“Cho cậu này, đây là quả táo to nhất mà nhà tôi trồng được đó.” Vương Húc Chi nhướn mày, chớp chớp mắt với Trình Nguyệt Minh, ý là nói vài câu lời hay ý đẹp về tôi trước mặt ông bô nhà tôi đi.
Trình Nguyệt Minh dở khóc dở cười, nhìn quả táo được rửa sạch sẽ trong tay mình, đây là hối lộ hắn à?
Không cắn lấy một miếng, hắn siết chặt quả táo trong tay, ngẩng đầu nhìn Vương Thế Hồng, “Chú Vương.”
“Cộp!” Vương Húc Chi đặt cốc nước trong tay xuống, ngồi sát cạnh Trình Nguyệt Minh, vắt chéo hai chân, chêm tay vào đùi, bề ngoài nhìn như đang ngoan ngoãn ngồi nghe, kì thực là đang lén lút kéo tay áo đối phương, bày tỏ ước muốn sống mãnh liệt của mình.
“Vương Húc Chi! Sofa to thế này sao mày cứ dính sát vào người ta thế?!” Vương Thế Hồng cau mày nhìn Vương Húc Chi, lúc nhìn Trình Nguyệt Minh, ông liền đổi nét mặt, “Nguyệt Minh có chuyện gì cần nói à?”
“Con cứ thích ngồi cạnh người ta thế đấy!” Vương Húc Chi lại càng dán sát vào, hơi thở nóng rực gần như phả lên mặt đối phương, dái tai Trình Nguyệt Minh hơi ửng hồng.