Bất kể thế nào, việc Diệp Thái Vi đột ngột đi, trên nguyên tắc cũng cần báo cho ông chủ Giang Lạc để xin nghỉ phép. Có điều, mãi đến trước lúc lên máy bay, cô vẫn chưa nghĩ ra lý do thích hợp, cuối cùng đành phải giao nhiệm vụ cho Từ Trạm.
Bởi vì phải xa Diệp Thái Vi khiến Từ Trạm có chút khó chịu nên anh không đi tìm Giang Lạc để nói chuyện này, mà đợi đến khi hai người chạm mặt ở bữa tiệc tại nhà họ Hà mới bâng quơ nói ra. Anh không giải thích nhiều, chỉ nói là Diệp Thái Vi đi chơi.
Đương nhiên Giang Lạc biết không phải là Diệp Thái Vi đi chơi, có điều anh ta cũng chẳng lỗ mãng nói ra khiến cho đôi bên cùng bối rối, mà chỉ pha trò luyên thuyên: “Diệp Tiểu Vi đi đâu chơi đấy? Nghỉ lâu như vậy mà không chịu tự đi xin nghỉ, đúng là không để tôi vào mắt mà.”
“Sao phải để ông vào mắt?” Điền Văn liếc anh ta một cái, cầm một ly rượu trên khay của người phục vụ vừa đi ngang qua, “Nếu trong mắt cô ấy có ông thì chắc chắn Từ Trạm sẽ liều mạng với ông luôn.”
Từ Trạm vô cùng tán thành, đầu gật gù, “Tôi ra chào mấy người lớn, các ông có đi không?”
Điền Văn phất tay vẻ thứ lỗi cho kẻ bất tài: “Ba ly tôi còn khó mà qua nổi, ngộ nhỡ làm loạn lên thì khó coi lắm.”
Vì chuyện bị ép đính hôn, gần đây Điền Văn luôn xung đột với bố, không cẩn thận thì lửa đạn lại văng khắp nơi.
Giang Lạc vỗ vỗ vai anh ta, tỏ vẻ tiếc rèn sắt không thành thép, rồi ngồi xuống một góc sáng sủa trên sô pha: “Nếu ông sớm có ý thức phản kháng thế này thì đã chẳng bị rơi vào cảnh không trâu bắt chó đi cày.”
“Phản nghịch sau tuổi dậy thì.” Từ Trạm cười nói, thấy Giang Lạc cũng không có ý định đi thì chẳng nói thêm nữa, đi thẳng ra phía mấy người lớn tuổi.
Giang Lạc nhàn rỗi không có việc gì làm bèn tiếp tục chọc ngoáy Điền Văn: “Lời của Từ huynh một phát trúng đích luôn.”
Điền Văn ngồi xuống cạnh Giang Lạc, tức giận nói: “Đúng đúng đúng, ông đây dậy thì muộn, không được sao?”
Hai người tán gẫu những chuyện thiếu dinh dưỡng một lúc thì thấy một đám thiếu gia tiến lại gần.
“Giang thiếu, Mạnh công tử, đi chơi không?” Một người hồ hởi nói.
Giang Lạc và Điền Văn liếc nhau, hứng thú vô cùng: “Mở xới hả?”
“Đương nhiên rồi, thanh niên có thế giới của thanh niên, bọn tôi phải đeo mặt nạ trước mặt mấy ông già cả tối rồi, giờ thích là phải nhích ngay.”
Hai người cùng gật đầu, đồng loạt đứng dậy.
Giang Lạc nhìn thấy một gương mặt mới trong số họ, khóe miệng lập tức nở nụ cười vô cùng đào hoa: “Ấy, hôm nay có bạn mới gia nhập này.”
“À phải rồi, quên giới thiệu với các ông. Đây là tiểu thư của nhà họ Hàn, mới về Thượng Hải…”
“Tuy mới lần đầu chính thức gặp mặt, nhưng mà nghe tên nhiều rồi.” Giang Lạc không đợi đối phương giới thiệu xong liền cười tươi rói, đưa tay phải ra, “Hàn tiểu thư, nghe danh đã lâu.”
Lần trước gặp bố mẹ Từ Trạm ở Yêu Nguyệt Cư, Giang Lạc đã chạm mặt với cô ấy một lần, sau này giám đốc Hàn dẫn cô ấy đến chào hỏi bố Giang Lạc thì anh ta không có mặt, nhưng cũng nghe bố nhắc tới. Bố Giang Lạc đánh giá rất cao tiểu thư họ Hàn này, cho nên lời nói này của Giang Lạc không hề khách sáo chút nào.
Cô Hàn đưa tay ra, mỉm cười, đầu mày khóe mắt đầy vẻ quyến rũ: “Đều là người trẻ tuổi cả, không phải nói mấy lời khách sáo làm gì.”
“Cá nhân tôi thích nhất những cô gái thẳng thắn.” Giang Lạc cười to, thấy Từ Trạm đang nói chuyện với mấy ông già có vẻ rất vui, vì thế không định chờ anh, “Mọi người đi trước đi, tôi với Mạnh công tử đi gọi Hà Thiên Lam.”
Hôm nay Hà thị mở tiệc mừng khánh thành trung tâm thương mại mới, Hà Thiên Lam hiện đang là người quản lý cao nhất của Hà thị, đương nhiên phải trở thành nhân vật chính rồi.
Nói xong, Giang Lạc và Điền Văn cáo từ, đi xuống tầng dưới tập hợp với mọi người.
Lúc lên xe, Điền Văn gọi điện thông báo cho Từ Trạm: “Đổi địa điểm sang Tục Than nhé, xong việc thì tự đến.” Báo xong địa điểm, anh ta ngắt điện thoại rồi lái xe đi.
Lúc Từ Trạm vào phòng, bầu không khí bên trong đã vô cùng nóng rồi.
Vài người tiến lại chào hỏi, Từ Trạm đáp lại với thái độ phù hợp, tiện tay lấy một ly rượu rồi ngồi xuống một góc sáng trong phòng.
Ánh đèn trong phòng hơi mờ, Từ Trạm ngồi xuống mới phát hiện ra chỗ đó cũng có người.
“Cô Hàn.” Từ Trạm nâng ly.
Cô Hàn nhoẻn miệng cười, phóng khoáng nâng ly đáp lại: “Lại gặp rồi.”
Mười chỗ thì đến chín chỗ để lại bước chân, Giang Lạc lao đến, suýt chút nữa hất đổ ly rượu trong tay Từ Trạm: “Đến muộn thì tự phạt đi.”
Mọi người nhất trí, cùng phụ họa theo: “Đúng, tự phạt đi!”
Cô Hàn không nói gì, nụ cười tươi tắn như thể có ý nối giáo cho giặc.
Từ Trạm không cảm thấy nên cò kè tranh luận làm gì, nâng ly một hơi cạn sạch rồi khách sáo cười: “Tửu lượng không tốt, có thành ý đến là được rồi chứ nhỉ?”
Tửu lượng của anh không tốt là chuyện mọi người đều biết, vì thế không ai ép anh cả mà tiếp tục cuộc vui của mình.
Điền Văn lân la đến góc đó, cảm thán một cách vô vị: “Nếu Diệp Tiểu Vi ở đây thì tốt biết mấy, tửu lượng của cô ấy hoàn toàn có thể kiêu ngạo xưng hùng.”
“Diệp Tiểu Vi là ai?” Cô Hàn nghi hoặc hỏi.
“Cô gái của cậu ta.” Điền Văn chỉ vào Từ Trạm, “Cô gặp rồi đấy, lần trước ở Yêu Nguyệt Cư ấy.”
Giang Lạc đưa mắt quan sát cô Hàn, không lên tiếng.
Thần sắc vẫn bình thường, cô ấy gật đầu rồi cười: “Cô gái đó thoạt nhìn có vẻ là người hướng nội.”
Cô ấy và Diệp Thái Vi chỉ tình cờ gặp nhau một lần. Trong ấn tượng ít ỏi của cô ấy, cô gái kia có vẻ rất căng thẳng, rất hoảng sợ, tuy rằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy sự rụt rè.
Nhắc đến Diệp Thái Vi, biểu cảm của Từ Trạm sinh động hơn hẳn: “Hướng nội? Đây là đánh giá kỳ quặc nhất về cô ấy mà tôi từng nghe.”
“Ai chả có nhiều mặt khác nhau.” Rốt cuộc Giang Lạc cũng mở miệng tranh luận, “Có lẽ cô Hàn đây vừa hay thấy được một khía cạnh sâu kín của Diệp Tiểu Vi.”
Có người gào lên đòi hát cùng cô Hàn, cô ấy quả nhiên là người biết giao tiếp, nhã nhặn đứng dậy bước đến đó.
Nhìn theo bóng dáng cô Hàn, Điền Văn nhịn lâu rồi cuối cùng vẫn nói ra nghi vấn cần được giải đáp: “Từ Trạm, hỏi ông chuyện này nhé.”
“Gì?” Từ Trạm quay đầu nhìn anh ta.
“Có phải nhà ông định tác hợp cho ông cả cô ấy không?” Điền Văn hất cằm về phía cô Hàn.
Từ Trạm sửng sốt một chút, “Tin tức ở đâu ra đấy? Đừng có nói linh tinh.”
“Loại suy luận này thật là vô lý.” Người đầy hơi rượu, Giang Lạc sà vào giữa bọn họ, âm thanh cực lớn trong phòng khiến anh ta cũng chẳng cần nhỏ giọng, “Bố cô ấy đưa cô ấy đến chào hỏi mấy nhà liền đúng không? Nhưng mà chỉ mỗi bố mẹ ông là ra mặt tiếp đãi, quá rõ ràng đi.”
“Đúng, chính là ý đấy.” Suy luận của Điền Văn cũng dựa vào điểm ấy mà ra.
Từ Trạm bất đắc dĩ lắc đầu, “Thời gian gần đây mẹ tôi vẫn đi cùng bố tôi mà.”
Hai ông bà đã gặp cô Hàn nhiều ngày như vậy rồi, nếu thật sự có tâm tư gì thì chắc chắn sẽ chẳng im lặng như bây giờ, vì thế Từ Trạm dám khẳng định suy luận của hai ông bạn là sai.
“Đừng xem thường cô ấy, có khi việc cô ấy sắp làm sẽ khiến các ông khiếp hãi đấy.” Tuy rằng Từ Trạm không qua lại với cô Hàn, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác cô ấy không phải là bình hoa, “Các ông tiếp xúc với người ta cả buổi tối mà không nhìn ra điều gì à?”
Điền Văn mờ mịt lắc đầu: “Nhìn ra chứ…cô ấy rất đẹp.”
“Giỏi!” Giang Lạc được Từ Trạm nhắc nhở, trong suy nghĩ hỗn loạn dường như lại nảy sinh ra ý nào đó, “Nói cũng phải, cách cô ấy giao thiệp rất lạ!”
Một bài hát kết thúc, cô Hàn quay lại cầm ly của mình, vừa nghe thấy câu đó liền nâng ly lên, thuận miệng hỏi: “Nói tôi sao?”
“Ừ.” Điền Văn bất giác gật đầu.
“À, tôi có thể giải thích.” Cô ấy dựa lưng vào tường, khẽ lắc cái ly trong tay, thản nhiên cười, “Tại mới trở về không lâu, mọi chuyện đều không biết rõ, cho nên chỉ có thể theo bố đến chào hỏi các chú các bác. Nhưng thế giới này chung quy sẽ thuộc về chúng ta, tôi phải có các mối quan hệ của tôi thì mới có thể làm được việc chứ. Cho nên, chuyện này rất dễ hiểu, không kỳ lạ chút nào!”
Sự thẳng thắn của cô ấy khiến người khác vài kính nể vài phần.
“Cô Hàn quả nhiên không phải là bình hoa.” Giang Lạc hì hì gật đầu, như đang tán thưởng, lại như là không coi lời cô nói là thật.
Từ Trạm hơi bồn chồn, liền đứng dậy: “Mọi người tiếp tục đi, tôi về trước đây.”
“Sớm thế đã về làm gì? Diệp Tiểu Vi không có nhà, hay là bị cô ấy giám sát?” Đáng tiếc, lời khiêu khích của Giang Lạc không giữ chân Từ Trạm được.
Anh thật sự ước gì được cô giám sát.
Cô nàng kia chỉ gọi một cuộc điện thoại báo tin bình an vào lúc chiều, sau đó hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Phải gọi một cú điện thoại nhắc nhở cô đừng có mà vui quên cả trời đất mới được.
Tạm biệt mọi người xong, Từ Trạm một mình ra ven đường. Cậu tài xế Tiểu Ngô lập tức lái xe đến trước mặt anh.
Tiểu Ngô hỏi chuyện “hôm nay về bên kia” vô tình khiến Từ Trạm bực bội.
Anh rầu rĩ đáp một câu: “Về Đông Sơn.”
Sau đó lấy di động ra, bấm số của Diệp Thái Vi.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Mười cuộc điện thoại liên tiếp, lại chỉ có giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại đến sốt ruột. Từ Trạm đành thôi, tựa lưng vào ghế chợp mắt.
Một lát sau, điện thoại đổ chuông, là một số máy lạ.
“A lô?” Do dự trả lời.
“Em đây, em đây.” Giọng Diệp Thái Vi rất thấp, “Vừa nãy gọi cho anh mà máy bận.”
Từ Trạm bật cười: “Tại vì anh vừa gọi cho em.”
“Ừm, di động em hết pin, đi vội quá nên quên mang sạc.” Giọng điệu rất ổn, không có chút hoài nghi hay bất an, “Báo cáo một chút nhé, em ở chỗ Cao Vận, mai chính thức bắt đầu rồi, nếu mọi chuyện diễn ra thuận lợi thì có thể rút ngắn một nửa thời gian.”
Nghe xong lời này, tâm tình Từ Trạm tốt lên rất nhiều: “Vừa rồi anh còn nghĩ, em vui quá nên quên hết cả trời đất rồi…”
“Không đâu. Máy bay vừa cất cánh là em đã bắt đầu nhớ anh rồi.”