『Tụi bây nghe tin đồn nhỏ C chưa?』
『Vụ mới đây cãi lộn với A-chan á? Hèn chi ở trường ai cũng im bặt.』
『Xảy ra trước lễ bế mạc à? Lý do là gì?』
『Nghe kể C gây sự với S-san.』
『Đù? Vãi lờ?! C như con cá vàng cưng của A! Cô ta dám cả gan kiếm chuyện S-san luôn!?』
『Đành chịu thôi, C ích kỷ bỏ bà…』
『Thằng K cũng phiền phức nhưng C là đứa trịch thượng ngạo mạn hơn nhiều, nó tưởng mình là bạn thân A-chan nữa chứ.』
『Nhỏ C sẽ đánh piano ở dạ hội nhể? Ý là quá khứ chơi chả hay mấy nhưng giờ cô ta đã thế này… mong đợi chó gì giờ?』
Hiện là 9h25 tối.
Người vẫn mặc đồng phục, tôi nằm trong phòng lướt điện thoại.
Bảng tin ngầm của Học viện Aisu.
Tràn ngập sự vu khống không chỉ Kagisaka-kun mà chĩa cả Chifuyu.
“Cớ sao…!”
Tin đồn rầm rộ quá nhanh.
Từ đó tới nay mới 2 ngày thôi mà…!
“Họ còn biết hành động Chifuyu trước mặt Seira-san.”
Bình tĩnh nào. Hãy suy nghĩ khác đi.
Tôi không biết tại sao tin đồn lây lan nhanh đến vậy.
Nhưng thứ tôi bận tâm không phải nó.
[Vì bồ xem tớ là đứa yếu thế và luôn khinh thường tớ.]
Dù cố gắng quên đi thế nào, những lời của Chifuyu vẫn trổi dậy như thây ma tấn công tôi.
Vì Chifuyu tôi sẵn lòng trở thành người bảo vệ công lý.
Giúp đỡ Chifuyu làm tôi hạnh phúc.
Như Chifuyu nói, chẳng lẽ tôi vô thức coi khinh cậu ấy? Bởi vì dấy lên sự tự mãn khi giúp Chifuyu yếu đuối hơn?
Nếu là vậy…
“... Bảo vệ công lý có nghĩa lý gì chứ?”
Có lẽ tôi chỉ quan tâm cái lợi cho bản thân.
Ngay cả hành động ở quá khứ cũng giống đạo đức giả nhằm chiếm lợi ích.
(Mình có nên ngừng tư vấn, giúp đỡ người khác không…?)
Ý nghĩ lướt qua đầu tôi.
“Nếu mình dừng giúp đỡ… Nếu mình thiết lập lại mối quan hệ cộng sự với Kagisaka-kun…”
Chí ít.
Cậu ấy sẽ không bị trên mạng vu khống.
“... Nhưng…”
Tôi không muốn.
Tôi không thể chịu đựng mối quan hệ quay lại từ đầu.
Trực chào khóc, tôi ôm con Golden Retriever bông lớn ở đầu giường.
Lúc chia tay Chifuyu tại Yomisaka Land, Kagisaka-kun đã chơi gắp thú ở khu trung tâm trò chơi tặng tôi thú bông.
Dĩ nhiên tâm trạng đâu tiếp tục buổi hẹn.
Kể cả mong ước nhỏ nhoi làm Kagisaka-kun cười vui cũng hóa bong bóng.
Trên đường về, cậu ấy theo cách riêng động viên tôi vui lên.
Con người tốt bụng chỉ mình tôi biết.
Tuy là kiểu khó gần ít khi cười nhưng thâm tâm là người rất tốt bụng. Nên tôi mới yêu cậu ấy.
Tôi yêu cậu ấy từ tận đáy lòng.
Dẫu…
“Nếu danh nghĩa công sự biến mất…”
Chúng ta sẽ không thể dành thời gian như bây giờ.
Nghĩ đến thôi tôi đã hoảng sợ sắp khóc.
Tôi muốn kết bạn với Kagisaka-kun.
Tôi ước ao từng ngày từ khi vào cấp 3.
Tôi muốn gần gũi cậu ấy hơn.
Tôi muốn cho cậu ấy biết hình thành liên hệ quan trọng nhường nào, đặc biệt khi cậu cứ cự tuyệt.
Tôi nghĩ nếu gắn kết tình bạn thì tương lai tươi sáng sẽ rộng mở. Ấy vậy…
“... Mình sợ lắm.”
Tôi nhớ Kagisaka-kun lúc cả hai vui đùa ở hồ bơi.
Nụ cười khi chơi với tôi như bao bạn bè bình thường.
(Lúc ấy, nhìn Kagisaka-kun cười mà mình vui lây.)
Đã có mối liên hệ giờ tôi lại sợ đánh mất nó.
Với Chifuyu cũng tương tự.
Hai đứa thân nhau từ tấm bé. Lỡ vụ việc này phá vỡ quan hệ đó…!
“Ư!”
Xua tan nỗi bất an đáy lòng, tôi ôm chặt con thú bông.
Tôi có nên trút hết tâm sự lên tài khoản ẩn?
Biết đâu cảm giác này bớt đôi chút…
“Hở!?”
Vừa cầm điện thoại lên.
Một tin nhắn LINE từ Kagisaka-kun gửi đến.
“Alo? Cậu gọi giờ này có gì không?”
“Không. Bạn bè gọi điện là bình thường mà.”
Chàng cộng sự nói lẫn tiếng ồn ào đô thị.
Cậu ấy đang ngoài đường? Vậy sao lại gọi…?
(Hay cậu ấy lo lắng cho mình…?)
Con tim tựa sa mạc cằn cõi đã tràn ngập hi vọng mong manh.
“Tomori. Vụ Kazami cậu có kế hoạch gì chưa?”
“Thì…”
Tôi không biết.
Đây là lần đầu chuyện này xảy ra.
Nghĩ lại, Chifuyu và tôi chưa từng cãi nhau—
“Do dự đúng không? Đáp án đơn giản thôi.”
“...”
‘Ý cậu là sao?’ Nghe tôi hỏi lại, Kagisaka-kun lạnh nhạt nói.
“Nếu do dự cứ cắt đứt với Kazami là xong.”
“!?”
“Tomori nhiều bạn mà. Mất Kazami cũng có sao đâu? Ngoài ra, vụ ở bể bơi Kazami sai rành rành. Việc cậu ta làm cực kỳ tồi tệ.”
Dừng lại.
Tại sao cậu nói những lời nhẫn tâm đó?
“Kazami đổ lỗi Tomori ắt hẳn vì kế hoạch cậu ta bị đổ bể. Nếu biến Tomori thành đồng mình không cần lo bị bắt nạt nữa.”
Không, không phải thế.
Đúng tôi bị lời lẽ ấy tổn thương.
Dẫu sao Chifuyu…
“Cậu ta chỉ bên cạnh Tomori vì lợi ích cá nhân. Làm bạn thân của [Bạn quốc dân] sẽ mang lại cảm giác kiệt xuất. Tới giờ chắc trải nghiệm nhiều thú vui rồi. Nhưng khiến cậu chịu khổ thì không xứng là bạn…”
“Dừng lại!”
Xen lẫn tức giận buồn phiền, tôi hét toáng.
“Nếu cậu xúc phạm Chi-chan, đừng hòng tớ tha thứ!”
Tôi gọi Chifuyu bằng biệt danh từ khi lên cấp 3 đã dừng hẳn.
Trời ạ, Tomorin!
Sau thời gian dài gọi lại biệt danh xưa, ký ức tháng ngày tiểu học khi tôi sang nhà Chifuyu ẩn hiện.
[Đừng có đánh piano lung tung chứ!]
[Haha xin lỗi. Tự nhiên tớ có hứng ý.]
[Song tấu quan trọng phải đồng bộ với cộng sự. Nếu tùy tiện chơi theo ý mình tớ không theo được…]
[Có sao đâu! Là Chi-chan thì dư sức mà!]
[Lại nữa! Cậu nghĩ cứ câu y xì là tớ làm theo lời cậu à?]
[Ui da, lộ rồi hả?]
[Dĩ nhiên! Lần trước rủ khám phá thành phộ cậu cũng nói thế…]
[Vui lắm phải không?]
[Thì… vui…]
[Vậy ổn rồi? Tự do tự tại thật tuyệt vời! Nên hãy để tớ chơi theo ý tớ nhé!]
[Trời đất, bản song tấu này tụi mình cần hòa nhịp đó, Tomorin!] Trong khi phàn nàn, Chifuyu đeo kính tóc thắt bím cười hạnh phúc.
(––Đúng vậy.)
Hồi xưa rất vui.
Tôi mừng khi cô bạn nối khố nhút nhát khó cởi mở mỉm cười.
Mặc dù không thể hiện ngoài mặt, tôi biết cậu ấy là cô gái tốt tính.
(Chifuyu từng tự nhủ bản thân là ‘không đáng tin cậy’...)
Đó không phải sự thật!
Trò chuyện và chơi đùa với Chifuyu… tất thảy đều quan trọng!
“Nếu cậu tức giận đến vậy…”
Giọng Kagisaka-kun ở điện thoại quay ngoắt.
Sự lạnh băng đã biến mất.
Cậu ấy ấm áp như đang cho chú cún con bú sữa vậy.
“Với Tomori, Kazami là người bạn không thể thay thế ha?”
“!”
“Lý do Tomori không dựa dẫm Kazami chẳng tại cậu khinh thường. Bản tính quá tốt bụng, cậu không muốn Kazami liên lụy hiểm nguy. Cậu ta rất quan trọng nhỉ? Đã vậy thì, ngừng chần chừ mà gặp nói chuyện đàng hoàng đi chứ?”
“K-Kagisaka-kun? Khoan, cậu…”
“Chà, gọi điện thoại khá bất tiện—”
Bất chợt intercom kêu lên.
Tôi nhanh chóng rời phòng chạy một mạch trên hành lang vắng bóng.
(——A.)
Sao tôi lại quên chứ?
Tắt máy intercom xong, tôi mở cửa nhà trước mặt là người vừa gọi cho tôi.
Phải ha. Dù không kêu nhưng cậu ấy vẫn sẽ giúp.
Kagisaka-kun là kiểu vậy đấy.
*****
“Xin lỗi, Kagisaka-kun.”
Sau khi dẫn tôi vào phòng, Tomori cúi đầu xin lỗi.
“Tớ lại bắt cậu đóng vai xấu nữa.”
Tôi đã lựa chọn vai phản diện.
Việc xé cờ của lớp đợt hội thao năm ngoái để mọi người đoàn kết.
Khiêu khích cả lớp nhằm giữ trật tự.
Đóng vai kẻ bị ghét bỏ cho Tomori yên tâm thi tuyển sinh.
Dùng lời lẽ vô tâm dấy lên cảm xúc thật của Tomori.
“Đừng lo lắng. Nếu nhận thức được cảm xúc thì cậu nên hòa giải với Kazami.”
“Đ-Đâu dễ vậy!”“Cậu không nghĩ, ‘Mình rất vui khi được Chifuyu dựa vào’ à?”
“?”
“‘Phải chăng mình giúp Chifuyu vì cảm giác tự mãn khi cứu kẻ yếu?’ Cậu phiền não cái đó đúng không?”
“Thế bất nào?! Sao cậu biết chính xác tớ đang nghĩ?! Cậu đọc trộm tâm trí tớ à!?”
Chuẩn.
Vì tôi quan sát cơ cấu của cậu trên tài khoản nên mới biết cậu bất an điều gì, không lẽ nói vậy.
Cũng vì hai đứa là cộng sự nữa.
Dù ngoài mặt hoàn hảo, Tomori chất chứa khá nhiều nỗi lo.
Thế nên…
“Ngừng tự mình suy diễn giùm, Nàng Học Sinh Gương Mẫu ạ. Dựa dẫm người khác cái đi.”
Tôi muốn giúp cô nàng.
“Mọi người muốn thực hiện mong ước là bình thường. Giả sử có truyện phổ biến rằng một người muốn thành lập ban nhạc giành nhiều sự ngưỡng mộ, cuối cùng lấy lòng được khán giả. Kết quả mới là quan trọng.”
“...”
“Bằng chứng nhờ cậu ra tay mà nhiều người được cứu rỗi. Ở tiệm Hoshimiya hồi tháng Năm, cậu quên lời tôi nói à?”
“!”
“Tôi luôn muốn cảm ơn cậu. Nhờ Tomori, tôi đã tin tưởng con người hơn dù chút ít.”
Gợi lại điều tôi nói khi trước, Tomori hít thở sâu.
“Không chỉ nằm ở lòng tin con người. Trở thành cộng sự tôi cũng được Tomori cứu giúp hoài mà.”
“Nói dối! Ngược lại mới đúng? Thời gian qua chính cậu là người giúp tớ—”
“Bớt xàm xí đi.”
Tôi thở dài song quyết định nói những từ tưởng rằng có chết cũng không bộc lộ nhất là hồi bể bơi.
“Kể từ khi hai ta là cộng sự, tôi nhận ra mỗi ngày cùng bạn bè mỗi ngày vui biết bao. Có Tomori bên cạnh, lòng tôi thư thái hơn.”
Tôi khẽ xoa đầu Tomori rồi cười.
Âu chỉ muốn trấn an cô ấy.
“Lần này hãy để tôi giúp cậu nhé, Tomori.”
“K-Kagisaka-kun…”
Tomori chớp mắt trước cư xử kỳ lạ của tôi.
Đến tôi còn chả tin nữa
là.
Ở bên cổ, tôi ngày càng khác xưa.
Kimitaka Kagisaka từng từ chối giao thiệp, giờ bộc bạch tâm tình thậm chí vỗ đầu bạn cùng lớp.
“Ngạc nhiên cái gì. Mặt cậu y chang fan cuồng khi phát hiện VTuber yêu thích không chỉ có bạn trai mà còn có con vậy…”
“Tớ không hiểu câu so sánh lắm nhưng này là sốc không phải ngạc nhiên! Tự dưng cậu hành động thế này…”
“Tôi biết. Tính tôi thường chả thích làm chuyện này.”
“Vậy cớ sao—”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“!”
“Nếu khó khăn cứ dựa vào tôi. Bữa hổm Tomori đã nói còn gì. Ngược lại, cảnh cộng sự mình đau khổ tức tối lắm.”
“...”
“Để tôi nói thẳng. Tôi sẽ giúp Tomori. Rốt cuộc, cậu cũng là người kéo tôi vào vụ này… nhé?”
Chắc cô ấy đã đoán ra.
Rằng tôi đang làm y đúc lời cô từng nói.
Thời điểm ấy, tôi đáp lại bằng cách ôm cô ấy.
Nếu vì Tomori… người cộng sự duy nhất—.
“–Chà, thôi được rồi.”
Cô ấy trả lời.
Giọt nước mắt chảy xuống má, Tomori mỉm cười.
“Đã nói vậy sao tớ nỡ từ chối. Cậu đâu có người bạn nào tin cậy cậu ngoài tớ đâu ha?”
“Bị lộ rồi à?”
“Lại chả. Nhìn cậu đáng thương lắm tớ không chịu được, có gì nhờ cậu nhé cộng sự.”
“Ờ cứ để tôi lo.”
Gật đầu, tôi nhẹ lau đi giọt lệ chảy trên má Tomori.
“Xin lỗi nhé. Lỡ làm cậu khóc rồi.”
“Không sao. Khóc trước mặt cậu tớ chẳng cảm thấy thảm hại nữa. Tớ có thể trưng mọi loại nước mắt chỉ cần là Kagisaka-kun, vì cậu là cộng sự đáng tin cậy nhất.”
Tomori nở nụ cười e thẹn.
Chắc do tôi vừa truyền đạt cảm xúc mà cô bị ảnh hưởng.
Thường thì những chuyện bí mật Tomori hay thì thầm, nhưng giờ cổ đã thẳng thắn nói ra.
“Vậy… tụi mình sẽ làm gì? Hiện gặp 2 vấn đề. Bảng tin ẩn danh và mối quan hệ tớ với Chifuyu. Cả hai đều không có giải pháp cụ thể—”
“Không cần lo. Tôi có kế hoạch rồi. Tốn 2 ngày mới nghĩ ra đấy.”
“!? Gì, nghĩa là cậu hành động từ khi đi bơi á? Cậu nghĩ giải pháp giúp tớ á?”
“Ừa.”
Thực ra không phải 2 vấn đề cần lo.
Một cái Seira đã chỉ ra rồi.
Tomori chỉ mở lòng với tôi.
——Nhưng.
「Liệu K-kun sẽ thích mình nếu mình chăm chỉ như S-san?」
Bài tweet cũ đăng trên tài khoản.
Một mục tiêu. Nếu tìm được điểm chung thì mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Tất cả đặt cược vào ngày mai.
Đêm dạ hội. Thời điểm mọi thứ xoay sở đột ngột.
Thế nên tôi đã liên lạc cho Hiroto-san.
“Cậu không thấy gì lạ à? Sao tôi tới nhà cậu chẳng hạn?”
“Để an ủi tớ?”
“Cũng một phần nhưng…”
Lòng tôi hạ quyết tâm.
Đề nghị tôi sắp nói còn táo bạo hơn thứ tôi vừa nhắc.
Một chiến lược đối với Kimitaka Kagisaka là không thể tưởng tượng.
“Tối nay tôi sẽ ở đây.”
“—Sao?”
“Nếu không thì kế hoạch sẽ đi tong. Không riêng tôi mà cần sự trợ giúp của Tomori.”
“Cái gì cơ?! Nghĩa là—”
“Chuẩn bị đi.”
Tuyên bố thẳng thừng.
Nhìn Azusa Tomori tôi cất lời.
“Tôi không cho cậu yên giấc đến khi mọi chuyện kết thúc.”