"Cô Thời." Nữ bác sĩ nhẹ nhàng nói: "Hiện tại cô đang ở cùng anh Phong đúng không?"
"Không, không, không, chúng tôi không ở cùng nhau, chúng ta chỉ là đang ở cùng một chỗ."
"Cô Thời, cô không cần phải vội vàng biện hộ cho mình như vậy đâu, tình hình của hai người mặc dù là tôi không biết nhiều lắm, nhưng mà tôi có thể đoán được phần nào từ lời nói và phản ứng của anh Phong.
Nhưng mà cô không cần phải lo lắng, chúng tôi làm bác sĩ tâm lý, nhất điều quan trọng là giúp đỡ bệnh nhân giữ quyền riêng tư của mình, tôi sẽ không nói nửa lời."
Thời Ngọc Minh nắm điện thoại, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng nói: "Bác sĩ, tôi gọi cuộc điện thoại này là muốn hỏi cô một vấn đề."
"Được rồi, cô cứ hỏi đi."
"Anh em sinh đôi cùng một mẹ sinh ra, thật sự có thần giao cách cảm sao?"
Nữ bác sĩ suy nghĩ một hồi, rồi trả lời: "Thực tế, về việc các cặp song sinh có thần giao cách cảm, trong giới học thuật vẫn luôn có sự tranh.
Nếu như một cặp sinh đôi cùng trứng, thì vật chất di truyền hoàn toàn giống nhau, hơn nữa trước đây cũng xuất hiện rất nhiều tiền lệ trước, một cặp song sinh đến cả điểm số thi đại học cũng giống nhau hoàn toàn.
Tôi không thể cho cô một câu trả lời chắc chắn được, nhưng mà tôi chỉ có thể nói rằng, có tồn tại khả năng như vậy."
"Vậy thì, có khả năng hay không, về chuyện nơi mà anh trai đã từng đi qua, hoặc là chuyện mà đã từng trải qua, trong não bộ của người em trai cũng có ấn tượng không?"
Nữ bác sĩ nhanh chóng đoán ra được: "Là về khung cảnh trong giấc mơ của anh Phong đúng không? Đỉnh núi Vân Đài?"
"...Anh ấy nói cho cô biết rồi sao?"
"Đúng vậy, hôm nay lúc sáng sớm anh ấy đã đến gặp tôi, cầu xin tôi giúp anh ấy lên đỉnh núi Vân Đài để xem xem, có phải là giống với phong cảnh trong giấc mơ của anh ấy hay không.
Anh ấy còn vẽ ra một bức tranh cho tôi, khi tôi cầm bức tranh đó đến đỉnh núi thì mới phát hiện...!thật sự là một chút cũng không khác." Nữ bác sĩ phản ứng lại:“ Cô Thời, ý cô nói là, anh Phong còn có một người anh em song sinh? Ký ức về núi Vần Đài, thực sự là của anh trai anh ấy sao?"
Thời Ngọc Minh cắn môi, rồi nói: "Tôi cũng là chỉ đoán mò thôi.
Dù sao thì anh ấy cũng chưa từng đến núi Vân Đài bao giờ, chỉ có khả năng này."
Nữ bác sĩ truy hỏi: "Cô Thời, tôi cũng muốn hỏi cô một chuyện."
"Được, cô nói đi."
"Anh trai của anh Phong, có phải là đã từng đến một nơi, có một cây hoa đại thụ, nở đầy những bông hoa trắng hồng, cánh hoa rung rinh trong gió..."
Thời Ngọc Minh cả người choáng váng.
"Cô Thời? Cô Thời?"
"À, tôi đây!" Thời Ngọc Minh định thần lại:"...Có cái, đó là một cây hoa thu hải đường, rất to, cũng rất đẹp."
Nữ bác sĩ cảm thấy kì lạ: "Tôi làm bác sĩ tâm lý nhiều năm như vậy, đây thực sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hiện tượng này.
Cho dù là sinh đôi, nhưng mà đến ngay cả trí nhớ cũng có thể hình dung ra được...!Điều này thực sự khó có thể tin được."
"Bác sĩ, Phong Đình Quân...!trạng thái tinh thần vẫn là không tốt sao?"
"Từ sau khi tiếp nhận bệnh lý của anh ấy, thì luôn không được tốt cho lắm, nóng nảy, cáu gắt, mất ngủ, buồn chán, tâm lý vô cùng bất ổn.
Nhưng mà sáng hôm nay khi anh ấy đến gặp tôi, anh ấy nói với tôi rằng đêm hôm qua anh ấy đã có một giấc ngủ ngon.
Tôi nghĩ...!có lẽ là liên quan đến cô."
Thời Ngọc Minh không khỏi cười đau khổ.
Thật xứng là anh em sinh đôi mà, ngay cả đến vấn đề mất ngủ cũng giống hệt nhau.
"Cô Thời, theo như quan sát của tôi, vấn đề tâm thần của anh ấy có khả năng là đã tồn tại trong một khoảng thời gian rất dài rồi, tôi nhìn thấy rằng, cô mới là liều thuốc giải quyết của anh ấy, do đó dưới góc độ là một bác sĩ, tôi xin cô, cho dù là cô không thể cho anh ấy như trước, hoặc là cô phải rời đi, cũng hãy đối xử nhẹ nhàng với anh ấy, nếu không thì tôi sợ rằng bệnh tình của anh ấy sẽ ngày càng trở nên chuyển biến xấu hơn."
"Chuyển biến xấu...!là sẽ như thế nào?"
"Điều này thật khó nói, có thể là sẽ tự ngược đãi bản thân, nghiêm trọng hơn thì có khả năng sẽ tự sát, hoặc thậm chí là chia ra nhiều nhân cách khác nhau, điều này hoàn toàn có thể xảy ra."
"…Được rồi, tôi hiểu rồi."
Cúp máy điện thoại.
Khi quay đầu nhìn lại, Phong Đình Quân đã không còn ở chỗ vừa rồi.
Thời Ngọc Minh quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện bóng lưng của anh cách đó không xa.
Đó là……
Cô bước nhanh tới.
Như thể nghe thấy được tiếng bước chân của cô, Phong Đình Quân nhẹ giọng hỏi: "Chỗ này, chính là nơi chôn tro cốt của đứa nhỏ đó đúng không?"
Trước mặt, là một bãi cát phẳng lì, chẳng khác gì những bãi đất khác.
Nhưng mà Thời Ngọc Minh lại nhớ rất rõ ràng, chiếc bình đựng tro cốt của con bé thực sự được chôn ở đây.
Cô vẫn chưa đặt tên cho con, lại càng sợ hãi những du khách vô tình lên núi ngắm bình minh và hoàng hôn, do đó chưa dựng bia mộ, đến cả một vạch kí hiệu cũng không làm.
"Làm thế nào mà anh tìm thấy được?"
“Không tìm, chính là...!cảm giác." Phong Đình Quân nói: “Chính là khi tôi đứng ở đây, trong lòng cảm thấy buồn rầu.”
Thời Ngọc Minh âm thầm nói, mối quan hệ huyết thống này thực sự kì lạ.
.