Khi hai người quay trở lại khách điếm, cô cô của Chu Nghiệp Quyết, Chu Bảo Nga mang theo người của Chu gia đến đây tìm hắn.
Người thân của Chu Nghiệp Quyết, ước chừng cũng chỉ có người cô cô này là thực sự quan tâm hắn.
Vừa nhìn thấy bọn họ, Chu Nghiệp Quyết đã dắt tay Đổng Nhập Khanh, quay đầu bỏ chạy.
Tàn tuyết đọng trên cây cối ven đường thỉnh thoảng rơi xuống người bọn họ.
Cả hai vừa vội vã bỏ chạy, vừa vui vẻ cười đùa.
“Tiểu Trư, chúng ta chạy đến nơi nào?” Đổng Nhập Khanh hỏi Chu Nghiệp Quyết.
“Chúng ta chạy tới bầu trời được không?” Chu Nghiệp Quyết đáp lại Đổng Nhập Khanh.
Tàn tuyết rơi cùng gió xuân thoảng hương hoa quét qua gương mặt đầy sức sống của hai hài tử, dường như trong không khí tràn ngập sự vui vẻ.
Cuối cùng, Chu Nghiệp Quyết vẫn theo cô cô trờ về Chu gia.
Đổng Nhập Khanh vội vã nhét chiếc nhẫn ngọc vào tay Chu Nghiệp Quyết.
“Tiểu Trư, không phải huynh thích chiếc nhấn này đến mức không thể không đoạt được nó sao, bản tiểu thư tặng nó cho huynh.”
Đổng Nhập Khanh kiễng chân, thì thầm bên tai của Chu Nghiệp Quyết.
Chu Nghiệp Quyết nắm chặt chiếc nhẫn trong tay.
“Tiểu Lộc, tiết Thượng Tỵ hàng năm, ta đều sẽ chiết một cành hoa đào. Đợi cho đến khi đủ mười cành đào, ta sẽ mang nó đến Trường An, tặng cho muội, được không?”
“Được, ta sẽ ở Trường An đợi huynh.”
Đổng Nhập Khanh ra sức gật đầu.
Cả hai cùng ngoéo tay ước định.
Mười năm sau, khi cả hai gặp lại ở Trường An, Chu Nghiệp Quyết sẽ mang theo mười cành hoa đào, đón Đổng Nhập Khanh về nước Lỗ.
Mười năm sau (Năm ), Chu Nghiệp Quyết ôm bó hoa đào, cầm trên tay chiếc vòng lam ngọc, mong đợi đến ngày đặt chân đến thành Trường An.
Chiếc vòng lam ngọc là chiếc vòng mẫu thân hắn để lại cho hắn khi bà qua đời, để hắn tặng cho cô nương mà hắn ái mộ.
Mẫu thân để lại cho hắn là vòng lam ngọc, còn Chu Nghiệp Tu là hồng ngọc.
Mười năm trước, Chu Nghiệp Quyết đã muốn tặng nó cho Đổng Nhập Khanh, nhưng tiếc rằng khi hắn mang chếc vòng đi tìm Đổng Nhập Khanh, nàng đã trở về Trường An.
Khi hắn đến Trường An, Chu Nghiệp Quyết mới phát hiện, hắn và Đổng Nhập Khanh lại một lần nữa bỏ lỡ.
Đổng Nhập Khanh đã đi theo đội quân của Hoắc Khứ Bệnh, tiến vào đại mạc.
Chu Nghiệp Quyết nhìn thành Trường An náo nhiệt, chỉ cảm thấy tâm trí một mảnh im ắng.
Duyên khởi là khi giữa hàng vạn người ta chỉ nhìn thấy người.
Duyệt diệt là khi ta bất lực nhìn người biến mất giữa hàng vạn người.
Chu Nghiệp Quyết đặt bó hoa đào trước con sư tử ở cổng Đổng gia.
Khí đó, hắn còn ngây thơ cho rằng Đổng Nhập Khanh khi nhìn thấy bó hoa đào, sẽ chạy đến nước Lỗ tìm hắn.
Sau đó, quả nhiên Đổng Nhập Khanh đã đến nước Lỗ.
Nàng mặc giá y đỏ thẫm đặt chân tới Chu gia.
Vẻ vang, kiêu hãnh.
Mà hắn, chỉ có thể gọi nàng một tiếng tẩu tẩu.
Nếu năm đó hắn ở lại Trường An lâu hơn một chút.
Nếu như cái buổi tối trước Nguyên Tiêu đó, người đến thành Quảng Xuyên là hắn.
Có phải kết cục sẽ hoàn toàn khác.
Nước Lỗ có một quy củ, khi tân nương hạ kiệu, yêu cầu một tiểu bối chưa thành hôn trong tộc cõng tân nương qua cửa.
Chu Nghiệp Tu thành hôn, đương nhiên nhiệm vụ cõng tân nương qua cửa sẽ được giao cho Chu Nghiệp Quyết.
Lúc Đổng Nhập Khanh tựa vào lưng của của Chu Nghiệp Quyết, hắn nhìn thấy cổ tay phải của Đổng Nhập Khanh đeo hai chiếc vòng.
Một chiếc lam ngọc, một chiếc hồng ngọc.
Khắp nơi xung quanh đều tràn ngập sự tưng bừng, vui vẻ.
Nhưng sắc đỏ rực rỡ lại khiến hắn khó chịu.
Chu Nghiệp Quyết cõng Đổng Nhập Khanh, từ cổng cho đến chính đường Chu gia.
Từng bước đi của hắn đều chứa đựng sự gian nan, đau khổ.
Lúc ấy, Chu Nghiệp Quyết từng hy vọng có thể được cõng Đổng Nhập Khanh mãi như thế này.
Thẳng cho đến khi thiên địa lão hoang.
Nhưng tất cả đều có điểm cuối.
Thời khắc buông Đổng Nhập Khanh xuống, toàn bộ cơ thể và linh hồn của Chu Nghiệp Quyết, đều đau đớn không nói nên lời.
Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ trở thành tẩu tẩu của hắn.
Cả hai gần nhau trong gang tấc, mà hắn lại không thể với tới nàng.
“Sau khi, Đổng Nhập Khanh gả vào Chu gia, nàng ta cũng không có nhận ra ngươi sao?” Thức Tranh nghe đến đó, không kìm hỏi Chu Nghiệp Quyết.
Tình thâm duyên thiển.
Tạo hóa trêu người.
Một khi sợi tơ hồng bị cắt đứt, tất cả sẽ như sao Sâm, sao Thương.
“Là do ta cố gắng không cùng nàng tiếp xúc. Ta không thể chịu nổi ánh mắt khi nhìn ta không cất chứa bất cứ tình cảm nào của nàng. Ta chỉ chủ động hỏi nàng nguồn gốc của chiếc vòng lam ngọc kia. Chiếc vòng đó là do Vệ hoàng hậu ban thưởng cho nàng. Sau ta mới biết, nó do chính Hoắc Khứ Bệnh thay nàng thỉnh cầu từ chỗ Vệ hoàng hậu. Chiếc vòng đó gần giống chiếc vòng mẫu thân để lại cho ta. Chỉ là, chiếc vòng của ta không còn có cơ hội để đeo lên cổ tay của nàng nữa rồi.”
Từ lúc hắn bắt đầu thuật lại chuyện cũ của hắn và Đổng Nhập Khanh, dường như hắn biến thành một con người khác.
Cuồng nhiệt mà tự ti.
“Chiếc vòng ngọc của ngươi đang ở đâu?” Thức Tranh hỏi.
“Nó đã vỡ vụn.” Chu Nghiệp Quyết mặt không đổi sắc nói.
Thức Tranh biết trước câu trả lời sẽ là như vậy. Với tính cách của Chu Nghiệp Quyết, nếu hắn không cách nào có được thứ hắn muốn, hắn sẽ tự tay hủy diệt nó.
Đêm Trung Thu đó, khi Đổng Nhập Khanh đau khổ khóc nức nở vì Chu Nghiệp Tu làm vỡ chiếc vòng tay của Hoắc Khứ Bệnh tặng nàng, Chu Nghiệp Quyết đang đứng ngoài cửa phòng của bọn họ.
Chứng kiến Đổng Nhập Khanh chỉ vì chiếc vòng mà nổi cơn thịnh nộ, vì lo lắng cho Đổng Nhập Khanh, hắn mới đứng bên ngoài, nhưng chính vì thế hắn mới nghe được câu nói lạnh lùng kia của nàng.
“Đồ của người ngoài, ta không cần.”
Đối với Đổng Nhập Khanh mà nói, hắn chỉ là một người ngoài.
Chiếc vòng lam ngọc của hắn, nàng khinh thường liếc mắt một cái.
Sau khi, Chu Nghiệp Quyết trở lại phòng của mình đã quăng vỡ chiếc vòng đó.
Nhìn những mảnh vỡ màu lam, Chu Nghiệp Quyết cười thảm, quỳ rạp xuống đất, nhặt từng mảnh nhỏ, nắm chặt trong tay.
Lòng bàn tay rướm máu, khóe mắt cũng có nước mắt.
Người kia đã là đóa hoa tường vi diễm lệ quá xa xôi. Nước mắt rơi vì tưởng niệm, mười năm chôn giấu, cuối cùng ngưng kết trong lòng ta chính là những viên hổ phách huyết lệ.
Không thể ái, nhưng lại hận không thể buông bỏ.
Tâm đau xót, nhưng lại không thể bớt đau khổ.
Ánh trăng đêm đó rất đẹp.
Một mình Đổng Nhập Khanh ở trong lương đình, mặc một bộ thâm y màu ngó sen minh diễm, giữa cơn gió mát nhảy múa trong men say.
Tóc đen chưa búi, tà váy phiêu phiêu.
Chu Nghiệp Quyết si ngốc nhìn Đổng Nhập Khanh, dường như nhìn thấy Hằng Nga tiên tử trên cung trăng, đợi Hậu Nghệ tái tục tiền duyên.
Tuyệt thế giai nhân, lại rơi vào hồng trần.
Thấy Đổng Nhập Khanh lung lay sắp ngã, Chu Nghiệp Quyết mới hoàn hồn, cuống quít chạy đến, ôm lấy Đổng Nhập Khanh vào lòng.
“Ta biết chàng sẽ tới tìm ta.” Đổng Nhập Khanh ôm Chu Nghiệp Quyết, nở nụ cười quyến rũ.
“Ta vẫn luôn đi tìm nàng. Chẳng qua, nàng không biết mà thôi.” Chu Nghiệp Quyết có chút buồn đau nói.
“Thật sao? Lần này, chàng sẽ không buông tay ta nữa, được không?” Đổng Nhập Khanh dụi đầu vào cổ của Chu Nghiệp Quyết, ứa lệ nói.
“Ta sẽ không bao giờ buông tay nàng ra.” Chu Nghiệp Quyết ôm Đổng Nhập Khanh rời khỏi lương đình.
Ánh trăng tròn chiếu trên mặt nước, bị gió lướt qua, tạo thành một vầng trăng nát vụn.
“Khứ Bệnh.”
Đêm đó, Đổng Nhập Khanh luôn ở bên tai của Chu Nghiệp Quyết lẩm bẩm cái tên này.
Khứ Bệnh, Hoắc Khứ Bệnh, người nam nhân gắn với chiếc vòng lam ngọc kia.
“Khứ Bệnh, chiếc nhẫn ngọc của chàng làm đau ta.” Đổng Nhập Khanh vừa si ngốc nói, vừa tháo chiếc nhẫn của Chu Nghiệp Quyết ném sang một bên.
Chu Nghiệp Quyết liếc nhìn chiếc nhẫn bị Đổng Nhập Khanh ném sang một bên, lạnh lùng cười thàm, nhưng hắn càng vuốt ve gò má của Đổng Nhập Khanh.
Miệng vết thương trên tay hắn nứt vỡ. Máu thấm qua vải băng bó, dính lên da thịt trắng như tuyết của Đổng Nhập Khanh, tựa như đóa hoa tường vi nhiễm màu tội lỗi.
Nhưng hắn bất chấp tất cả, biến Đổng Nhập Khanh thành đóa hoa tường vi, nở rộ ở trên giường của hắn.
Như thế này là đủ.
“Như vậy, hài tử chưa ra đời của Đổng Nhập Khanh.”
Thức Tranh đột nhiên nhớ tới, năm đó, sau khi Đổng Nhập Khanh biết mình mang thai, đã sống chết không muốn lưu hài tử lại. Khi đó, nàng chỉ cho rằng Đổng Nhập Khanh nổi tính tiểu thư, chà đạp bản thân để khiến cho Hoắc Khứ Bệnh để ý mà thôi.
Bây giờ, nàng hồi tưởng lại, có lẽ còn có nguyên nhân khác.
Vì vô luận thế nào, một người mẫu thân sẽ không bao giờ nhẫn tâm hại chết hài tử của mình.
Đạo lý này, sau khi mang thai nàng vô cùng hiểu rõ, càng lâu càng hiểu một cách thấu triệt.
“Nhưng so với việc nghĩ đến hài tử kia, Thức Tranh vẫn nên quan tâm đến hài tử của bản thân thì hơn. Đại phu nói thai vị của nàng vốn không ổn, hiện tại lại bị động thai khí, nên lúc sinh có lẽ sẽ tương đối nguy hiểm.” Chu Nghiệp Quyết khôi phục dáng vẻ biếng nhác, nhàn nhạt nói với Thức Tranh.
Thức Tranh biết Chu Nghiệp Quyết không muốn nhắc lại về hài tử của Đổng Nhập Khanh, nên cũng không truy hỏi nữa.