đoạn sau của Yoma bởi vì...
Họ yếu đuối.
Không, hãy chỉnh lại một chút. Các tân binh lúc mới sinh rất yếu đuối. Khả năng thể chất của họ phát triển chậm hơn người bình thường. Họ không có lợi thế về thể chất khi so với người bình thường.
Tuy nhiên, vẫn có những trường hợp ngoại lệ trở nên mạnh một cách bất thường, chẳng hạn như Bloody Witch và Silent K / Night.
Ở Đại chiến Yoma 4, nhân vật chính là một tân binh, và tự mình đạt đến sức mạnh đỉnh cao.
Những người trở nên mạnh mẽ mặc cho được sinh ra với cơ thể yếu đuối. Điểm chung của các tân binh này chính là may mắn, họ sống sót trong các Hầm ngục, và tăng cấp độ trong Hầm ngục.
Đây chính là điểm đột biến của họ. Họ nhận được gấp đôi phước lành khi ở trong Hầm ngục.
Càng vào sâu, càng trèo cao, những tân binh này ngày càng 'quái vật' hơn.
Đây là lý do mà gọi họ là chủng tộc được Thần lựa chọn.
Thể chất yếu đuối lúc mới sinh chính là hình phạt của họ, để cân bằng sự tăng trưởng một cách vô lý khi mà họ có khả năng sống sót trong hầm ngục.
Evan nghĩ hình phạt đó thật ngu ngốc.
Vì hình phạt đó, phần lớn các tân binh đều tử vong trước khi họ có thể tiến vào hầm ngục.
Đồng thời, việc tăng sức mạnh chỉ bắt đầu tăng một cách vô lý khi một tân binh qua được tầng 5. Làm sao mà những người với thân thể yếu đuối có thể qua được tầng 1?
Trên thực tế, phần lớn tân binh phát hiện ra tiềm năng của mình đều đi vào trong ngục tối, chỉ để chết một cách đáng sợ ở tầng đầu tiên. Chỉ một số rất nhỏ tân binh xuất sắc có thể lọt vào danh sách này.
Cứ như thể Thần muốn sàng lọc những tân binh để có thể chọn ra được những người thực sự mạnh mẽ, bằng cách lấy đi mạng sống của những người khác.
Evan từng nghĩ đó là không phải là một quy
tắc công bằng đối với
các tân binh.
Bây giờ, cuộc sống thực tế của cậu chính là game mà cậu từng chơi.
'Mình đã làm tới mức này rồi'- Evan nghĩ,- 'Mình không thể từ bỏ lúc này được.'
Trong game, người ta ám chỉ rằng Bloody Witch và Silent K / night đã phải chịu vô số khó khăn. Tuy nhiên, phần giải thích chi tiết bị bỏ qua nên Evan chỉ có thể đoán.
Trong game, xét về ' vô số khó khăn' mà họ đã trải qua, Bloody Witch đã khiến cả thế giới trở thành kẻ thù của mình, và tay của Silent K/ Night thì đã nhuốm đầy máu tanh.
Ở trong game thì những đứa trẻ này đã phải hứng chịu rất nhiều... nhưng nó sẽ không tái diễn vào lần này.
"Ta sẽ mua cả 2."- Evan nói với người đứng đầu sàn giao dịch.
"Quý ngài Evan chắc chứ? Tất nhiên, ngoại hình của cả hai trông không tệ nhưng..."
"Đây."- Evan đưa ví của mình cho người đứng đầu sàn gia dịch, dù chưa hỏi qua giá của cả hai người họ.
Người đứng đầu sàn gia dịch nhận lấy số tiền, rồi mở to mắt kinh ngạc.
'Đúng là con trai của Hầu tước, ta biết là đứa trẻ này có rất nhiều tiền, nhưng từng này! Nhiêu đây thật sự đã vượt quá tưởng tượng của ta!'
"Thưa ngài... Những đứa trẻ này chỉ bằng nữa giá của những đứa trẻ còn lại... nhiêu đây là quá nhiều..."
"Ta không có ý định thảo luận về giá trị của mấy đứa trẻ với ông. Nhưng nếu ông vẫn cảm thấy quá nhiều, thì ta muốn ông giúp 2 việc nhỏ."
"Tôi đang nghe đây, thưa ngài."
Evan cười khúc khích với người đứng đầu sàn giao dịch, người đã trở thành kẻ nghiện cờ bạc sau khi có được một khoản tiền khổng lồ.
"Đầu tiên, những đứa trẻ yếu đuối từ lúc sinh như hai đứa này... Khi mà ông có thêm những người như thế, ta muốn ông báo cho ta biết. Ồ, ta không yêu cầu ông bắt cóc tụi nhỏ."
"Ý ngài là các sản phẩm lỗi... Không, tôi xin lỗi thưa ngài. Tôi lỡ lời."
Ánh mắt của Evan trở nên lạnh lẽo khi ông ta nói 'sản phẩm lỗi', buộc người đứng đầu sàn giao dịch phải xin lỗi và bước lùi lại, dù cho ông ta biết rằng người đứng trước mặt ông ta chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi.
'Đây có phải là dáng điệu được truyền qua các thế hệ của nhà quý tộc không? Thật ấn tượng'- người đứng đầu sàn giao dịch nghĩ.
Lúc đó, Evan tiếp tục nói.
"Thứ hai, đây là bí mật giữa hai chúng ta. Ông không được phép tiết lộ cho bất kỳ ai, kể cả cha ta. Hiểu chứ?"
"Vâng thưa ngài. Tôi sẽ khắc sâu nó vào tâm trí mình."
"Thật sao? Vậy thì chúng ta có thể trở thành bạn tốt đấy."- Evan chìa một tay ra.
Người đứng đầu sàn giao dịch đã rất ngạc nhiên khi một cậu bé 9 tuổi đề nghị bắt tay mình sau khi giao dịch kết thúc, nhưng ông ta vẫn nắm lấy và cúi nhẹ đầu.
"Vậy, tôi mong chờ lần ghé thăm kế tiếp của ngài đấy, quý ngài Evan."
"Tất nhiên rồi."- Evan quay sang nhìn những người đồng hành của mình cùng với hai đứa trẻ.- " Cả hai người hãy đi theo ta. Ta sẽ nói chi tiết sau."
Và như vậy, cuộc mua bán diễn ra một cách hoàn mỹ. Maybell trông không hài lòng đi theo Evan, trong khi Dyne trông có vẻ hơi xúc động.
Maybell thì thầm với Dyne. "2 người con trai... Anh nghĩ cậu chủ đang nghĩ gì vậy?"
"Ta có thể nghe thấy đấy, Maybell. Và đứa nhỏ con là con gái đấy."- Evan nói mà không thèm quay đầu lại nhìn.
"Cái gì?!"
"Thật sao?!"
Cả Maybell và Dyne đều ngạc nhiên. Họ ngay lập tức tiến gần để nhìn đứa trẻ rõ hơn.
"Whoa, thật lạ khi tôi không để ý," - Dyne nói với giọng hoang mang- "Cô bé khá dễ thương."
"Tôi nghĩ đó chỉ là một cậu bé xinh trai..." Maybell nói như muốn rơi lệ- "Một hầu gái mới thay chỗ của tôi, huh."
"Đã bao nhiêu lần ta nói với ngươi rằng đó không phải là những việc ta dự định làm."
Evan để Maybell leo lên xe. Dyne lưỡng lự không biết nên để hai đứa trẻ ở đâu, nhưng Evan không có vẻ quan tâm và để tụi nhóc leo lên cỗ xe có 4 chỗ ngồi cùng với cậu.
"Một người hầu gái mới sẽ thay vị trí của mình."
"Bao nhiêu lần ngươi nói về việc này rồi."
Evan lên xe sau khi làm Maybell im lặng. Dyne băn khoăn không biết phải làm gì tiếp theo với hai đứa trẻ thì Evan không chút do dự nào kêu chúng lên xe, và tụi nhóc cũng đã vào cỗ xe.
Cơ thể và quần áo của tụi nhóc trông khá sạch sẽ vì người đứng đầu sàn giao dịch đã đem chúng đi vệ sinh từ trước. Tuy nhiên, trên người cả hai có một số vết bầm tím.
Evan cười buồn bã khi nhìn hai đứa trẻ đang cố tránh ánh mắt của cậu. Silent K / Night và Bloody Witch… họ luôn là những nhân vật được bình chọn có sức hút cao nhất trong Đại chiến Yoma.
'Trông họ hơi khác với trong game'. Evan nghĩ.
Tất nhiên, cả hai vừa mới mất gia đình. Việc này tệ như là trời sập vậy.
"Đừng lo lắng, ta sẽ không làm hại hai người." Evan nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể-" Ta chỉ muốn biết tên của hai người."
"Tên?"
"Đúng vậy, tên. Ta nên gọi các ngươi bằng gì?"
Ngạc nhiên khi Bloody Witch là người lên tiếng trả lời trước. Evan gật đầu, và cô trả lời với giọng lẩm bẩm nhỏ xíu.
"Belois ... mọi người thường gọi tôi là Lua."
Đứa trẻ còn lại lên tiếng, như thể được cổ vũ bởi Belois."Tôi là Shine. Đây là lần đầu tiên tôi nghe cô nói kể từ khi cô đến chợ nô lệ."
'Shine! Vậy ra tên cậu ấy là Shine!'- Evan suýt nữa bật cười- 'Nó hoàn toàn không phù hợp với loại nhân vật của cậu ấy.'
(Trans: Shine nghĩa là tỏa sáng ấy, trong thằng nhỏ lại là một thằng nigga :v ))
Evan kiềm chế bản thân. Nếu cậu cười, mọi thứ sẽ kết thúc! Cậu sẽ mất đi sự tin tưởng của mấy đứa trẻ.
Cậu giữ một nụ cười dịu dàng giống như khi cậu bắt chuyện với họ.
"Ta là Evan D.Sherden. Cứ gọi ta là Evan."
"Tôi có thể hỏi một chuyên được không?"- Shine lần nữa nói chuyện. Evan nghĩ đây là chuyện tốt rằng cậu ấy đã chịu nói, nhưng khi nhìn lại cậu ấy, Shine trông có vẻ tức giận.
"Tại sao cậu lại mua những sản phẩm lỗi như chúng tôi? Cậu chỉ cỡ tuổi chúng tôi, nên cậu phải biết điều này chứ. Cậu mua chúng tôi như một món đồ chơi để có thể trêu chọc và quấy rối?"
Tia lửa bùng cháy mãnh liệt trong mắt của Shine. Chỉ nhìn vào đó, Evan có thể đoán được cách mà các đứa trẻ khác đối xử với họ ở chợ nô lệ.
'Mình phải là gì đây...'- Evan nhắm mắt lại và suy nghĩ. Từ bây giờ, cậu phải nói chuyện và cư xử một cách cẩn thận, nếu cậu muốn Silent K / night và Blood Witch tin tưởng cậu.
Evan mở mắt ra, cả Belois và Shine nhìn chăm chú vào đôi mắt tím đen của cậu.
"Thế giới này rất bất công đúng không, Shine?"
"Tôi biết... Tôi đã quá mệt mỏi với nó."
"May mắn là, ta được sinh ra là đứa con trai thứ hai của một nhà Hầu tước. Ta rất vui vì mình được ban phước như vậy. Nhưng cậu sẽ cảm thất như thế nào nếu ta nói rằng các cậu cũng được ban phước?"
Shine trở nên gắt gỏng với Evan."Cậu đang đùa tôi sao?! Tôi... Tôi không giống với cậu! Tôi sinh ra với một gia đình nghèo, với một cở thể yếu đuối. Vậy phước lành mà cậu nói là thứ gì vậy?!"
Evan vẫn bình tĩnh và trả lời một cách thản nhiên.
"Tài năng. Cậu có tài năng mà không ai có được."
"Vô lý!"
"Cậu có thể phớt lờ những gì tôi nói nếu điều đó khiến cậu thoải mái. Nhưng liệu cậu sẽ hài lòng với việc đó?"
“… Những lời vô nghĩa…” Shine tiếp tục càu nhàu.
Tuy nhiên, một giọng nói nhỏ chen vào.
"Tài năng gì? Tôi cũng có thứ như vậy không?"
Belois mở to đôi mắt đỏ của cô ra khi nói với Evan.
'Cô ấy dễ thương quá!'
Evan tự dặn lòng là không cậu không được phép cười, nhưng cậu không thể không cười trước vẻ ngoài của cô.
"Cả hai đều có nó. Một loại tài năng mà khiến cả hai mạnh đến bất thường."
"... Nhưng mẹ của tôi nói rằng bà xin lỗi vì đã sinh ra tôi với cơ thể yếu ớt như này..."- Belois nhìn xuống, trông như muốn khóc.
Shine cũng chen vào. "Mẹ tôi cũng..."
Evan cắt lời họ. "Mẹ của các cậu không cần phải xin lỗi vì đã sinh ra các cậu.Tài năng của các cậu không dễ gì nhận ra, nhưng ta có thể đảm bào rằng, các cậu mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác trong thế giới này. Bây giờ các cậu vẫn còn yếu vì các cậu vẫn đang trong quá trình chuẩn bị."
"Điều đó... Làm sao cậu biết được điều đó? Làm sao cậu nhận ra tài năng của tôi trong khi tôi còn không biết gì về nó? Ngay cả cha và mẹ tôi cũng không biết được. Làm thế nào hả?"
Shine nắm chặt tay khi nói. Mắt
của cậu rưng rưng khi nhớ về cha mẹ của cậu.
Evan thở dai và trả lời. "Ta cũng có một tài năng. Tài năng của ta là nhận ra những thiên tài. Ta hứa với các cậu, các cậu rất đặc biệt."
"Tài năng nhận ra các thiên tài..."- Shine có vẻ cân nhắc về việc này.
Tất nhiên là Evan đang nói dối. Cậu không thể nói với họ rằng cậu biết trước tương lai.
Nhưng Belois ngây thơ đã cắn môi. Bàn tay nhỏ nhắn của cô, thứ vẫn luôn nắm chặt lấy áo của Shine, chuyển qua nắm lấy Evan khi cô hỏi cậu.
"Thật sự là tôi có nó?"
"Tất nhiên. Ta có thể chứng minh nó. Chà, chúng ta cần phải luyện tập khoảng 3 năm. Ta sẽ cho các ngươi thấy nếu các ngươi chịu nghe theo sự hướng dẫn của ta trong 3 năm đó. Nếu kết quả đáng thất vọng, các ngươi có thể lựa chọn rời đi."
"Chúng tôi không thể. Chúng tôi là nô lệ."- Shine nhắc nhở cậu với vẻ cáu kỉnh.
"Dưới cái tên Evan D.Sherden, không ai có thể ngăn cản các cậu nếu các cậu chọn rời đi sau 3 năm. Tuy nhiên, Nếu kết quả giống với những gì ta đã nói, cả hai phải ở lại bên cạnh ta. Ta không phải một nhà từ thiện. Ta có mục đính riêng khi mua các cậu."
Lần này, Shine có vẻ như đã cạn lời và giữ im lặng.
Belois vẫn nắm chắt lấy tay áo Evan.
"Vậy, các cậu sẽ lựa chọn như thế nào? Các cậu có tin tưởng và đi theo ta chứ? Liệu các cậu sẽ cho ta cơ hội để chứng tỏ tài năng của các cậu? Liệu các cậu sẽ để số phận của mình cho ta quyết định?"
Belois gật đầu không do dự, trong khi Shine chỉ khẽ gật đầu.
"Tin tưởng à... Để xem..."- Shine lẩm bẩm, với giọng khàn khàn.- "Mình muốn tin vào nó..."
'Mình muốn tin vào nó. Họ luôn nói với mình rằng họ xin lỗi. Họ chỉ luôn xin lỗi... Cha, cha đã luôn nói với mình rằng...'
Shine chìm trong những dòng suy nghĩ, và nước mắt cậu dần tuôn ra.
Evan cố xoa dịu cậu ấy bằng giọng nói chắc nịt.
"3 năm kể từ lúc này, cha mẹ của cậu sẽ rất tự hào. Họ sẽ cực kỳ vui mừng. Cậu sẽ ngày càng mạnh hơn, và họ sẽ tự hào vì đã sinh ra một tài năng đặc biệt đến mức này. Ta chắc chắn!"
"Thật sao... Nếu như thế thì... sẽ tuyệt vời lắm..."- Shine không thể kiềm chế thêm nữa và bắt đầu khóc. Cả Belois cũng vậy.
Evan bất lực nhìn xung quanh, nhưng Maybell liền quay sang chỗ khác.
'Khi trở về dinh thự, mình chắc chắn sẽ trả thù Maybell vì vụ này', Evan nghĩ, rồi cậu ôm lấy cả hai đứa trẻ.
Cả hai khóc lớn hơn như thể họ chỉ chờ đợi vòng tay của cậu chạm tới họ.
"Huhuhu..."
Khi tiếng khóc diễn ra, Dyne dừng xe để kiểm tra có chuyện gì xảy ra.
Anh ấy rất ngạc nhiên với khung cảnh mà mình trông thấy. Evan cười cay đắng trong khi đang ôm lấy lũ trẻ để vỗ về chúng.
'Mình đã thành công trong việc có được hai người này', Evan nghĩ, ' Nhưng bây giờ, họ là những người cần sự che chở của mình.'