Buổi chiều mùa thu năm ấy, thời tiết ấm áo khô ráo, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua man mát, chàng thanh niên Từ Trạm giấu đầy tâm sự trong lòng, không sao nói ra được.
Anh dựa lưng vào thân cây to lớn, đằm mình trong cái nắng thu ấm áp, màu nắng vàng dịu vây quanh khiến anh mắt anh có đôi phần mơ màng, lại chứa cả vẻ bực dọc.
Ánh mắt thẫn thờ nhìn đến một ánh dương chói lọi ngoài xa, như thể nhìn gương mặt cười tủm tỉm của cô gái nhỏ phiền phức. Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời toát lên vẻ chăm chú, tò mò.
Đôi mắt nâu kia quá đỗi quen thuộc với Từ Trạm.
Đôi mắt cười tựa như ánh trăng rằm, trong đó chứa vẻ thẳng thắn, ngang bướng, nhưng lại đầy tình cảm nóng ấm.
Nụ cười đó cũng quá quen thuộc.
Dường như rất vô tư, rất đơn thuần mà lại hờ hững, giống như loại kẹo mạch nha mà trước đây cô rất thích, mềm mềm dính dính, có thể lan vị ngọt ngào từ miệng đến trái tim.
Bởi mấy năm nay cô luôn làm như lơ đễnh mà đột ngột xuất hiện xung quanh anh, nên anh mới có thể nhớ rõ như vậy.
Thật sự là rất quen thuộc, quen thuộc đến mức dù hiện giờ cô không ở trước mặt anh, anh cũng có thể tưởng tượng ta dáng hình sinh động.
Nhưng điều khiến anh tức giận là, đột nhiên một ngày, anh phát hiện ra cô đang dần dần cách xa mình.
Nụ cười tươi tắn kia, ánh mắt tựa vầng trăng rằm kia, dường như không còn liên quan đến anh nữa.
Rõ ràng là mỗi ngày đều cùng ra vào cổng, rõ ràng là có bạn bè chung, rõ ràng là vẫn cùng xuất hiện trong những cuộc giao hữu, nhưng anh không thể cảm nhận được sự tồn tại chân thực của cô nữa, như thể sự theo đuổi của cô chỉ là ảo giác của anh mà thôi.
Như thể chưa từng đến gần cuộc đời anh vậy.
Từ Trạm nhíu mày, ủ rột dựa vào thân cây, tầm mắt lại không chịu rời đi ảo giác phía trước.
Trong ảo giác, cô gái kia vẫn cười, như thể đang cười nhạo anh cứng đầu không chịu buông bỏ.
Từ Trạm chua xót nhếch khóe môi, buông hai tay rồi nắm chặt lại như đang nắm chặt thứ mà mình không cam tâm đánh mất.
“Diệp Thái Vi, đừng như vậy…” Đừng để anh chỉ tưởng tượng mới được ôm em.
Được không?
Chàng thanh niên nói một lời vô nghĩa bằng giọng thì thầm, thật cẩn trọng, lại như oán giận mà không nỡ dọa ai.
“Chẳng trách tìm ông khắp nơi mà không thấy, nắng nôi thế này đứng đây làm gì hả?”
Từ Trạm quay đầu, nhìn thấy người bạn thân Giang Lạc đang đi tới, một tay quạt quạt bên tai như để giảm nhiệt.
“Có việc gì sao?” Giọng nói của Từ Trạm cũng không điềm đạm như bình thường mà ẩn chứa nỗi bực bội đang đè nén.
Giang Lạc không để ý, anh ta chỉ bị cái nóng của thời tiết làm phiền mà thôi.
Đứng trước mặt anh, anh ta mới hớn hở nói: “Cũng không có gì quan trọng, chỉ định nhắc nhở ông một chút, mai nhớ đến tiễn anh em lên máy bay đấy!”
Sắp xuất ngoại rồi! Thoát khỏi sự theo dõi của bố mẹ! Bên kia địa cầu sắp đón chờ cuộc sống hoàn toàn mới mẻ với anh ta! Bạn bè thân thiết nhất định, nhất định phải tiễn anh ta vui vẻ lên đường!
Từ Trạm rời tầm mắt đi, không buồn nhìn anh ta: “Không đi.”
“Này này này, ông có ý gì thế hả? Trước khi tôi đi phải cho tôi hưởng thụ một buổi tụ tập ấm cúng chứ!” Giang Lạc hoàn toàn bất ngờ với phản ứng của anh, liền kêu lên.
“Làm tiệc cho ông rồi còn gì!” Nhắc đến “tiệc chia tay”, Từ Trạm lại thầm cắn chặt răng.
Sự việc loạn thế này là từ sau bữa tiệc chia tay chết tiệt của Giang Lạc! Trước đó anh và Diệp Thái Vi vẫn rất tốt!
Cô nàng kia còn nhõng nhẽo đòi đánh cược một ván với anh, vì anh cố tình thả cho nên mới thắng cuộc, còn hẹn cùng nhau đến khu vui chơi giải trí.
Đến giờ anh vẫn nhớ rõ vẻ vui sướng của cô khi thắng cuộc, vô cùng thỏa mãn, vô cùng chờ mong.
Nhưng từ sau hôm anh đến bữa tiệc chia tay Giang Lạc, cô bắt đầu trốn tránh anh!
Vất vả lắm mới đợi được đến hôm trước sinh nhật cô, anh gọi điện thoại, nói bóng nói gió nhắc cô nhớ giờ xuất phát, vậy mà cô như mất trí nhớ, nói đông nói tây cả buổi mà không hề đề cập đến cuộc hẹn kia. Tức giận, anh dập máy, muốn để cô tỉnh ngộ nhận ra khuyết điểm của mình rồi chủ động làm hòa.
Thế nhưng, đợi đến khi sinh nhật cô đã qua lâu rồi mà cô vẫn không liên lạc với anh, thậm chí còn ngày càng xa cách anh, gần như hoàn toàn biến khỏi cuộc đời anh.
Anh biết cơn giận của mình với Giang Lạc chỉ là giận cá chém thớt, nhưng bữa tiệc đó quả thật là chất xúc tác khiến nỗi bực bội của anh chuyển ngoặt.
Giang Lạc híp mắt nhìn biểu cảm bất ổn của bạn thân, nghi hoặc hỏi: “Tâm trạng ông không tốt à?”
“Đúng!” Thế nên ông tự giác biến đi, đừng có lao đầu vào lửa.
“Nhìn cái vẻ này của ông…” Giang Lạc không sợ chết, đến gần anh, một tay chống cằm rồi tò mò hỏi, “Là vì…phụ nữ?”
Mười bảy mười tám tuổi, Giang Lạc đã quen dùng từ “phụ nữ” với định nghĩa không hợp tuổi.
Từ Trạm trừng mắt nhìn anh ta một cái, tỏ vẻ anh ta nói rất chuẩn.
Giang Lạc lập tức vỗ vai an ủi anh: “Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, bị đá phải không?”
“Không!” Căn bản còn chưa bắt đầu!
Vốn dĩ có thể bắt đầu rồi, anh cảm thấy thế.
Cơn giận kìm nén đã lâu rốt cuộc cũng bùng nổ, Từ Trạm không khống chế được, gạt phắt tay anh ta ra.
Tức, tức với ai chứ! Còn tưởng rằng Từ Trạm này cả đời cũng không biết nổi giận với ai.
Giang Lạc có chút sợ hãi, lời nói lộn xộn, “Có sao đâu, cả đời người, khó tránh khỏi vài điều tiếc nuối. Tục ngữ nói, “Thập bộ chi nội, tất hữu phương thảo”, không thể đứng yên mãi một chỗ mà cũng không nên nghe trái tim quá…”
Trong vòng mười bước, tất sẽ có có thơm.
Lời vừa ra khỏi miệng thì anh ta đã biết là hỏng việc rồi, nhưng Từ Trạm còn chưa cho anh ta cơ hội sám hối thì một nắm đấm đã thúc vào bụng.
“Mẹ kiếp! Vì đàn bà mà đánh anh em!” Giang Lạc bất ngờ không kịp đề phòng, xoay người ôm bụng rồi la lên, “Tôi rủa cho ông với con bé chết giẫm kia cả đời không thể ở bên nhau…”
Tuy rằng không biết cô gái khiến Từ Trạm mê muội là ai, nhưng giờ phút này, Giang Lạc khẳng định tuyệt đối đó là một cô nàng chết giẫm.
Hồng nhan là kẻ gây họa! Hại anh em người ta lục đục nội bộ!
Đồ chết giẫm!
Từ Trạm bị lời nói của anh ta kích thích, hai mắt đỏ au, xông vào đánh anh ta như bị tẩu hỏa nhập ma.
Giang Lạc hoàn toàn không thể khống chế được đòn tấn công của đối phương, bị đánh đến sây sẩm mặt mày, trong lúc hỗn loạn chỉ nhớ hình như mình phun ra một ngụm nước có vị máu, sau đó mọi thứ dịu lại.
Trong lúc choáng váng, anh ta nghe thấy Từ Trạm oán hận nói, giọng nói tràn đầy vẻ kiên định và tự tin: “Tôi và cô ấy…chúng tôi nhất định sẽ ở bên nhau.”
Mặc kệ phải chờ đợi dài lâu, mặc kệ phải hao tâm tổn trí che chở.
Nhất định sẽ, bên nhau hạnh phúc.
Sự việc xảy ra nhiều năm, Giang Lạc vẫn cho rằng lúc ấy mình phun ra một ngụm máu.
Bất kể nói thế nào, “bị đánh đến hộc máu” hay “bị đánh đến ói mật”, thì người nghe vẫn cảm thấy có vẻ bi tráng lẫm liệt.
Tuy rằng đây không phải trọng tâm.
Diệp Thái Vi hoảng sợ vì lời kể của Giang Lạc: “Thì sao? Thật ra tôi vẫn chưa hiểu lắm vì sao anh lại chú ý đến tiến độ giữa chúng tôi.”
Nói chuyện với Giang Lạc, đầu óc cũng rối tung lên.
Cô không thể tưởng tượng được đằng sau hành động dữ dằn năm đó của Từ Trạm là vì tâm trạng gì, cũng không thể tưởng tượng được mấy năm nay anh ở bên cô với tâm trạng gì.
Con người này thật kỳ quặc.
Thì ra, trong mối tình này, ngay từ đầu đã không chỉ có mình cô mong chờ, thì ra tất cả đều không uổng phí.
Thì ra, họ vẫn luôn cùng phấn đấu, thì ra họ không ở bên nhau qua nhiều năm nhưng lại giống nhau ở nhiều chuyện.
Tình yêu này nên có chút trầm bổng, lúc lên lúc xuống, vì để tâm nên sinh ra cảm xúc mãnh liệt, tuy rằng cô không được chứng kiến nhưng cũng không để lỡ mất.
Có lẽ tất cả những chuyện phát sinh, vào thời điểm cô không biết thì đã tồn tại rồi.
Từ Trạm thật lòng, cô cũng vậy, vẫn luôn là thế.
Có lẽ, đối với nam nữ mà nói, một trong những thứ quý giá nhất thế gian chính là “lưỡng tình tương duyệt”? (Đôi bên cùng yêu nhau)
Diệp Thái Vi khẽ cắn môi dưới, trong mắt loáng thoáng có giọt lệ, khóe môi cong lên, trái tim như được thả vào một hồ nước đầy đường mật ngọt ngào, mà những bọt bước sủi tăm đều mang tên “Từ Trạm”.
Giang Lạc thấy vẻ rưng rưng nước mắt, ngây ngô cười của cô, liền nói một câu phũ phàng: “Đã nói là tôi không thể chịu đánh vô ích rồi mà! Cuối cùng nếu hai người không thể ở bên nhau, thì tôi lấy đâu ra cơ hội gây rối lễ cưới của hai người chứ! Lễ cưới của hai người chính là điều quan trọng nhất, cần thiết nhất trong kế hoạch báo thù đầy thân thiện và văn minh của tôi.”
Hay quá nhỉ!
Ánh mắt cười của Diệp Thái Vi chứa vẻ tức tối, một giọt lệ chảy qua khóe mắt.
“Nói thật, năm đấy tôi bị cảm động bởi giọng điệu kiên định của Từ Trạm.” Giang Lạc thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc nói: “Chắc cô không biết chuyện của nhà tôi đâu nhỉ…Mà thôi, quên đi, không nói chuyện đó nữa. Tóm lại, trong lòng tôi luôn mong được xem từ đầu đến cuối màn lưỡng tình tương duyệt, son sắt hơn vàng.”
Anh ta vẫn muốn xem, trên đời này liệu có thật sự có hai người không làm tổn thương nhau, không rời xa, mười ngón tay đan nhau đến già hay không.
Từ bắt đầu, đến kết thúc, yêu không hối tiếc.
Diệp Thái Vi đưa tay lau nước mắt, ý cười càng sâu thêm: “Tuy rằng anh đặt chấp niệm của anh lên tôi và Từ Trạm là một chuyện không có đạo lý gì hết, chúng tôi không phải vì cái mong muốn đó của anh mới có thể ở bên nhau, nhưng tôi nghĩ tôi có thể cam đoan với anh, sau này anh chứng kiến hạnh phúc của chúng tôi, chắc chắn còn đẹp hơn trong tưởng tượng của anh.”
Vấn đề khiến cô cảm thấy phức tạp thì đột nhiên trở nên quá sức dễ dàng.
Cô phải cố gắng một chút, cho dù là không đáng kể, cho dù không thể thay đổi được thế giới này, nhưng cô nghĩ mình vẫn phải làm, không thể cứ ngồi chờ hoa nở được.
Bối rối là vô dụng, sợ hãi cũng vô dụng, hạnh phúc là phải tranh thủ cơ hội.
Cô muốn một kết quả như Từ Trạm đã nói…
Anh và cô chẳng những sẽ ở bên nhau, mà còn bên nhau hạnh phúc.