Hướng Đình ngồi trên sô pha, Tiểu Quai trèo lên người anh, túm tay anh lắc lắc, đúng là đã coi anh thành một món đồ chơi khổng lồ.
Anh nhìn Tiểu Quai, xoa đầu bé, không sao, không sao, anh sẽ yêu bé càng nhiều, để bé được yêu nhiều hơn tất cả những đứa bé còn lại trên đời.
Anh ôm Tiểu Quai hỏi, “Nếu có một ngày không thấy mẹ nữa thì Tiểu Quai sẽ làm gì?”
Tiểu Quai chớp chớp mắt không hiểu, “Vì sao Tiểu Quai lại không thấy mẹ ạ?”
“Có lẽ mẹ bận làm việc quá, bận đến mức không có thời gian đến thăm Tiểu Quai.”
Tiểu Quai cười toe, “Thế cũng không sao, Tiểu Quai sẽ tự đi tìm mẹ mà.”
Hướng Đình cười bất đắc dĩ, không nói tiếp được.
Cửa phòng khách phía sau được mở ra, Lê Khê đi vào, Tiểu Quai lập tức giãy khỏi vòng tay Hướng Đình, chạy ra chỗ Lê Khê, “Mẹ ơi, mẹ ơi bế con.”
Hướng Đình nhìn thoáng qua bụng Lê Khê, cảm thấy chỗ đó cực kỳ chướng mắt, anh sải vài bước lớn kéo Tiểu Quai về bên cạnh, “Tiểu Quai, con về phòng trước đi, bố nói chuyện với mẹ một lát đã.”
“Con cũng muốn nghe.”
Hướng Đình sầm mặt, Lê Khê ngồi xổm xuống dỗ, “Sao Tiểu Quai không nghe lời bố thế? Con lên phòng chơi đi, lát nữa mẹ lên với con nhé.”
“Mẹ không được lừa con đâu nhá.” Tiểu Quai nhìn Lê Khê, lúc này mới lủi thủi lên lầu.
Đợi bé lên rồi Lê Khê mới đứng dậy nhìn Hướng Đình, “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện tử tế.”
Hướng Đình ngồi đối diện Lê Khê, gương mặt không biểu cảm, chỉ thản nhiên nhìn cô.
Lê Khê rút một tập tài liệu ra khỏi túi, “Đây là đơn ly hôn, tôi đã ký tên rồi, chỉ cần anh ký nữa là có hiệu lực.”
Hướng Đình vẫn chưa nhận đơn, “Sao cô lại tự tin nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý ly hôn?”
“Chúng ta ở cạnh nhau đã mấy năm qua, tôi không hạnh phúc, anh cũng không hạnh phúc, cần gì phải trói buộc đối phương?”
“Có lẽ tôi thích trói buộc lẫn nhau.”
“Hướng Đình, như vậy rất vô nghĩa.” Cô đã mệt mỏi, đã chịu không nổi, đời người được mấy năm, sao phải làm những chuyện khiến mình không vui vẻ chứ.
Anh nhìn cô, “Nếu tôi cảm thấy có ý nghĩa thì sao?”
Cô lắc đầu, “Anh cần gì làm thế, không có cuộc hôn nhân này anh sẽ tự do hơn, anh thích chơi bời thế nào thì chơi bời, thích mờ ám với ngôi sao nào thì mờ ám, không ai quản lý anh, anh có thể sống thoải mái. Cuộc hôn nhân này căn bản là không có ý nghĩa với chúng ta, vì sao không để cả hai được giải thoát, có lẽ nhiều năm sau chúng ta vẫn là bạn bè.”
Anh nở nụ cười, “Hóa ra trong lòng cô tôi là người như vậy.” Anh lắc đầu, “Lê Khê, người tự do là cô chứ gì?”
Cô không muốn tranh cãi nhiều về vấn đề này. “Tôi đã quyết định ly hôn, tôi tin anh không phải loại người thích dây dưa, tờ đơn này viết rất rõ, tôi sẽ không đòi một xu nào từ Hướng thị, kể cả quyền giám hộ Tiểu Quai tôi cũng không tranh với anh. Tôi nghĩ chắc anh sẽ hài lòng.”
Anh trầm mặc hồi lâu, “Cậu ta chờ cô bên ngoài?”
Cô lặng người, “Phải, tôi không thể chờ thêm năm năm nữa, dừng ở đây đi.”
Cô đã muốn rời đi, bất luận anh có đồng ý hay không, nhất định hôm nay cô sẽ rời đi.
Trái tim nguội lạnh của anh rốt cuộc không còn dấy lên hy vọng, “Được, tôi sẽ tác thành cho cô.”
Cô gật đầu, “Cảm ơn.”
Cô đứng dậy lên lầu hai, đứng trước cửa phòng Tiểu Quai rồi mà không dám gõ cửa vào. Cô sợ, sợ mình sẽ không nỡ, sợ tất cả lại trở về cái vòng luẩn quẩn.
Cô lùi ra sau hai bước, sau đó đi vào gian phòng khách, nhặt một vài thứ xếp vào vali, xách xuống lầu.
Hướng Đình vẫn giữ nguyên tư thế như trước, không hề thay đổi, chỉ nhìn đăm đăm vào tờ đơn ly dị trên bàn.
Khi đi ngang qua anh, cô khẽ nói một câu, “Rất xin lỗi.”
Tình yêu là một cảm xúc ích kỷ, cô biết mình rất ích kỷ.
Cô kéo vali bước nhanh, lúc này rời đi sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Rốt cuộc, mọi thứ đều đã xong.
Lòng của cô càng thêm trống rỗng.
Kha Văn Hằng thấy cô đi ra bèn xuống xe, giúp cô xách vali cất vào cốp, “Em cẩn thận một chút.”
Cô gật đầu.
Tiểu Quai vốn đang nằm sấp chơi trên ban công tầng hai vội vàng nháo nhào chạy xuống lầu đuổi theo, khi xe của hai người chạy đi, Tiểu Quai chạy phía sau, “Mẹ ơi…”
Bé đuổi theo gọi, “Mẹ ơi, mẹ lừa con…”
“Mẹ ơi, mẹ đừng đi mà…”
“Mẹ ơi…”
Bé vừa chạy vừa khóc, miệng không ngừng kêu “Mẹ ơi”, chân chạy không ngừng, mặc cho chiếc xe kia đã bỏ cách một khoảng rất xa, bé vẫn chạy liên tục.
Khi xe đã biến mất khỏi tầm mắt, bé càng dốc sức lao đi, “Mẹ ơi, đừng bỏ con lại.”
Lúc này, bé té sấp xuống đất, khóc nức nở.
Chiếc xe đằng sau nhìn thấy mà không kịp đạp phanh…
Lê Khê ngồi trong phòng chờ với Kha Văn Hằng, sắc mặt ngày càng kém, Kha Văn Hằng khó hiểu, “Em sao vậy?”
Cô lắc đầu, mắt trái máy liên tục, hình như có chuyện xui xẻo xảy ra.
Kha Văn Hằng cầm tay cô, lạnh buốt, anh vô thức thở dài, “Lê Khê, anh vẫn muốn hỏi em một câu, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Cô nhìn anh, “Anh không tin em ư?”
Anh lắc đầu, “Từ nãy đến giờ gương mặt em không hề có vẻ được giải thoát, anh chỉ không muốn em hối hận.”
Cô cắn chặt răng, “Em sẽ không hối hận.”
Rốt cuộc cô có thể rời đi, tựa như bao lần cô đã tưởng tượng, nắm tay Kha Văn Hằng đến già.
Vì sao cô phải hối hận?
Nhưng tay cô ngày càng lạnh, “Em muốn đi toilet.”
Kha Văn Hằng không yên tâm, nhưng vẫn phải ngồi lại trông hành lý, anh đành cười nói, “Em đi nhanh về nhanh.”
Cô cảm thấy nghẹt thở đến đau đớn, dường như có thứ gì đó đang đào xới thân thể mình. Ra khỏi toilet, tâm trạng không hề tốt lên chút nào, sắc mặt lại càng tái nhợt. Kha Văn Hằng vô cùng lo lắng, “Rốt cuộc em bị sao vậy?”
Cô lắc đầu, “Bao lâu nữa thì lên máy bay?”
“Chắc là sắp rồi…”
Anh vừa dứt lời, di động của cô liền reo lên. Cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, là mẹ mình. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là bọn họ định ngăn cản cô rời đi, do dự một lúc, cô vẫn nhấn nút nghe.
Vừa nghe được câu đầu tiên, nước mắt của cô đã không kìm được chảy xuống.
Kha Văn Hằng thấy cô kích động, lập tức vươn tay đỡ lấy, “Làm sao vậy? Bây giờ em không được kích động quá mức.”
Cô túm chặt tay anh, “Chúng ta đến bệnh viện, đến bệnh viện, bây giờ, ngay lập tức.”
Tiếng phát thanh của sân bay vang lên, mời các vị khách đi ra soát vé, nhưng Kha Văn Hằng vẫn thỏa hiệp, kéo hành lý ra khỏi sân bay.
Cô khóc không ngừng, “Bé không thể xảy ra chuyện được, nếu không em sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.”
Kha Văn Hằng nghe thấy lời cô nói liền nhấn ga chạy nhanh hơn, vượt cả đèn đỏ.
Thời khắc này cô chỉ nghe thấy giọng của mẹ mình không ngừng vọng lại: “Tiểu Quai bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện…”
Đến bệnh viện, cô cơ hồ lao người ra, Kha Văn Hằng lập tức xuống xe đuổi theo, “Em đừng như vậy.”
Cô không thể cất lời, chỉ liên tục nhấn nút gọi thang máy.
Kha Văn Hằng theo sau an ủi, “Em đừng lo quá, nhất định Tiểu Quai sẽ không sao đâu.”
“Bé đang trừng phạt em phải không? Trừng phạt người mẹ vô trách nhiệm như em?”
Anh chỉ biết ôm cô vào lòng, cùng đợi thang máy lên tầng giải phẫu.